“Tên ngốc này còn không ngậm miệng lại. Anh chán sống hay gì?”, Giang Tử Ức hét lớn. Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón lá.
Người phụ nữ cảm thấy thú vị, chỉ nheo mắt cười: “Nếu như tôi không làm theo thì sao…”
“Vậy thì đó sẽ là một quyết định hết sức ngu ngốc đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy à! Ha ha, tôi muốn biết các hạ định khiến tôi hối hận như thế nào”, người phụ nữ đội nón nói bằng vẻ khinh khỉnh.
Người này không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ Lâm Chính. Có vẻ như anh là một người bình thường. Một kẻ bình thường thì có gì phải sợ.
Thế nhưng một giây sau…Vụt…Lâm Chính biến mất. Người phụ nữ nín thở, trố tròn mắt với vẻ thất kinh và vội vàng lùi lại. Một chân xuất hiện và đạp thẳng vào eo người phụ nữ.
Rầm…Người phụ nữ bay bật ra xa, đạp mạnh vào tường, ngã đập mặt và lăn tới tận mấy vòng.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
Người phụ nữ choáng váng, vội đứng dậy. Một giây sau, thêm một đạp nữa đạp lên lưng đối phương. Đối phương nín thở, lăn lộn như phát điên.
Bùm….Cú đạp khiến mặt đất rung chuyển. Cả tầng nhà như đổ sụp xuống.
Người phụ nữ vội bò dậy và gầm lên: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người dọa sợ vợ tôi!”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn những người này với vẻ dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí.
Những người đeo mặt nạ ác quỷ này đều sửng sốt.
Đại sư Tây Môn và hai bố con Giang Thiên Hưng ở phía sau đều kinh ngạc.
“Hóa ra… hóa ra người này là một cao thủ tuyệt thế!”, đại sư Tây Môn ngạc nhiên nói.
“Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi!”, Giang Thiên Hưng vô cùng cảm khái, sau đó ngoảnh sang nhìn Giang Tử Ức đang tái mặt ở bên cạnh, khàn giọng nói: “Súc sinh! Vừa nãy… mày định nhòm ngó vợ của chàng trai này sao?”.
“Bố, con… con…”
“Mày đúng là ăn gan hùm mật báo! Dám chọc cả vào người như vậy!”.
“Bố, con… con không biết anh ta lợi hại như vậy… Nếu không cho con một trăm lá gan, con cũng không dám!”, Giang Tử Ức sắp khóc đến nơi.
“Lát nữa lăn lại đây dập đầu với vị cao nhân này cho tao. Nếu cậu ta không tha thứ, thì mày hãy dập đầu đến khi được tha thứ thì thôi, nếu không tao cũng không bảo vệ được mày đâu!”, Giang Thiên Hưng lạnh lùng hừ mũi nói.
“Vâng… vâng…”, Giang Tử Ức gật đầu như gà mổ thóc.
Người phụ nữ đội nón lá ở bên kia thấy thế, liền biết người này không dễ đối phó.
Nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Nếu không đồ đã đến tay còn phải chắp tay dâng cho người khác, thì chẳng phải mọi nỗ lực của cô ta đều trở nên công cốc sao?
“Không được! Tuyệt đối không được!”.
“Tôi không cam lòng!”.
Ánh mắt người phụ nữ đội nón lá chứa đầy sự căm thù và phẫn nộ, cắn răng rồi lao bắn về phía Lâm Chính.
“Chết đi!”.
Người phụ nữ đội nón lá gầm lên, tung một nắm đấm tới.