“Dập đầu xin lỗi… là có thể rửa sạch nỗi nhục mà hắn gây ra cho cháu sao?”.
Hình Thư Trường để lộ ánh mắt ác độc, đau đớn nói: “Chú! Rõ ràng sơn trang Thánh Y có thể giết chết tên họ Lâm đó ngay bây giờ, nhưng bọn họ không làm vậy! Lẽ nào chú không cảm thấy kỳ quái sao?”.
Hình Khánh nghe vậy, nhíu mày: “Lời này là sao?”.
“Chú còn không hiểu nữa à? Bọn họ muốn bảo vệ tên họ Lâm kia!”, Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi nói.
Hình Khánh về đến chỗ ở, vẻ mặt âm trầm, mặt ủ mày ê.
Lời nói của Hình Thư Trường quanh quẩn bên tai ông ta.
Lúc này ông ta đã hiểu ra, vì sao người của sơn trang Thánh Y muốn giải quyết kẻ đó vào ngày mai!
“Hóa ra sơn trang Thánh Y xem trọng thiên phú của cậu ta, muốn mượn tay người của Huyền Thanh Các chúng ta ép kẻ đó gia nhập sơn trang Thánh Y!”.
“Thánh Y Giả ơi là Thánh Y Giả! Ông tính toán hay thật! Chúng ta sắp làm thông gia, vậy mà ông còn lợi dụng chúng tôi!”.
“Hừ, tưởng Huyền Thanh Các chúng tôi dễ bắt nạt sao?”.
Trong mắt Hình Khánh dâng lên vẻ ác độc.
Lúc này, một bóng người lặng lẽ chui vào phòng, quỳ trước mặt Hình Khánh.
“Phó các chủ, đã điều tra được, người đó là thần y Lâm của Giang Thành. Tài liệu liên quan đến cậu ta đã được gửi đến điện thoại của ông!”, người đó nhỏ giọng nói.
Hình Khánh lập tức lấy điện thoại ra xem, ngay sau đó liên tục cười giễu: “Chẳng trách, chẳng trách, đúng là kỳ tài! Chẳng trách sơn trang Thánh Y lại muốn có được cậu ta như vậy… Nhưng cậu ta chỉ có tác dụng với sơn trang Thánh Y, đối với Huyền Thanh Các chúng ta lại chẳng có ích gì!”.
“Phó các chủ, ngoài ra, sơn trang Thánh Y đã phái một đội ngũ bao vây quanh chỗ ở của thần y Lâm. Có lẽ đội ngũ này là để bảo vệ thần y Lâm”.
“Thế à? Xem ra Thánh Y Giả vẫn không tin chúng ta, sợ chúng ta âm thầm trả thù thần y Lâm, giết chết cậu ta…”.
“Thánh Y Giả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Hừ! Ông ta muốn bảo vệ thì tôi cứ giết người đó! Hình Thư Trường nói không sai, quỳ xuống xin lỗi thì có tác dụng gì? Sỉ nhục người Huyền Thanh Các chúng ta, không phải dập đầu xin lỗi đơn giản là có thể xóa sạch!”, Hình Khánh lạnh lùng quát.
“Phó các chủ, có ra tay không? Thuộc hạ đã quan sát đội ngũ đó, e rằng đó không phải là những đệ tử bình thường. Nếu cứ thế tấn công, bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian là có thể dẫn lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y tới, đến lúc đó muốn ra tay thì thực sự không dễ…”.
“Không cần lo lắng, hai vị đó đã đến rồi! Nhiệm vụ giết thần y Lâm giao cho hai vị đó đi!”, Hình Khánh nói.
Người đó nghe vậy lập tức biến sắc, giống như nghĩ đến nhân vật nào đó cực kỳ đáng sợ.
“Nếu hai vị đại nhân đó ra tay, nhất định sẽ thành công!”.
“Ngoài ra, đi thông báo cho Thánh Y Giả, nói ông ta chuẩn bị tiệc tẩy trần đi! Hôm nay tôi sẽ uống với lão hồ ly của sơn trang Thánh Y đó vài ly, giữ chân bọn họ! Sau đó để hai vị kia đi lấy đầu thần y Lâm!”.
Hình Khánh cười híp mắt, sâu trong đáy mắt chứa đầy sự nham hiểm.
Ông ta đã không chờ được muốn xem khi đám người Thánh Y Giả nhìn thấy đầu của Lâm Chính sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”.
Người đó chắp tay đáp, sau đó lặng lẽ biến mất khỏi phòng.