Lâm Chính là một người có nguyên tắc.
Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.
Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.
Thả bọn họ ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đêm hôm đó, Từ Thiên mở nhà giam ra, dẫn đám ma nhân đó ra khỏi trang viên, đến một bãi đất trống thì cởi bỏ toàn bộ xiềng xích trên tay bọn họ.
Người của Thiên Ma Đạo đều ngạc nhiên.
“Các người có thể đi rồi”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
“Đi?”.
“Đại nhân, ý ông là… ông thả chúng tôi đi?”.
“Chuyện… Chuyện này là sao? Các người không giết chúng tôi sao?”.
Bọn họ đều rất bất ngờ.
Nửa đêm bắt bọn họ đến đây, đám người Thiên Ma Đạo còn tưởng là Từ Thiên giết người chôn thây.
Từ Thiên lại bực bội: “Giết các người? Nếu giết các người thật thì sao lại đưa các người đến đây? Ở trong đó đủ để ra tay rồi! Tôi nói thật cho các người biết, tôi thả các người đi là ý của Chủ tịch Lâm, bởi vì các người còn không đi thì sẽ không sống qua được sáng ngày mai!”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Vì sao?”.
“Hỏi nhiều thế làm gì? Đi đi là được!”, Từ Thiên hơi nóng nảy.
Nhưng kỳ lạ là người của Thiên Ma Đạo lại không rời đi, vẫn đứng yên tại chỗ.
Từ Thiên hết cách, chỉ đành kể lại một cách đơn giản chuyện ngày hôm nay.
Nào ngờ vừa kể xong, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau, bọn họ lại đồng loạt quỳ xuống.
“Đại nhân… Chúng… Chúng tôi muốn ở lại!”.
Mọi người run rẩy đồng thanh hét lên.
“Cái gì?”.
Từ Thiên há hốc miệng.
“Đại nhân, xin hãy cho chúng tôi ở lại! Chúng tôi thất bại ở Giang Thành, đã là tù binh, không thể trở về Thiên Ma Đạo được nữa! Vì người của Thiên Ma Đạo không thể dung tha cho kẻ thất bại! Chúng tôi mà về nhất định sẽ bị giết, bị ăn thịt, cho nên xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
“Lâm đại nhân trạch tâm nhân hậu, chúng tôi chưa bao giờ gặp được quý nhân như vậy. Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Lâm đại nhân, đi theo làm tùy tùng, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”.
“Xin hãy để chúng tôi ở lại!”.
Bọn họ dập đầu, lớn tiếng hô vang.
Từ Thiên hơi đau đầu, thấy những người này mãi không chịu đi, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.
Đêm khuya, Lâm Chính gặp lại những ma nhân ở dưới tầng hầm lần nữa.
Bọn họ đã gỡ mặt nạ, để lộ những gương mặt gầy gò trắng bệch.