Lâm Chính mỉm cười nói: “Đại sư Tây Môn được mệnh danh là thần tiên sống, chỉ cần búng ngón tay là có thể nhìn thấy tương lai! Biết gió biết mưa biết chuyện thiên hạ, nếu đúng là như vậy thì chắc ông rất thành thạo việc xem bói đúng không? Xin hỏi đại sư Tây Môn, ông có biết xem bói là gì không? Làm thế nào để xem bói?”
Câu hỏi này vừa được nói ra, đại sư Tây Môn há hốc mồm, không nói nên lời.
Tô Nhu lập tức hiểu ý Lâm Chính!
Nếu vị đại sư Tây Môn này là thật thì nhất định phải biết những điều cơ bản này!
Nếu là giả, chỉ cần hỏi vài câu cơ bản, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời được!
Lâm Chính đang thăm dò!
Đúng như dự đoán, đại sư Tây Môn há miệng cả nửa ngày cũng không trả lời được.
“Sao cơ? Đại sư Tây Môn lại không biết à?”, Tô Nhu hơi tức giận, lạnh lùng hỏi.
“Sao lại không biết chứ?”
Đại sư Tây Môn hơi do dự, giả vờ tức giận nói: “Đúng là một câu hỏi ngây thơ! Sao có thể làm khó được tôi? Nhưng tôi không muốn trả lời! Không phải ai cũng có thể đặt câu hỏi cho tôi! Cậu là cái thá gì? Lại dám đặt câu hỏi cho tôi? Cậu đang coi thường tôi hả?”
Giang Tử Ức vừa nghe vậy, lập tức bắt lấy thời cơ, vội vàng nói: “Nói không sai! Họ Lâm kia, anh tưởng anh là cái thá gì, cũng xứng để đặt câu hỏi cho đại sư Tây Môn à? Không nhìn lại mình xem? Tôi khuyên anh nên nhanh chóng cút ra khỏi đây! Đừng ở đây làm mọi người không thoải mái nữa!”
Lâm Chính nghe vậy, cười khúc khích: “Xem bói là hoạt động dự đoán tương lai thông qua một số phương tiện nhất định. Ví dụ như “Kinh Dịch”, thực ra là được thiết kế để xem bói. Bản thân việc xem bói có một hệ thống để giúp mọi người giải thích nhiều vấn đề khác nhau mà họ gặp phải. Một số người sử dụng cỏ thi để xem bói, có người sử dụng tre và gỗ làm phương tiện trung gian giúp mọi người hiểu được các cách sắp xếp khác nhau. Đại sư Tây Môn, vấn đề này vô cùng đơn giản, đến người ngoài nghề như tôi cũng biết! Theo tôi thấy, không phải ông không muốn trả lời, mà căn bản là ông không hề biết, đúng không?”
“Cậu… cậu cậu… Sao tôi có thể không biết chứ? Chẳng qua là tôi không thèm trả lời mà thôi! Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu! Nếu như cậu còn dám nói nhảm trước mặt tôi! Tôi sẽ xé miệng cậu!”, đại sư Tây Môn bị ép đến mức sốt ruột, liên tục chỉ vào Lâm Chính gào thét.
Nhưng dáng vẻ nóng nảy này của ông ta đã làm Tô Nhu mau chóng tỉnh ngộ.
“Tiểu Nhu, thấy chưa?”
“Ừ, xem ra cái gọi là tiệc chúc mừng này còn có ý đồ khác… Lâm Chính, chúng ta trở về thôi”.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, đứng phắt dậy, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc với Tô Nhu.
“Cô Tô, cô đi đâu vậy?”
Giang Tử Ức vội vàng ngăn Tô Nhu lại.
“Cậu chủ Giang, tôi không khỏe lắm, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, các người cứ từ từ uống đi”, Tô Nhu thấp giọng nói.
“Không khỏe ư? Tôi thấy cô không tin tưởng đại sư Tây Môn thì đúng hơn, chẳng lẽ cô cũng không tin tưởng tôi?”, Giang Tử Ức nhíu mày nói: “Tôi và cô đã là cộng sự, điều quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau! Nếu cô không tin tôi như vậy…. thì sao chúng ta có thể tiếp tục hợp tác được?”
Dứt lời, hô hấp của Tô Nhu lập tức trở nên dồn dập.
Giang Tử Ức đưa hợp đồng lên cao khiến Tô Nhu không kịp phản ứng.
“Cậu Giang, cậu muốn thế nào?”
“Ngồi xuống nào, cùng uống rượu với tôi. Hôm nay buổi tiệc này được tổ chức vì cô mà. Cô bỏ đi sớm thì tôi phải biết làm sao? Tôi sẽ mất mặt lắm. Cô không nghĩ cho tôi chút nào sao?”, Giang Tử Ức nói.