Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người tài xế giật mình, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đạp chân ga lao đi. Thế nhưng chiếc xe còn chưa thoát ra khỏi con hẻm thì…Một bóng hình đen xì từ trên không trung đáp xuống, đạp vào nắp thùng xe.

Ngay lập tức, lốp xe biến dạng, cả chiếc xe lật lại, đập mạnh vào cột cứu hỏa gần đó. Cột cứu hỏa nổ tung, một cột nước phun thẳng lên trời.

“Hả?”, người đi đường thấy vậy bèn hét lớn.

Mấy người ngồi trong xe do bị đập mạnh nên vùng đầu bị thương. Người tài xế ngất ngay tại chỗ. Tô Nhu thì bị choáng váng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: “Bố, mẹ…mọi người vẫn ổn chứ?”

“Đau…đau chết đi được..”, Trương Tinh Vũ hét lớn.

“Tô Nhu, con có sao không?”, Tô Quảng vội hét lên.

“Con không sao. Bố, mẹ, mọi người mau chui ra. Chạy đi…”, Tô Nhu bặm môi.

Cánh cửa xe đã bị biến dạng, không đẩy ra được. Ba người đành phải bò ra từ chỗ cửa kính vỡ. Đầu Tô Nhu bị chảy máu, cánh tay bị kính cứa mạnh, máu tươi nhuốm đỏ chiếc áo của cô ấy.


Một chân của Trương Tinh Vũ cũng bị thương. Bà ta khập khiễng bước đi. Tô Quảng vẫn may, chỉ bị trầy xước chút ít. Ông ta dìu Trương Tinh Vũ cùng Tô Nhu chạy tới đầu đường phía bên kia. Đúng lúc này, bóng hình trước đó tấn công xe của họ lại xuất hiện, chặn đường ba người.

“Á!!!”, ba người họ hét lên.

“Anh…anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn. Nếu không…đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Tô Quảng bặm môi, lấy hết dũng khí kéo vợ và con gái ra phía sau, sau đó làm ra vẻ sẵn sàng liều mạng. Đối phương không nói gì, chỉ rút ra một thanh kiếm màu đỏ máu, giơ lên và định chém về phía Tô Quảng. Tô Quảng trố tròn mắt.

“Bố! Mau tránh ra”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Thanh kiếm giáng xuống vai của Tô Quảng. Sức mạnh bao trùm cơ thể ông ta.Với một người bình thường như ông ta thì căn bản chẳng còn sức mà nhích nổi chân nữa. Ông ta cứng đứng im đó, nhìn thanh kiếm lao về phía mình.

“Á!”, Trương Tinh Vũ hét lớn.


Tô Nhu thất thần. Lẽ nào…tất cả bọn họ sẽ chết ở đây sao?Ba người họ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc. Một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt họ, đưa một tay lên, năm ngón tay hướng về phía thanh kiếm.

Thanh kiếm lập tức khựng lại. Nó đã bị người vừa xuất hiện kẹp chặt, không thể nhúc nhích.

Ba người Tô Nhu sững sờ. Tô Nhu cũng phải nín thở. Cô cảm giác có gì đó rất quen thuộc và rồi đột nhiên hét lớn: “Lâm Chính”.

“Tô Nhu, cô không sao chứ”, Lâm Chính quay lại, thế nhưng đập vào mắt họ là khuôn mặt của thần y Lâm.

Lâm Chính vội quay về nên chưa kịp đổi lại hình dạng. Tô Nhu giật mình. Là thần y Lâm à?Thế nhưng tại sao…bóng lưng lại giống Lâm Chính nhu vậy?

“Chết đi”, lúc này, người của Thiên Ma Đạo ở phía trước lại phát lực, nhấc con dao lên định chém vào bàn tay của Lâm Chính.

Lâm Chính giơ tay trái, chộp chặt lưỡi kiếm và bẻ mạnh.

Cạch…Thanh kiếm gãy ngay tức khắc. Lâm Chính chộp lấy đoạn kiếm gãy, đâm về phía người của Thiên Ma Đạo.

Hự! Người này run rẩy, hai tay buông thõng xuống. Hắn cúi đầu, nhìn phần kiếm gãy đâm xuyên tim mình.

Lâm Chính buông tay ra. Đối phương mềm nhũn người, chết ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận