Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Nhộn nhịp quá”, Lâm Chính bước xuống giường, đi ra ngoài sân.

Cả sơn trang Thánh y đã được trang hoàng đỏ rực. Khắp nơi đều là màu đỏ của sự vui mừng với những cánh hoa tung bay trong gió.

Khu vực luyện đan phía Tây có một cột khói trắng lao thẳng lên trời. Nghe nói đây là đan dược mà sơn trang Thánh Y chuẩn bị cả nửa năm trước.

Đan dược này sẽ được tặng cho cô dâu và chú rể vào ngày hôm nay để họ dùng và sẽ mang tới rất nhiều lợi lạc cho họ.

Cũng chính vì vậy, Huyền Thanh Các mới chọn địa điểm kết hôn là sơn trang Thánh Y để Hình Thư Trường có được những lợi lạc tốt nhất.

“Chú rể mau dậy đi. Nhanh thay quần áo. Cô dâu đang đợi rồi”, lúc này, một người đệ tử mặc đồ mới cười ha ha bước vào bên trong và mặc quần áo màu đỏ chót lên người Lâm Chính.

Lâm Chính giật mình: “Không phải là cô chủ của các anh chuẩn bị được gả cho thiếu chủ Hình Thư Trường sao? Tại sao lại mặc đồ này cho tôi?”

Chuyện hôm qua đã đủ lớn lắm rồi. Lâm Chính không cho rằng người của sơn trang sẽ nể mặt mình nhưng anh thì sao cũng được. Anh định dùng cách của mình để xử lý việc này. Thậm chí anh vẫn còn bản cam kết ở đây. Nếu như Băng Thanh được gả cho người của Huyền Thanh Các thì anh sẽ dùng bản cam kết này để kết tội sơn trang.

Sơn trang Thánh Y vì thể diện chắc chắn sẽ phải đồng ý với anh thôi. Lâm Chính không ngờ, giờ họ lại gọi anh tới bái đường thành thân.

Họ đang làm gì vậy? Lâm Chính chau mày.

Sau khi mặc đồ xong, Lâm Chính bị đẩy ra ngoài. Lúc này, một người đệ tử dắt tới một con ngựa trắng.

“Mời chú rể lên ngựa”, người đệ tử cười.

Lâm Chính suy nghĩ nhưng vẫn trèo lên. Dưới sự dẫn đường của đám đệ tử, Lâm Chính cưỡi ngựa đi về phía điện chủ của sơn trang Thánh Y.

Cả đoạn đường đi chiêng trống khua om sòm cả không gian, pháo nổ đì đoàng, hoa tươi rắc tung trời. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Lâm Chính chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc là sơn trang đang làm trò gì. Cho tới khi họ dừng trước một chiếc kiệu lớn ở gần điện chủ thì anh bừng tỉnh.

Trước chiếc kiệu cũng là một chú rể đang cưỡi ngựa. Nhưng dù là trang phục hay là ngựa thì đều đẹp và hầm hố hơn của Lâm Chính rất nhiều. Ngựa của người này cũng to hơn, lông mượt hơn. Trang phục của đối phương thì lấp lánh, trông vô cùng chói mắt và sang trọng.

So với Lâm Chính thì khác một trời một vực, con ngựa của anh gầy gò ốm yếu hơn nhiều.

“Mời chú rể xuống ngựa”, lúc này, người đệ tử phía trước dừng lại, cười hi hi với Lâm Chính.

“Xuống ngựa sao? Còn chưa tới nơi mà?”, Lâm Chính nói.

“Chắc chú rể không biết rồi. Đoạn đường còn lại phải đi bộ. Đây là quy định của sơn trang chúng tôi. Anh không thể bỏ qua được”, người đệ tử giải thích.

“Sơn trang còn có quy định như vậy sao. Thôi được, để tôi đi”, Lâm Chính cười nói.

Lâm Chính cười nói rồi bước xuống. Thực ra làm gì có quy tắc nào. Chẳng qua là do sợ Lâm Chính mà cưỡi ngựa thì vừa hay sẽ đụng độ với Hình Thư Trường mà thôi.

Sắp xếp như vậy có nghĩa là sơn trang không hi vọng anh và Hình Thư Trường đụng độ nhau. Thế nhưng nếu đi bộ thế này thì hai người sớm muộn gì cũng gặp nhau bên trong điện chủ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui