Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Mình bị ảo giác thật sao?

Cô âm thầm tự hỏi trong lòng.

“Tiểu Nhu, em đặt vé lúc mấy giờ?”

“Em không đặt vé, có trực thăng tới đón!”

“Trực thăng?”, Lâm Chính giật mình.

“Phải, tập đoàn Giang Lâm ở Thượng Hỗ phái người tới đón em! Tập đoàn Giang Lâm này chuẩn bị hợp tác với công ty chúng ta, lần này được niêm yết cũng nhờ tập đoàn Giang Lâm ra sức giúp đỡ, không thì em cũng không xử lý được hết chuyện!”, Tô Nhu cười nói.

“Nghe cũng khá tốt”.

Lâm Chính gật đầu, trong đầu cũng lưu ý.

Bíp bíp!

Lúc này, tiếng còi xe vang lên.

Sau đó một người đàn ông ăn mặc như tài xế bước ra khỏi chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.

“Cô Tô, tôi là người phụ trách lái xe cho cô, mời lên xe”, tài xế mỉm cười nói.

“Lâm Chính, chúng ta đi thôi!”

Tô Nhu cười nói, kéo tay Lâm Chính lên xe.

Chiếc Bentley chạy thẳng tới sân bay, sau đó hai người lên một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, tới thẳng Thượng Hỗ.

Thủ tục niêm yết cũng không có gì thay đổi, không ít người từ các phương tiện truyền thông đã tới hiện trường chứng khoán, liên tục chụp ảnh Tô Nhu.

Danh tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan không phải lớn, nhưng giá trị nhan sắc của Tô Nhu có thể nói là người đẹp tổng tài đỉnh cao, luôn là đối tượng để mọi người chú ý thảo luận.

Lần này đi niêm yết, Tô Nhu coi như chính thức ra mắt đông đảo mọi người.

Chỉ một lúc sau, vô số người khen ngợi cô giám đốc xinh đẹp, vô cùng ngưỡng mộ cô.

Trên mạng cũng có rất nhiều lời bàn tán về cô.

Nhưng Tô Nhu cũng không để ý tới mấy chuyện này.

Xong việc cô dẫn Lâm Chính đi chọn lễ phục, nói là tham gia tiệc chúc mừng.

“Tiệc chúc mừng? Không phải nên tổ chức ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Tiệc chúc mừng lần này là do Giang Tử Ức – cậu chủ của tập đoàn Giang Lâm tổ chức cho em, đồng thời cũng là tiệc để ký hợp đồng, ở tiệc tối nay em và anh ta sẽ ký một đơn đặt hàng lớn, đơn hàng này đáng giá năm tỷ đấy!”, Tô Nhu hăng hái nói.

“Thì ra là thế”, Lâm Chính gật đầu. Xem ra Dịch Tiên Thiên vẫn cố gắng giúp đỡ Tô Nhu, đơn lớn như vậy cũng giao cho cô.

“Không nói nữa, em đi trang điểm đây, tối nay gặp ở đại sảnh”.

Dứt lời, Tô Nhu chạy vào phòng khách sạn.

Lâm Chính lắc đầu, ra hành lang hút điếu thuốc.

Nhưng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn về cuối hàng lang.

Ở đó có một bóng người đang trốn, núp kỹ ở góc.

“Theo dõi thật vụng về”.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng mình tới tận Thượng Hỗ rồi, còn ai muốn theo dõi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui