Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ngay cả khi có cơ thể võ thần cũng tuyệt đối không thể chịu được năng lượng kinh khủng tới vậy.

Lâm Chính trong lúc nguy cấp đã dùng ngàn năm công lực, đánh bại cô gái quỷ quái kia là cực kỳ may mắn, nếu là người khác, có lẽ ngay từ lúc ngàn năm công lực tiến vào cơ thể đã nổ tan xác mà chết chứ đừng nói chiến đấu tới bây giờ.

Thần Nữ Thái Vũ vội vàng đeo dây chuyền Phượng Hoàng lên cổ Lâm Chính.

Sau khi được đeo dây chuyền Phượng Hoàng, Lâm Chính cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.

Nhưng anh lúc này cực kỳ gầy, tóc héo rũ, hốc mắt trũng sâu, xương gò má lộ rõ, bộ dạng uể oải.

“Thần y Lâm, lần này may mà có cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói.

“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ mình!” Lâm Chính mỉm cười, nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn đề nghị nên rời khỏi đây! Tôi sợ cô gái kia sẽ quay lại!”

“Sao cô ta dám chứ?”, Thương Long kinh ngạc: “Cô ta không muốn sống sao? Còn dám quay lại? Chẳng phải là tìm đường chết à?”


“Không, anh sai rồi! Cô gái kia rất thông minh, cô ta biết thực lực của tôi tới đâu, cũng biết cơ thể tôi không chịu nổi công lực ngàn năm, vừa nãy cô ta chỉ là quá kinh ngạc mới vội vã chạy đi! Chờ tới khi cô ta nghĩ lại, dù cô ta không đích thân tới mà phái mấy tay sai tới, với tình hình của tôi với anh bây giờ, e là khó có thể ngăn cản được, cho nên chúng ta vẫn phải ra khỏi đây nhanh lên”, Lâm Chính nói.

Hai người nghe vậy, gật đầu, lập tức nâng Lâm Chính lên, khó khăn chạy ra khỏi vùng cơ quan.

Ra khỏi vùng cơ quan, những người đó đúng là đã rời đi.

Ba người lập tức xuống núi, tới một thôn gần đó, Lâm Chính hỏi mượn điện thoại người qua đường rồi gọi cho Thiên Diệp, chỉ chốc lát sau, Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ vội vàng chạy tới thôn đó.

“Cảm ơn trời đất mọi người còn sống! Thật tốt quá!”

Trong nhà nghỉ ở thôn, Thiên Diệp nhìn thấy mọi người, thở phào nhẹ nhõm nói.

“Thiên phó chưởng môn, mau dẫn bọn tôi rời khỏi đây, ở đây cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải lập tức về Tử Huyền Thiên!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Thần y Lâm yên tâm, đám người Vệ Tân Kiếm đã báo cho Lăng chưởng môn, bây giờ Lăng chưởng môn đã phái rất nhiều cao thủ tới đây, tôi nghĩ bọn họ sắp tới thôn này rồi, có Lăng chưởng môn ở đây thì không cần lo gì hết”, Thiên Diệp cười nói.


“Vậy thì tốt”.

“Nhưng thần y Lâm, mọi người bị sao vậy? Có chuyện gì thế?”, Thiên Diệp dè dặt hỏi.

“Thiên phó chưởng môn, tôi hỏi ông, bây giờ tình hình tu ma ở Long Quốc, ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có tông phái khác phải không?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

Thiên Diệp ngơ ngác: “Thần y Lâm, sao cậu lại hỏi chuyện đó?”

“Thật ra chúng tôi đã gặp người tu ma đạo, thực lực của kẻ đó cực kỳ khủng khiếp! Tôi suýt nữa không đánh lại được!”, Lâm Chính nở nụ cười cay đắng.

“Là nhóm người mà tôi cảm nhận được sao?”, Thiên Diệp xoa cằm.

“Tám, chín phần là vậy, chúng tôi bị bọn chúng bắt cóc tới chỗ Thần Nữ Thái Vũ, lúc đó ông vừa rời đi”.

“Vậy đúng rồi!”

“Thiên phó chưởng môn biết bọn họ à?”

“Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi nghe chưởng môn từng nói, trên thực tế, trong Hoa Quốc ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có một trường phái ma đạo khác cực kỳ ẩn dật. Tông phái nhỏ này ít khi lộ diện trước mặt người khác, do đó bên ngoài cũng rất ít chuyện nói về bọn họ, vì người biết chuyện của bọn họ… đa số đều bị bọn họ giết rồi…”, Thiên Diệp nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận