Lâm Chính thấy vậy dứt khoát ngồi vào ghế lái, nhấn ga tông vào cánh cửa sắt chắn đường, xông thẳng vào trong.
“Khốn nạn!”.
“Đứng lại!”.
“Mau bảo anh ta dừng lại!”.
Đám người kia sốt ruột, thay nhau kêu lên.
Pằng pằng pằng…
Mấy viên đạn bắn vào bánh xe của xe vận tải.
Xe vận tải lập tức thủng lốp, nhưng Lâm Chính không để nó mất khống chế mà cố giữ vô lăng, chòng chành tiếp tục đi về phía trước.
Vài vệ sĩ hét lên, nhảy vọt lên cao ba trượng, sau đó đáp xuống bên cạnh xe vận tải, một tay giữ lấy xe, cùng nhau dùng sức.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Cả chiếc xe bị bọn họ lật nhào.
Sau đó, tất cả vệ sĩ xông tới, giơ súng nhắm vào đầu xe vận tải.
Chốc lát sau, Lâm Chính và Thái Thương Long bò dậy.
“Đại nhân, xem ra không tìm sai! Cực Lạc Kiếm Quân chắc chắn ở đây, nếu không, võ công của những vệ sĩ này là ai dạy?”, Thái Thương Long cười nói.
“Nhưng hình như Cực Lạc Kiếm Quân không muốn bị người ta quấy rầy!”.
Lâm Chính hờ hững nói.
“Hôm nay chắc là ông ta không được yên tĩnh rồi!”.
Thái Thương Long nhếch khóe miệng, đột nhiên di chuyển thân mình, lấy Lâm Chính làm trung tâm hóa thành cơn gió lốc xoay tròn một vòng cực nhanh.
Đám người căng thẳng, lập tức bóp cò.
Rắc rắc rắc…
Giây lát sau, tất cả súng đều gãy làm đôi, chúng lại bị Thái Thương Long dùng khí kình đánh gãy!
“Cái gì?”.
“Những người này cũng là võ giả!”.
“Bắt bọn họ lại!”.
Các vệ sĩ kinh ngạc, lập tức bỏ hết súng, lấy đoản đao đeo bên thắt lưng ra, xông lên định đánh tay đôi.
Nhưng trình độ bọn họ sao có thể là đối thủ của Thái Thương Long? Dù Thái Thương Long đã bị thương nặng từ trước, nhưng chỉ cần phát huy một phần trăm thực lực vẫn có thể giải quyết đám tôm tép này.
Không lâu sau, tất cả vệ sĩ đều bị anh ta hạ gục.
Bọn họ ôm bụng lăn lộn rên rỉ.
Hiện trường ngập tràn tiếng khóc la!
“Ai dám ngang ngược ở chỗ tôi như vậy?”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên từ trong cung điện.