Tô Nhu mặt cắt không ra máu, co rúm người lại.
Lâm Chính mặt tối sầm. Hôm qua Tô Nhu đã bị sợ hết hồn rồi, hôm nay lại nữa.
“Các vị, tôi không phải là người của Tử Huyền Thiên. Hi vọng các vị đừng làm loạn, nếu không sẽ phải hối hận đấy”.
Lâm Chính lạnh giọng. Tới nước này rồi thì anh không thể nhịn được nữa. Cùng lắm thì lộ thân phận trước mặt Tô Nhu.
“Không phải người của Tử Huyền Thiên thì sao. Các người định chạy tới Tử Huyền Thiên báo tim đúng không. Tôi nói cho các người biết, không giao đồ ra thì đừng hòng rời khỏi đây”, một người hừ giọng.
“Vậy các người muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Bắt chúng, ép Thiên Diệp giao đồ”, đối phương hét lên và định ra tay.
“Đồ chán sống”.
Lâm Chính tức giận: “Tô Nhu, em đợi ở đây, anh xử lý bọn họ”.
“Lâm Chính! Anh…”, Tô Nhu cuống cả lên. Thế nhưng cô không cản anh lại được.
Lâm Chính nhanh như cắt lao ra, đạp trúng một người đàn ông khiến người này bay bật ra. Anh lật tay siết cổ một người phụ nữ khác khiến người này ngất ngay tại chỗ. Chưa tới vài phút mà anh đã xử lý xong cả đám.
Tô Nhu trố tròn mắt: “Anh…lợi hại như vậy sao?”, Lâm Chính,
Tô Nhu biết rằng Lâm Chính có thể đánh nhau, nhưng không ngờ anh lại đánh giỏi như vậy!
Anh cứ như cao thủ luyện võ cổ đại!
Bây giờ Tô Nhu là bà chủ của một công ty đã được niêm yết, tầm nhìn của cô cũng được mở rộng, cô biết những người này khác với những người luyện võ mở võ quán ở bên ngoài để kiếm sống, những người này học võ cũng không phải để rèn luyện thân thể, mà đơn thuần là để giết người!
Những người có thể làm được như vậy đều không phải là những nhân vật tầm thường.
Nhưng chồng mình… lại xử lý bọn chúng một cách nhẹ nhàng.
Tô Nhu cảm thấy thế giới quan của cô đã sụp đổ.
“Không sao chứ, Tiểu Nhu!”
Lâm Chính phủi tay đi tới.
“Không… không sao… không sao…” Tô Nhu nuốt nước bọt.
Lúc này.
Rầm!
Một âm thanh truyền đến!
Sau đó một bóng người vội vàng lùi lại. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Hai người họ liếc nhìn, thấy người đó là Thiên Diệp!
Sau khi tiếp đất, ông ta bước đi rất nhanh, lòng bàn chân in vài dấu chân rất sâu trên mặt đất, mãi lâu sau mới lùi lại.
Dường như ông ta đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, hai tay che ngực, máu chảy ra từ khóe miệng.
Rõ ràng, ông ta không phải là đối thủ của Bá Lực Quân!
“Phó chưởng môn!”
Giang Thiên Hưng sốt sắng, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Diệp.
“Yên tâm, tôi không sao!”