Anh muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhìn Tô Nhu trong phòng, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Nếu là kế điệu hổ ly sơn thì không xong rồi.
Tô Nhu trang điểm cũng không chậm.
Vì cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với trang sức trang nhã đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, ôm tay Lâm Chính bước ra ngoài khách sạn.
Người tài xế lần trước cũng đã đứng chờ sẵn, sau đó hai người tới khách sạn Wilson ở trung tâm Thượng Hỗ.
Tiệc chúc mừng hôm nay không nhỏ, nghe nói Giang Tử Ức đã bao hết cả khách sạn này.
Tới khi hai người đi vào bữa tiệc thì nơi này đã xuất hiện không ít người nổi tiếng ở Thượng Hỗ.
“Ái chà chà, bà hoàng giới thương nhân của chúng ta tới rồi! Mọi người mau chào mừng! Chào mừng chủ tịch Tô của chúng ta đã đến!”
Một người đàn ông mặc vest giơ ly rượu đỏ, tủm tỉm cười đi tới.
Quan khách ở hiện trường lập tức vỗ tay, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Tô Nhu cực kỳ xúc động, vẻ mặt tươi cười.
Có lẽ tới tận hôm nay, cô mới cảm nhận được thế nào gọi là thành công.
Dù vậy Lâm Chính đứng cạnh lại nhanh chóng bắt được vẻ không vui xẹt qua đáy mắt anh ta.
Nhưng người này cũng che giấu rất sâu, vẻ không vui nhanh chóng biến mất, chỉ để lại khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
“Chào mừng, chào mừng chủ tịch Tô! Đến đây đến đây, hôm nay chúng ta phải uống một ly thật đã”, anh ta cười nói.
“Đừng vội, cậu chủ Giang, tôi giới thiệu với anh một người, đây là chồng tôi, tên là Lâm Chính! Lâm Chính, anh này là cậu chủ Giang Tử Ức, người thừa kế tập đoàn Giang Lâm, bố của cậu chủ Giang là chủ tịch của tập đoàn Giang Lâm, nhưng ông ấy tuổi đã cao, cậu chủ Giang sắp tiếp quản công ty! Cũng là người trẻ có triển vọng!”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Cậu chủ Giang, xin chào!”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.
“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!”, Lâm Chính cười nhạt.
“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.
Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
“Mời!”
Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.
Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.
Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.