Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cả Lâm Chính và Chí Tôn Huyền Thanh Các đều bị năng lượng của quả cầu khi phát nổ hất bay đi, ngã chúi xuống đất.

Chí Tôn Huyền Thanh Các ngã xuống đất, không có vết thương quá nghiêm trọng, trên người chỉ dính chút bụi bẩn, ngay cả vết xước cũng không có.

Còn Lâm Chính thì hai cánh tay gãy lìa, mười ngón tay cũng bị gãy, da thịt toàn thân rách toạc, máu tươi thậm chí còn nhuộm bộ quần áo chú rể càng đỏ tươi hơn.

Mọi người thấy thế, trong lòng đã thầm đoán được kết quả.

“Tử Nghĩa Tử Hằng quả nhiên đã uống phải canh mê hồn của thần y Lâm! Thần y Lâm này còn lâu mới là đối thủ của Chí Tôn!”.

“Hai tên phản bội này đúng là đáng chết!”.

“Tốt nhất là phải băm vằm bọn họ ra!”.

“Chờ giải quyết xong tên họ Lâm này, sẽ xử lý hai kẻ phản bội đó”.

“Đúng!”.

Người của Huyền Thanh Các tức giận nói.

Sắc mặt của Tử Nghĩa và Tử Hằng vô cùng khó coi.

Nhưng bọn họ không tức giận, cũng không buồn bã, mà trầm giọng quát: “Liệu các người có vui mừng sớm quá không vậy? Thần y Lâm còn chưa thua đâu!”.

“Chí Tôn, tôi nói câu khó nghe, nhìn thì có vẻ thần y Lâm không đánh lại được ông, nhưng thực ra là đang nghiên cứu ông! Khi nào hiểu rõ về chiêu thức của ông, thì chính là lúc cậu ta phản kích!”, Tử Nghĩa khẽ quát.

“Hỗn xược! Ông nghĩ bản tôn là ai hả? Chiêu pháp của bản tôn sao có thể dễ dàng để người khác hiểu rõ được chứ?”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng ông ta không dừng lại, mà lại cất bước lao về phía Lâm Chính.

Ông ta vẫn nhớ những lời Thánh Y Giả vừa nói.

Đối phó với y võ có y thuật cao siêu như thế này, thì nhất định phải giết ngay lập tức, tuyệt đối không được cho cậu ta thời gian tự hồi phục, nếu không càng chiến đấu về sau lại càng khó đối phó.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính đang chậm rãi đứng dậy, cánh tay vung ra phía sau, một tay hóa thành vuốt, năm ngón tay quặp lại, sắc nhọn như mũi kiếm, nhắm trúng trái tim Lâm Chính.

Tất cả khí kình trên người ông ta đều hội tụ ở năm ngón tay kia.

Khi lại gần, ông ta chỉ cần phát lực, là có thể móc được trái tim Lâm Chính ra.

Đây là đòn cuối cùng!

Đến lúc kết thúc rồi!

Chí Tôn Huyền Thanh Các đanh mắt lại nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, ông ta bỗng ý thức được một điểm không đúng.

Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chăm chú vào ông ta, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Không thấy sự hoảng hốt, không thấy sự sợ hãi, lại càng không chút khiếp đảm nào!

Chuyện gì thế này?

Lẽ nào người này còn có hậu chiêu sao?

Chí Tôn Huyền Thanh Các thầm hừ một tiếng, cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, khẽ gầm một tiếng rồi tung vuốt định móc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui