“Thánh Y Giả, tôi thừa nhận về mặt y thuật, ông quả thực là thiên hạ vô địch, nhưng về mặt võ đạo thì ông còn lâu mới bằng tôi. Tôi làm vậy không chỉ vì nguyên tắc cá nhân, mà quan trọng là tôi nhìn thấy rõ hơn ông”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.
“Đừng nhiều lời nữa! Chư vị Huyền Thanh Các, các cậu muốn làm kẻ vô dụng và khuất nhục như vậy sao?”.
Thánh Y Giả cao giọng hô.
“Không muốn!”.
“Cứu thiếu chủ!”.
“Cứu thiếu chủ!”.
“Bảo vệ uy danh của Huyền Thanh Các chúng ta!”.
“Bảo vệ uy danh của Huyền Thanh Các chúng ta!”.
…
Mọi người phẫn nộ gào lên.
“Nếu vậy thì các cậu hãy cùng tôi xông lên!”.
Thánh Y Giả kêu lên, lập tức dẫn người ào ào đánh về phía Lâm Chính.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi!”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các nổi giận, lập tức gào lên.
Nhưng lần này không ai chịu dừng.
Bọn họ muốn cùng Thánh Y Giả giết kẻ không biết trời cao đất dày này!
Thánh Y Giả nhếch môi, dẫn các cường giả của sơn trang Thánh Y cùng xông tới, bao vây tiêu diệt Lâm Chính!
Tuy Chí Tôn Huyền Thanh Các không chịu ra tay, nhưng người của Huyền Thanh Các vẫn rất dễ bị lôi kéo.
Có nhiều cường giả hỗ trợ như vậy, muốn giết một thần y Lâm thì dễ như trở bàn tay.
Lần này tôi phải khiến cậu không chỗ chôn thân.
Xử lý xong thần y Lâm, ông ta sẽ nhân chuyện này kéo Chí Tôn Huyền Thanh Các xuống, đưa Hình Thư Trường lên. Như vậy thì ông ta sẽ đồng thời nắm quyền của cả sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các.
Nghĩ đến đây, Thánh Y Giả vô cùng kích động và hưng phấn.
Mấy trăm cường giả từ bốn phương tám hướng xông tới.
Cục diện đã không thể cứu vãn.
“Khốn kiếp!”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các nổi trận lôi đình, ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta không phải là đồ ngốc.
Giờ phút này ông ta coi như hiểu ra, cả quá trình ông ta đã bị Thánh Y Giả lợi dụng.
Nhưng chuyện đến nước này, ông ta cũng đành bó tay. Ông ta đang bị thương, e là khó mà ngăn được nhiều cường giả như vậy.
Nhưng ông ta biết, mình không ngăn được những cường giả này, nhưng thần y Lâm ở đối diện… thì chưa chắc.
Ông ta có giác quan nhạy bén hơn tất cả mọi người.