Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Về khách sạn thì nhớ phải thuê thêm phòng, tối nay hai người chia phòng ngủ đi!”, đại sư Tây Môn lại nói.

“Đúng vậy, phải chia phòng ngủ! Anh Lâm, anh mau đi làm đi”, Giang Tử Ức cười nói.

Sắc mặt của Tô Nhu không được tự nhiên lắm.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở lời.

“Thuê hai phòng ư? Bảo tôi rời đi hả? Thế nào? Các người định chuốc vợ tôi say rồi đưa cô ấy về khách sạn để giở trò sao?”

Vừa dứt lời, mọi người ở xung quanh bàn đều sững sờ.

Lâm Chính này nói chuyện quá thẳng thắn rồi nhỉ?

“Anh Lâm! Anh đang nói gì vậy? Tôi đâu phải loại người đó?”, Giang Tử Ức nhíu mày.


Tô Nhu cũng cau mày, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, đừng nói bậy nữa!”

“Tiểu Nhu, em còn chưa nhận ra sao? Đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, đại sư Tây Môn này chẳng qua là do Giang Tử Ức tìm tới để bày trò, anh đoán những vị khách ở đây nhiệt tình chào đón đại sư Tây Môn cũng đều do Giang Tử Ức sắp xếp từ trước! Mục đích là làm cho em tin tưởng đại sư Tây Môn, sau khi em tin tưởng đại sư này, anh ta sẽ bảo vị đại sư này tẩy não em! Khiến em phải nghe lời ông ta! Bằng cách này, anh ta sẽ được như ý nguyện!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Giang Tử Ức vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

“Họ Lâm kia, anh thật quá đáng! Lại dám ngậm máu phun người! Cô Tô! Hóa ra phẩm chất của chồng cô là như thế này sao? Tôi hy vọng cô có thể bảo anh ta xin lỗi tôi!”

“Thật xin lỗi, cậu chủ Giang, chồng của tôi nói năng thiếu suy nghĩ, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy cúi người, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Tiểu Nhu, em cho rằng lời anh nói là giả sao?”, Lâm Chính thờ ơ hỏi.

“Đây cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi!”, Tô Nhu âm thầm nghiến răng.

“Suy nghĩ chủ quan sao? Vậy được rồi, để anh lấy bằng chứng cho em xem!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.


“Bằng chứng ư?”

Vài người sửng sốt.

Lâm Chính nhìn chằm chằm đại sư Tây Môn, bình tĩnh nói: “Vị đại sư này, tôi hỏi ông mấy câu, nếu như ông có thể trả lời được, tôi sẽ nghe lời các người, trở về khách sạn thuê phòng, được chứ?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Giang Tử Ức nhíu mày.

Nhìn thấy Lâm Chính thề hứa đảm bảo như vậy, anh ta có một dự cảm xấu.

“Sao thế? Không dám để tôi đặt câu hỏi sao? Nếu vậy chứng tỏ trong lòng các người có mưu đồ xấu”, Lâm Chính cười nói.

“Cái gì mà trong lòng có mưu đồ xấu chứ? Đừng nói nhảm ở đây nữa! Đại sư Tây Môn! Nếu anh ta đã nói như vậy thì ông để cho anh ta hỏi đi!”, Giang Tử Ức không chịu nổi đả kích, lập tức hừ nói.

“Hả?”

Đại sư Tây Môn sửng sốt, há hốc mồm nhìn Giang Tử Ức, không biết nên nói gì.

“Vậy được, tôi lập tức đặt câu hỏi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận