Quan khách hét lớn. Đám bảo vệ chạy ra, vậy chặt người đàn ông trung niên.
“Ông…ông là ai mà dám làm loạn ở đây? Ông có biết tôi là ai không?”, Giang Tử Ức vừa tức giận vừa chỉ vào người đàn ông và gầm lên.
“Sao thế? Đến cả tôi mà cậu cũng không biết, còn dám cho người giả dạng tôi. Cậu cũng to gan gớm nhỉ?”, người đàn ông trung niên nói bằng vẻ vô tình.
Giang Tử Ức thất thanh: “Lẽ nào…ông chính là đại sư Tây Môn”.
“Chính là tôi”, người đàn ông trung niên lên tiếng.
“Sao ông có thể là đại sư Tây Môn được. Chắc chắn ông là giả, đừng có lừa tôi”, Giang Tử Ức tái mặt, lập tức hét lên.
Anh ta nào dám thừa nhận. Vì thừa nhận thì khác gì là nói rằng anh ta bỏ tiền ra thuê hàng giả để lừa chủ tịch của tập đoàn Duyệt Nhan. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại mất.
“Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài cho tôi”, Giang Tử Ức hét lớn.
Bảo vệ lao lên, định ra tay. Nhưng đúng lúc này một giọng nói khác vang lên.
“Để xem ai dám động vào đại sư Tây Môn”, đám đông khựng người, quay qua nhìn thì thấy một nhóm người mặc vest chạy vào trong.
Đi đầu là một người đàn ông với tóc bên mai màu trắng. Người đàn ông có mặt chữ điền trông vô cùng nghiêm túc. Người này bước vào với khí thế hừng hực.
“Bố?”, Giang Tử Ức trố tròn mắt.
“Sao thế, lẽ nào vị này chính là CEO của tập đoàn Giang Lâm, là ông Giang Thiên Hưng sao?”, Tô Nhu thất thanh.
Giang Thiên Hưng lạnh mặt, bước tới nhìn chăm chăm Giang Tử Tức. Anh ta run rẩy, không dám động đậy.
“Người đó là ai?”, Giang Thiên Hưng liếc nhìn đại sư Tây Môn giả mạo đang nằm dưới đất.
“Là …là diễn viên do con thuê…”, Giang Tử Tức lắp bắp.
Giang Thiên Hưng tát cho anh ta một bạt tai. Một bên mặt của anh ta sưng vù. Anh ta vội lùi về sau, không dám lên tiếng nữa.
“Súc sinh! To gan gớm, đến cả đại tư Tây Môn mà cũng dám giả dạng, mượn uy của ông ấy để lừa người khác. Mày chán sống rồi đúng không?”, Giang Thiên Hưng tức giận gầm lên.
“Bố ơi con biết sai rồi”, Giang Tử Ức vội vàng quỳ xuống.
“Nhận sai với tôi thì có tác dụng gì?”, Giang Thiên Hưng đạp ngã Giang Tử Ức.
Giang Tử Ức vội vàng quay qua đại sư Tây Môn: “Đại sư, Tử Ức biết sai rồi. Do Tử Ức hồ đồ, đã mạo phạm đại sư, xin đại sư tha cho Tử Ức”.
Đại sư Tây Môn lạnh lùng liếc nhìn Giang Tử Tức: “Nếu không phải nể tình bố cậu thì tôi đã cho cậu đẹp mặt rồi. Đứng dậy đi”.
“Cảm ơn đại sư. Cảm ơn đại sư”.
“Thu dọn hiện trường và giải tán người đi”, Giang Thiên Hưng gầm lên.
“Vâng thưa bố, con làm ngay”, Giang Tử Ức run rẩy, ra hiệu với những người bên cạnh.
Đám đông lập tức lao lên. Thế nhưng Tô Nhu vẫn không cam tâm. Cô bặm môi.
“Ông Giang, vậy việc hợp tác giữa công ty Duyệt Nhan và quý công ty…giờ tính thế nào?”