Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Đã là lúc nào rồi mà còn bàn chuyện hợp tác?

Giang Tử Ức chỉ muốn tát cho Tô Nhu một cái.

Nhưng bố anh ta và đại sư Tây Môn đang đứng đó, dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám.

Ngược lại, Giang Thiên Hưng không khỏi liếc nhìn Tô Nhu, thắc mắc: “Hợp tác gì?”.

“Xin chào Chủ tịch Giang, tôi là Tô Nhu, Chủ tịch của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, rất vui được gặp ông!”, Tô Nhu hơi cúi người, khách sáo nói.

Giang Thiên Hưng gật đầu: “Quốc tế Duyệt Nhan? Tôi đã nghe nói tới, hình như hôm nay đã đưa ra thị trường thông qua thị trường chứng khoán Thượng Hỗ. Chủ tịch Tô trẻ tuổi như vậy mà có thể tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đúng là hậu sinh khả úy!”.

“Chủ tịch Giang khách sáo rồi! Đây đều nhờ mọi người chiếu cố tôi”.

“Vậy hợp tác là ý gì?”.

“Chủ tịch Giang không biết sao? Là đơn hàng một tỷ mà cậu Giang đã đàm phán với tôi!”, Tô Nhu lập tức nêu nội dung cho Giang Thiên Hưng nghe.


Giang Thiên Hưng nghe xong thì nhíu mày.

Ông ta liếc nhìn Giang Tử Ức, sau đó hạ giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nói thật với cô, đơn hàng này thật ra không thể nào giao cho Quốc tế Duyệt Nhan được. Tôi đoán chắc là đứa con trai không ra gì của tôi cố ý dùng nó để lừa cô. Thằng này nó hay mượn danh tiếng của công ty chúng tôi để lừa gạt nhiều cô gái! Tên súc sinh này!”.

“Thế à? Nhưng… lúc nãy chúng tôi đã ký hợp đồng rồi”, Tô Nhu cảm thấy hơi mất mát.

Thật ra cô nhắc tới đơn hàng này là vì cô không cam tâm!

Giang Tử Ức lại lừa gạt cô, điều này khiến cô cảm thấy tâm lý không cân bằng. Nếu có thể tranh thủ được đơn hàng đó, ít nhất cũng không tính là lỗ.

“Có thể cho tôi xem hợp đồng không?”, Giang Thiên Hưng hỏi.

Tô Nhu vội vàng đưa hợp đồng tới.

Giang Thiên Hưng xem qua một lượt, lại lắc đầu.


“Tôi biết ngay! Chủ tịch Tô, hợp đồng này thật ra vô hiệu! Đây là một mánh khóe mà con trai tôi hay dùng. Nó ký tên là Giang Tử Ức phó chủ tịch Tập đoàn Giang Lâm, thực ra con trai tôi không phải phó chủ tịch của công ty chúng tôi, cho nên hợp đồng này không liên quan gì đến công ty chúng tôi”.

Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt vô cùng mất mát.

Cô thở dài, âm thầm lắc đầu: “Hóa ra là vậy…”.

“Chủ tịch Tô, thật sự xin lỗi, nhưng cô không cần phải nản lòng, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể hợp tác”, Giang Thiên Hưng nói.

“Được, cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

“Ừm”.

Giang Thiên Hưng không nói thêm nữa.

Ngay lúc này Lâm Chính ở cạnh lại lên tiếng.

“Tiểu Nhu, mặc dù hợp đồng này không liên quan đến Tập đoàn Giang Lâm, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Giang Tử Ức. Chúng ta báo cảnh sát đi, hợp đồng này chính là chứng cứ. Chúng ta có thể kiện Giang Tử Ức tội lừa đảo, cho anh ta vào tù ngồi một năm sáu tháng hoàn toàn không thành vấn đề!”.

Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.

Giang Thiên Hưng biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận