“Chí Tôn quá khen! Những lời khách sáo để sau đi, nhanh chóng diệt trừ thằng oắt ngông cuồng này mới là việc cấp bách!”, Thánh Y Giả mỉm cười nói.
Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các im lặng rất lâu không nói gì.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới bình thản nói: “Chuyện này thì bỏ đi!”.
“Cái gì?”.
Nụ cười trên khuôn mặt Thánh Y Giả đông cứng lại.
“Chí Tôn, ông nói vậy là sao?”.
“Tôi không phải là đối thủ của người này, chiêu vừa rồi đã khiến tôi mất quá nửa sức chiến đấu, nếu đánh tiếp thì tôi chỉ có đường chết thôi! Từ đây có thể chứng thực những lời Tử Nghĩa và Tử Hằng nói là thật! Tôi nhầm rồi! Tôi nên nghe lời bọn họ, không đối đầu với người này mới phải!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói.
“Huống hồ, tôi không đánh lại được cậu ta thì liên thủ với ông để vây giết cậu ta, ông không thấy là vô liêm sỉ sao? Chuyện bỉ ổi như vậy, bản tôn khinh không thèm làm!”.
“Ông…”
Thánh Y Giả trợn mắt há mồm, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
Sao ông ta có thể ngờ được Chí Tôn Huyền Thanh Các… lại bị Lâm Chính đánh cho tâm phục khẩu phục chứ?
“Thần y Lâm, tôi xin nhận thua! Cậu nói đi, chuyện của chúng ta thì giải quyết thế nào?”, đúng lúc này, Chí Tôn Huyền Thanh Các lớn tiếng nói.
“Nếu ông đã nhận thua thì tôi sẽ nể mặt Tử Nghĩa và Tử Hằng, không làm khó ông! Nhưng có một số chuyện thì vẫn phải có kết quả!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, đưa mắt nhìn về phía Hình Thư Trường vẫn đang ôm Trí Băng Thanh.
“Súc sinh, còn không mau lại đây?”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lập tức hiểu ý, quát với Hình Thư Trường.
Hình Thư Trường rùng mình một cái, ngây ra nhìn Chí Tôn Huyền Thanh Các.
“Bố, bố… bố muốn làm gì?”.
“Bố đã thua thần y Lâm, đương nhiên là phải cúi đầu. Nhưng thần y Lâm không muốn bố cúi đầu, mà muốn con cúi đầu, nên mau lăn lại đây cúi đầu thay bố đi”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.
“Bố còn chưa thua mà! Bố và Thánh Y Giả đại nhân liên thủ, kiểu gì chẳng giết được người này! Anh ta chết là cái chắc!”, Hình Thư Trường gào lên, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ bố đã thấy nhục rồi, bây giờ lại còn ỷ đông hiếp ít, cậy thế hiếp người sao? Chuyện này đồn ra ngoài thì Huyền Thanh Các biết để mặt mũi vào đâu? Bố biết để mặt mũi vào đâu?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tức giận mắng: “Đừng nhiều lời nữa, mau lăn lại đây đi!”.
“Bố!”.
“Nhanh lên!”.
Hình Thư Trường bị quát, không còn cách nào khác, sắc mặt sa sầm, cúi đầu đi tới.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.
“Thư Trường!”, Trí Băng Thanh hét lên.
Sắc mặt Thánh Y Giả vô cùng khó coi, nắm tay siết chặt.
Hình Thư Trường đi tới, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói: “Dập đầu xin lỗi thần y Lâm! Xin cậu ta tha thứ đi!”.