“Hả?”.
Giang Tử Ức kinh ngạc.
Bố mình… lại lợi hại như vậy?
Anh ta cảm thấy tam quan sụp đổ.
Tô Nhu thì còn tạm ổn. Cô cũng từng thấy nhiều cảnh, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô sợ hãi gấp bội. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường.
Mọi người nhìn mà mắt lấp lánh.
Trong khi mọi người nghĩ rằng đòn tấn công đó có thể làm khó người phụ nữ đội nón lá, bóng người phụ nữ đột nhiên nhoáng lên.
Rầm!
Tiếp đó, cơ thể Giang Thiên Hưng bay đi như quả bóng, đâm vỡ vách tường sảnh tiệc, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng. Đợi khi ông ta dừng lại thì nôn ra mấy ngụm máu, không đứng dậy nổi nữa.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Bố!”.
Giang Tử Ức gào lên thảm thiết, xông tới.
Ai có thể ngờ được Giang Thiên Hưng lại không đỡ nổi một chiêu dưới tay người kia…
Sức mạnh của người phụ nữ đội nón vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Tô Nhu trợn tròn mắt. Đại sư Tây Môn cũng tái mặt, hét lớn: “Giang chấp sự, ông không sao chứ?”
“Tôi…không phải là đối thủ…đại sư Tây Môn…chắc phải nhờ vào ông…”, Giang Thiên Hưng ôm ngực, yếu ớt nói.
“Bọn họ có sự chuẩn bị khi tới đây. Xem chừng hôm nay phải có một chiến đẫm máu rồi”, Đại sư Tây Môn lạnh lùng nói, sau đó bước tới, chắp tay sau lưng nhìn đám người kia.
“Ra tay đi. Yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu, vì dù sao thì đồ vẫn nằm trong tay các người”, người phụ nữ đội nón thản nhiên nói với vẻ khinh thường.
“Ngông cuồng. Các người muốn lấy đồ thì cũng phải xem có bản lĩnh không đã, đánh bại tôi rồi hãy nói”
Đại sư Tây Môn không dám do dự, lập tức lao về phía trước, hai tay ông ta vung ra như điện xẹt, tạo ra các tàn ảnh tấn công người phụ nữ đội nón lá.
Thế lực quá kinh người. Tô Nhu tái mặt, co cụm trong lòng của Lâm Chính. Người phụ nữ đội nón cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ phấtt tay, đồng thời cũng tạo ra những tàn ảnh khắp không gian.
Bùm…bùm…Hai chưởng ảnh va chạm, tiếng nổ lập tức phát ra. Mọi người ở xung quanh đều thất kinh, lùi lại.
“Tô Nhu, cẩn thận”, Lâm Chính khẽ quát lớn, lập tức ôm Tô Nhu lùi lại.
Tô Nhu sợ hãi, cộng thêm việc Lâm Chính đột ngột ôm chặt khiến cô trở nên khó thở, mặt cũng đỏ bừng.
“Lâm Chính, em bị khó thở…sợ quá…Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Tô Nhu run rẩy nói. Cô cảm thấy bất lực.
“Được, anh đưa em rời đi”, Lâm Chính trầm giọng, mặc kệ tất cả, cứ thế định đưa Tô Nhu rời đi.
Nhưng đúng lúc này…Bùm! Bùm…Một loạt tiếng nổ vang lên. Đèn chùm trong phòng rơi xuống. Cả bức tường xuất hiện vết nứt. Những đường nứt đáng sợ lan rộng
“Á”, Tô Nhu hét toáng lên, ôm chặt Lâm Chính hơn, anh dùng lưng cản những thứ đang lao tới. Thế nhưng một giây sau, Tô Nhu đang ở trong lòng anh phải kêu lên: “Cẩn thận”.
Cô định lao ra chặn vào vị trí bên phải của Lâm Chính. Đó là hướng có một mảng tường đang đập tới.