Đột nhiên!
Vù!
Một đoạn dây thép lặng lẽ len tới, khóa chặt điện thoại của Tô Nhu, sau đó xoắn lại.
Rắc!
Điện thoại lập tức vỡ tan nát.
Tô Nhu kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi, nghiêng đầu nhìn.
“Gọi cảnh sát? Con nhóc, tôi khuyên cô tốt nhất đừng gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không, tôi lo rằng trước khi cảnh sát đến, cô đã đầu lìa khỏi xác đấy!”, một trong số những người đeo mặt nạ ác quỷ cao gần hai mét cười dữ tợn.
Tô Nhu sợ đến mức nhào vào lòng Lâm Chính, run rẩy.
“Anh đang dọa vợ tôi đấy à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Phải thì đã sao? Thằng nhóc, tôi khuyên cậu thành thật một chút, nếu không hôm nay chúng tôi đại khai sát giới, các người đều không sống nổi!”.
Người đó cười nói, sau đó hét lên với Giang Thiên Hưng: “Ông già, giao đồ vật ra đây! Đừng để chúng tôi khó xử!”.
“Cái này e là không được, thứ này là đồng môn của tôi liều cả mạng sống để lấy về, sao có thể dễ dàng đưa cho các người? Nếu không, tôi làm sao xứng với máu và mồ hôi đã chảy xuống của đồng môn? Tôi làm sao có mặt mũi đi gặp bọn họ?”, Giang Thiên Hưng không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Nói vậy là ông rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”, ánh mắt gã đàn ông cao to lạnh băng.
“Nếu ông muốn làm theo quy tắc, chúng ta đấu tay đôi, thắng rồi thì đồ vật thuộc về ông, thua thì các người cút đi! Nếu ông không dám một chọi một theo quy tắc, vậy thì các ông cứ dùng súng, nhưng đừng nói tôi không cho ông cơ hội! Ông tự chọn đi!”, gã đàn ông đó cười nói.
“Đương nhiên là làm theo quy tắc! Vậy thì ai cũng tuân phục, mọi chuyện đều dựa vào bản lĩnh!”.
Giang Thiên Hưng bình tĩnh nói.
“Bố có ý gì? Chẳng lẽ bố… bố định đánh với ông ta?”, Giang Tử Ức ngạc nhiên không thôi, hỏi.
Anh ta biết bố mình từng luyện một chút võ, nhưng chút võ khoa chân múa tay đó sao có thể là đối thủ của gã đàn ông đáng sợ kia?
“Tử Ức, thật ra có vài chuyện mà bố luôn giấu con! Đến lúc này rồi, bố cũng nên cho con biết. Thật ra bố không những là Chủ tịch của Tập đoàn Giang Lâm, mà còn là chấp sự của tông môn cổ Tử Huyền Thiên!”, Giang Thiên Hưng nói, trong mắt toát ra ánh sáng bén nhọn.
Giang Tử Ức sửng sốt nhìn bố mình, đầu óc trống rỗng.
“Chấp sự… Tử Huyền Thiên? Đó là gì?”.
Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Bên này Lâm Chính lại nhíu mày.
Giang Thiên Hưng lại là người của Tử Huyền Thiên?
Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
“Lâm Chính, Tử Huyền Thiên là gì?”, Tô Nhu run giọng hỏi.
“Gần giống với Thiếu Lâm, Võ Đang”, Lâm Chính giải thích.
Cách giải thích này thông tục dễ hiểu, nhưng nếu đám người Giang Thiên Hưng nghe được chỉ sợ là dở khóc dở cười.