“A!”
Tiếng thét hoảng sợ chói tai vang khắp đại điện.
Các khách mời đều bị dọa sợ chết khiếp.
Trí Băng Thanh cũng vô cùng kinh hãi.
Cô ta không ngờ, thần y Lâm này lại hung tàn tới vậy…
Tam trưởng lão gần như đã bị giết ngay lập tức!
Sắc mặt Hình Thư Trường cũng bàng hoàng khiếp sợ.
Lúc này, Lâm Chính nhìn về phía Trí Băng Thanh lạnh nhạt gọi: “Cô, lại đây!”
“Anh muốn làm gì?”
Trí Băng Thanh sợ hãi, sợ phát run nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.
“Người đáng lẽ bái đường thành thân với cô là tôi! Cô đã ký vào giấy làm chứng, chẳng lẽ cô muốn nuốt lời?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nuốt lời ư? Tôi làm vậy là do anh ép, sao có thể nói là tôi nuốt lời chứ?”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.
“Xem ra cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời!”
“Tên họ Lâm kia, anh… anh đừng ngang ngược! Thư Trường, anh nói gì đi, anh… anh giúp em với…”, Trí Băng Thanh quay đầu, mắt đẫm lệ nhìn Hình Thư Trường.
“Bố!”
Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cực điểm, xoay người quỳ xuống trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các, không nói lời nào.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đứng lên.
Người của Huyền Thanh Các cũng đứng dậy hết.
Trong mắt ai cũng tràn ngập phẫn nộ và hận thù.
Giờ phút này Thánh Y Giả mới lấy lại tinh thần sau khi chứng kiến cảnh khiếp sợ kia.
Ông ta cũng không ngờ, Lâm Chính lại dám giết người!
Trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các lại có thể… Giết một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các!
“Đại ca, chuyện này… có vẻ đã nằm ngoài dự liệu rồi…”
Tam Thủ Y chạy tới, run rẩy nói.
“Đúng vậy, tiếp theo khó xử rồi đây, tên họ Lâm lại giết được một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các trong tích tắc, có thể thấy thực lực phi phàm. Một vị trưởng lão bị giết, Chí Tôn Huyền Thanh Các đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, e là mấy lý do thoái thác tôi chuẩn bị trước cũng không thể dùng rồi!”, Thánh Y Giả khẽ nói.
“Vậy đại ca… Bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tam Thủ Y dè dặt hỏi.
“Không có cách nào, chỉ có thể tha cho người đó!”
“Cứ tha cho cậu ta…như vậy sao?”
“Hừ, nếu không thì làm sao bây giờ? Người này tự tìm tới rắc rối, chẳng thể trách người khác, tôi đã cho cậu ta không ít cơ hội, nhưng cậu ta có biết quý trọng không? Hôm nay có chết thì cũng là do cậu ta gieo gió gặt bão!” Thánh Y Giả lạnh lùng nói.
Tam Thủ Y gật đầu, cũng không nói gì nữa.