“Đó là… thận?”, Tử Nghĩa kinh ngạc.
“Thận ở đâu ra?”, Tử Hằng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ bình thản nhìn Tử Hằng.
Tử Hằng sững người, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, vội vàng vén áo của mình lên.
Bấy giờ mới phát hiện nơi thận trái của mình xuất hiện một khe hở nho nhỏ, máu chảy ra từ nơi đó!
Nhìn thấy vậy, Tử Hằng toát mồ hôi lạnh.
Tử Nghĩa cũng kinh hãi, bị dọa mất ba hồn sáu phách.
Đây là cao nhân bậc nào, mà lại có thể móc nội tạng của người khác trong khi người đó không hề hay biết?
Thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?
Hơn nữa…
Bây giờ là thận bị móc.
Lát nữa bị móc cả tim thì… chẳng phải sẽ mất mạng tại chỗ hay sao?
Lâm Chính lại quơ tay.
Vù!
Trái thận đó giống như làm ảo thuật, không thấy đâu nữa.
Tử Hằng cảm giác bên thận trái của mình hơi tê tê, vội vàng sờ vào, phát hiện thận đã được đặt vào trở lại.
Thật là thần kỳ!
Đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
“Ông qua đây ngồi một lúc. Tôi biết chút y thuật, chức năng thận của ông hơi có vấn đề, tôi sẽ chữa trị cho ông”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, lấy túi châm ở bên cạnh tới, nói.
“Ồ… A, được, cảm ơn bác sĩ…”.
Tử Hằng ngây ngốc đi qua đó ngồi xuống.
Lâm Chính cầm tay ông ta bắt mạch, mỉm cười nói: “Ông luyện công quá mức, khí không lưu thông tốt, không những thận không tốt mà gan phổi cũng có vấn đề. Có phải gần đây ông hay ho, thở dốc, mất ngủ, gặp nhiều ác mộng lại còn toát nhiều mồ hôi không?”.
“Phải… Phải…”.
“Nào, để tôi châm cứu cho ông hai châm là được rồi…”.
“Thật… thật sự cảm ơn… thật sự cảm ơn…”.
Két!
Cửa được đẩy ra.
Hình phó các chủ người đầy mùi rượu ngồi xuống ghế, thuộc hạ lập tức rót một ly trà tỉnh rượu cho ông ta.
Hình Khánh uống hết một hơi, thản nhiên nói: “Tử Nghĩa sư thúc và Tử Hằng sư thúc còn chưa về sao?”.
“Chưa ạ!”.
“Không đúng! Đã lâu như vậy rồi, theo lý mà nói nên xong chuyện rồi mới phải, trời sắp sáng rồi!”.