Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thật không ngờ Thánh Y Giả lại có thủ đoạn kinh người như vậy. Xem ra trước đây chúng ta đã đánh giá thấp người này rồi”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói bằng giọng khàn khàn.

“Chí Tôn thấy ông ta đấu với thần y Lâm thì ai sẽ thắng?”, một người ở bên cạnh lên tiếng.

Chí Tôn trầm mặt: “Chắc là thần y Lâm sẽ bị thương nặng”.

“Tại sao ạ?”

“Lúc thì đấu với tôi thì cậu ta đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực rồi. Đúng vậy, đúng là cậu ta có thể sử dụng châm để gia tăng sức mạnh và giúp bản thân phục hồi tốt nhất nhưng mọi người nghĩ xem, sức mạnh đó dựa vào cái gì? Dựa và khí mạch. Mà sự phục hồi của khí mạch không thể nào chỉ dựa vào vài cây châm được. Vì vậy tôi đoán là với tình hình hiện tại, thần y Lâm đã bị kiệt sức rồi. Thánh Y Giả ôm cây đợi thỏ là quá đúng. Hơn nữa y thuật của ông ấy cũng không hề kém. Ông ta cũng biết cách điều động chân khí để hồi phục thể lực. Hai bên mà chiến đấu thì thần y Lâm không hề chiếm chút ưu thế nào, sao có thể không bại cho được”.

“Vậy thì có phải chúng ta nên chuẩn bị trước không ạ?”, Tử Hằng nói: “Nếu Thánh y Giả đánh bại được thần y Lâm thì sẽ quay qua đối phó với chúng ta mất. Chí Tôn, chúng ta có nên ra tay không?”

“Không! Cứ im lặng quan sát là được, đừng khinh suất. Trước mắt ai thắng ai thua cũng đều không ảnh hưởng gì tới chúng ta hết”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói giọng khàn khàn. Hai người gật đầu.

Thánh Y Giả bước về phía Lâm Chính.


Lúc này mỗi bước đi của ông ta đều khiến mặt đất rung chuyển, cây cỏ rung mạnh. Ông ta dường như liên kết với toàn bộ mọi thứ xung quanh

Một nguồn áp lực vô hình đè lên người Lâm Chính. Thế nhưng anh vẫn đứng bất động, đôi mắt sắc bén với khí thế hừng hực: “Cấm dược à? Thú vị đấy. Thánh Giả, đây là toàn bộ thủ đoạn của ông đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đúng vậy! Sao thế, đủ để giết chết cậu không?”, Thánh Y Giả trầm giọng. Giọng nói mang theo vẻ chế nhạo.

“Có lẽ không dủ”.

“Không đủ? Hừ, lẽ nào cậu cũng có cấm dược?”, Thánh Y Giả tỏ vẻ khinh thường.

“Đương nhiên là có. Chỉ chút cấm dược sao có thể làm khó được tôi chứ”.

“Vậy à?”, Thánh Y Giả chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Một người còn trẻ như vậy mà có thể luyện ra được cấm dược sao?


Đáng sợ quá. Phải trừ khử người này mới được, nếu không sơn trang Thánh Y sẽ gặp kiếp nạn mất.

Lâm Chính lật bàn tay, lấy ra vài viên thuốc như dạ minh châu và nhét vào miệngTrong nháy mắt, cơ thể anh phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng khí tức này so với của Thánh y Giả thì còn kém một bậc.

“Đây là cấm dược gì vậy?”, Thánh Y Giả chau mày.

“Thiên Cốt Huyết!”

“Cái gì? Thiên Cốt Huyết sao? Ha ha, đó không phải là cấm dược có uy lực thấp nhất trong các loại cấm dược à? Còn không được xếp vào tốp 100 mà cũng đòi. Cậu có biết cấm dược mà Thánh Giả của chúng tôi dùng là gì không? Là Đại Minh Huyền Thiên Đan? Đúng là châu chấu đá xe mà. Haha..”, Tam Thủ Y bật cười, tỏ vẻ khinh thường.

Đám đông cũng cười theo. Thánh Y Giả nhếch miệng: “Còn trẻ mà đã có thể luyện chế ra được cấm dược như vậy đã là khá lắm rồi”.

“Chỉ đáng tiếc, còn non lắm”, ông ta lẳng lặng lắc đầu.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cấm dược này của tôi là thuốc dẫn thôi”.

“Thuốc dẫn?”, Thánh Y Giả khựng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận