Lâm Chính không phản đối.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Lăng Kiếm Phi đi tới trước, chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm! Lần này người của Tử Huyền Thiên chúng tôi xin nhờ cậy cậu rồi!”.
“Tôi không thể bảo đảm chắc chắn sẽ cướp được đồ vật về, nhưng tôi có thể bảo đảm người của ông sẽ quay về bình an vô sự!”, Lâm Chính nói.
Lăng Kiếm Phi hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Đúng vậy, dù Lâm Chính đã đồng ý, nhưng không thể bảo đảm có thể mang đá Thái Vũ về!
Suy cho cùng, không ai biết rõ bọn họ sẽ phải đối diện với khảo nghiệm như thế nào!
Sự nguy hiểm trong đó không ai biết được, Lâm Chính cũng sẽ không tùy tiện hứa hẹn mọi chuyện.
Đội ngũ xuất phát.
Đây là một đội ngũ gồm hai mươi người do Thiên Diệp dẫn đầu, mỗi người trong đội đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là hộ tống Lâm Chính, cung cấp mọi sự thuận lợi cho anh, giúp Lâm Chính yên tâm tham dự cuộc tranh đoạt kim cương Thái Vũ, không cho phép bất kỳ ai quấy rối.
Nhóm người đi ra khỏi chỗ đóng quân của Tử Huyền Thiên, tiến về thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, bọn họ không phải đi bộ, mà là đi máy bay trực thăng do Tử Huyền Thiên cung cấp tiến về thần miếu Thái Vũ.
Hễ là tông tộc ẩn thế nổi tiếng đều không thiếu tiền, Tử Huyền Thiên cũng vậy, còn đi bộ bằng hai chân thì thực sự lãng phí thời gian.
Trong vòng nửa ngày, cả đội đã đến gần thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, máy bay trực thăng có thể bay thẳng đến gần thần miếu Thái Vũ, nếu không sẽ bị Thần Nữ Thái Vũ bắn rơi tại chỗ.
Vì theo cô ta thấy như vậy là khinh thường thần miếu!
Mọi người dừng ở một bãi đất trống dưới chân núi thần miếu Thái Vũ.
Cùng lúc đó cũng có người của thế lực khác đến nơi.
Mọi người đánh giá lẫn nhau, hơn nữa còn giữ cảnh giác, không dám đến quá gần.
Dù sao lên thần miếu Thái Vũ, ai ai cũng là kẻ địch.
Đương nhiên cũng có một vài người cố tình gây sự. . Chươ𝓃g 𝓶ới 𝓃hấ𝘁 𝘁ại # Tгù𝓶 Tг𝘂𝑦ệ𝓃.𝗩𝗡 #
“Ô! Đây không phải Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ ông lại đích thân đến đây! Thật là khiến người ta bất ngờ!”.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Sau đó vài chiếc Land Rover đến dưới chân núi, vài nam nữ ăn mặc thời cổ đại bước xuống khỏi xe.
Đi đầu là một người đàn ông để tóc mái dài che mất một con mắt.
Người đàn ông vóc dáng cao to, tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, cười hì hì khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô hại.
Thiên Diệp nhìn thấy người này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Phúc La? Cậu cũng tới đây sao? Lần này La Thiên Giáo lại để cậu đích thân dẫn đội à?