Ầm!
Sương mù tán loạn.
Cô gái rơi thẳng từ không trung, ngã mạnh xuống đất.
Thoạt nhìn, bên phải bụng của cô ta đã bị đấm thủng, máu tươi ngập tràn, vô cùng thê thảm.
Thái Thương Long khiếp vía.
“Công lực ngàn năm! Đây là cường giả có công lực ngàn năm sao? Giơ tay nhấc chân đã giải phóng ra thần lực có thể rung chuyển trời đất! Thật đáng sợ!”, Thái Thương Long lẩm bẩm.
“Tuy là cậu ta chỉ sở hữu được công lực chứ không có chiêu pháp! Nhưng vậy cũng đủ rồi, chỉ bằng nội kình khủng bố của cậu ta đã có thể tung hoành khắp nơi, vô địch thiên hạ! Người này, thật đáng sợ!”, Thần Nữ Thái Vũ khàn giọng nói, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kiêng dè.
“Đã tới lúc kết thúc rồi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái nằm trên mặt đất, khẽ nói, sau đó nhấc chân lao tới, định giết cô ta.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cô gái cố nén đau đớn, vung tay đánh ra hai luồng khí sắc bén, ra sức chém về phía Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long.
Lâm Chính nhướng mày, bất đắc dĩ đổi hướng, chặn hai luồng khí sắc bén như dao lại.
Ầm!
Cùng lúc đó, cơ thể cô gái tỏa ra một lượng lớn sương mù, bao phủ cả ngôi mộ.
Bấy giờ trong ngôi mộ tối tăm, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Lâm Chính vội vàng xua tan sương mù, nhưng cô gái đã biến mất, không biết đã đi đâu.
“Chết tiệt, cô ta chạy thoát rồi! Dù vậy cô ta đã bị thương nghiêm trọng! Thần y Lâm, nếu cậu đuổi theo chắc chắn sẽ kịp! Không thể tha cho cô ta!”, Thái Thương Long vội vàng nói.
Thực lực của cô gái đó xuất sắc như thế, nếu không diệt trừ thì sẽ có rắc rối về sau.
Lâm Chính đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng anh lắc đầu, khàn giọng nói: “Không đuổi được!”
“Tại sao?”
Lâm Chính chưa kịp đáp lời.
Phụt!
Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, khó có thể nhúc nhích.
“Hả?”
Thái Thương Long ngây ngốc.
“Thần y Lâm, cậu làm sao vậy?”
Thần Nữ Thái Vũ khó khăn đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Cơ thể tôi không thể chịu được việc công lực đột nhiên tăng vọt ngàn năm, vừa nãy lúc đang đánh nhau thật ra đã bị hao tổn nghiêm trọng! Bây giờ nội tạng tôi đều đã vỡ tan, nếu không dừng lại chắc chắn tôi sẽ chết!”
Lâm Chính thở hổn hển, gấp gáp dùng chút sức lực cuối cùng, đâm vào ngực mình một cây châm bạc.
Khoảnh khắc châm đâm vào.
Vù!
Trên người Lâm Chính tỏa ra một lượng khí kình mênh mông, còn cơ thể đã gầy yếu đi nhanh chóng, có thể nhìn được bằng mắt thường…
Hai người kia cũng có thể hiểu.
Ngàn năm công lực khủng khiếp tới cỡ nào!