Xong đời rồi!
Thiên Diệp thở dài, nhưng bây giờ không thể rút lui, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Rầm!
Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau.
Nhưng lúc này Thiên Diệp kinh hãi phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí… còn không có cảm giác đau.
“Hả?”
Thiên Diệp đột nhiên mở mắt ra, lúc này, ông ta hoàn toàn chết lặng.
Bá Lực Quân phía trước bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn đại bác đánh vào một gò đất nhỏ ở phía xa, đập nát gò đất đó thành từng mảnh…
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Thiên Diệp trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí ngay cả sức mạnh của ông ta cũng kém xa, không phải là đối thủ của Bá Lực Quân! Kiểu đối đầu trực diện này là tự tìm đến cái chết!
Nhưng bây giờ… Bá Lực Quân lại bị mình đánh bay!
Còn mình… lại bình an vô sự! Không hề hấn gì!
Sao có thể chứ?
Đầu Thiên Diệp ong ong, nhìn cánh tay của mình, phát hiện trên đó không có bất kỳ vết thương nào.
Tất cả sức mạnh của Bá Lực Quân đều bị xem thường!
“Phó chưởng môn, ông không sao chứ?”, Giang Thiên Hưng ngơ ngác hỏi.
“Tôi… Tôi không sao, tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt như vậy…” Thiên Diệp do dự nói.
“Thật sao?”, Giang Thiên Hưng cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, Bá Lực Quân bò dậy từ trên sườn núi, chật vật đứng lên, kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Ông ta biết rõ thực lực của Thiên Diệp thế nào!
Tuy nhiên, trong đòn đánh vừa rồi, ông ta thực sự đã bị Thiên Diệp đánh bay!
Bá Lực Quân cũng cảm thấy khó tin.
Ông ta cau mày, không hiểu tại sao, tiếp đó ông ta lại lao về phía Thiên Diệp với một tiếng gầm nhẹ, tung ra nắm đấm thép.
Lần này, ông ta sử dụng sức mạnh càng thêm đáng sợ và bá đạo, nắm đấm còn chưa tới, áp lực kinh khủng đã nghiền nát mặt đất bên dưới Thiên Diệp.
Tô Nhu hét lớn, liên tục lùi lại, nếu không phải Lâm Chính dùng khí tức của anh để bảo vệ cô thì áp lực đáng sợ đó có khả năng đã nghiền nát cơ thể cô thành bột!
Tô Nhu hoàn toàn không biết cô đang chứng kiến một trận đấu của cao thủ đáng sợ đến mức nào.
Đối mặt với cú đấm bá đạo, Thiên Diệp phát hiện tâm trạng của mình lại bình tĩnh chưa từng thấy.
Cứ như thứ công kích ông ta không phải nắm đấm sắt, mà là lá cây, lông vũ!
Chuyện này là sao?
Thiên Diệp bối rối.
Nắm đấm đó rõ ràng rất mạnh, tại sao khi chạm vào mình lại có vẻ dịu dàng mềm mại như vậy? . Truyện Đông Phương
Ông ta vô thức giơ tay lên, tung quyền về phía nắm đấm của Bá Lực Quân.
“Cái gì?”