Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cực Lạc Kiếm Quân không phải phó mặc cho số phận, thật ra trước đây ông ta không phong lưu như vậy.

Thế nhưng khi biết mình không thể sinh con, ông ta mới phóng túng bản thân, hưởng lạc khắp nơi, tiêu dao nhân gian, do đó cũng bị người ta gán cho cái danh hiệu Cực Lạc.

Ai có thể biết được, ông ta thật sự khao khát cảnh vợ ở bên cạnh, một gia đình hòa thuận vui vẻ.

Ông ta không ngờ mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất.

Đứa con trai này vốn là một kỳ tích ông trời ban cho ông ta.

Bây giờ… lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.

“Không!”.

Cực Lạc Kiếm Quân ngửa đầu cười một tràng dài, sóng âm thanh bén như kiếm, làm trần nhà cung điện rung chuyển, cung điện nứt làm đôi!

“Kiếm Quân xin hãy bớt đau buồn!”.

Người xung quanh đều biến sắc, vội vàng quỳ dưới đất, cao giọng hô.


“Con trai tôi… Con trai tôi…”.

Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ không thôi, ôm thi thể của Thần Nữ Thái Vũ khóc như mưa.

“Là tôi có lỗi với bà! Hương Lan! Tôi có lỗi với hai mẹ con bà!”.

Cực Lạc Kiếm Quân như đứt từng đoạn ruột.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thái Thương Long thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.

Cực Lạc Kiếm Quân phóng ra khí ý quá đáng sợ!

Anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc người này có thực lực thế nào.

Cũng chẳng trách Lăng Kiếm Phi lại nói Lâm Chính kéo người này về đối kháng với Thiên Ma Đạo!

Có người này ở đây, đối kháng với Thiên Ma Đạo đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ khóc lóc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính gào thét: “Là ai đã giết vợ tôi? Là ai đã giết con trai tôi? Mau nói cho tôi biết! Mau nói!”.

“Người của Thiên Ma Đạo!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thiên Ma Đạo?”.

Đồng tử của Cực Lạc Kiếm Quân dao động, sau đó gào lên.

“Giết! Giết! Tôi nhất định sẽ giết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo! Trả thù cho con trai tôi! Trả thù cho vợ tôi! Giết!”.

“Cực Lạc Kiếm Quân, vợ ông đã tặng sách cổ của tổ tiên Thái Vũ cho tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi đã làm theo di ngôn của bà ấy, đưa hai người họ đến trước mặt ông. Vợ ông nói rồi, hi vọng ông có thể trả thù cho con trai hai người! Bà ấy đã không thể làm gì được, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ các ông! Bây giờ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi, tôi nên cáo từ rồi!”.

Nói xong, Lâm Chính xoay người định đi.

“Đứng lại!”.

Cực Lạc Kiếm Quân hét lên.

“Còn chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Tôi không ở Long Quốc một thời gian dài, bây giờ tôi không biết gì về Thiên Ma Đạo, càng không biết tung tích của bọn họ. Tôi muốn cậu hãy dẫn tôi đi tìm tung tích người của Thiên Ma Đạo ngay lập tức! Tôi sẽ giết sạch bọn họ, tế linh hồn con trai tôi ở trên trời!”, Cực Lạc Kiếm Quân gào lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận