“Kiếm sứ đại nhân bớt giận, chúng tôi đã truy nã toàn thành rồi! Ông yên tâm, hôm nay trước khi trời tối, chúng tôi nhất định sẽ bắt người về, ông cứ yên tâm”, Từ Thiên vội nói.
“Một đám phế vật!”.
Kiếm sứ mắng chửi, lập tức quay người chạy về thông báo cho Cực Lạc Kiếm Quân.
Cực Lạc Kiếm Quân biết tin, nổi giận đùng đùng chạy đến trang viên.
Đối mặt với nhân vật lớn như vậy, Từ Thiên không chống đỡ được, thế là Lâm Chính cũng chạy đến đây.
“Thằng nhãi, chuyện này là sao? Các người đều là kẻ ngốc sao? Sao lại để mấy kẻ hỗn tạp đó chạy trốn?”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Đây là do tôi sơ suất, Kiếm Quân đại nhân bớt giận, tôi sẽ sai người đuổi theo bắt về!”, Lâm Chính nói.
“Đuổi theo bắt về? Cái đó khoan hãy nói tới! Mấy tên thuộc hạ say rượu của cậu đâu? Bắt bọn họ tới đây, dùng hình cho tôi, quất cho một trận, phạt thật mạnh tay!”, Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận quát.
“Tôi sẽ nghiêm phạt”, Lâm Chính nói.
“Tôi yêu cầu cậu nghiêm phạt bọn họ ở đây, ngay bây giờ!”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.
Cả đời ông ta tiêu dao tùy hứng, tâm trạng không tốt tất nhiên phải giết vài người cho hả giận.
Bây giờ đám ma nhân đều đã chạy mất, dù gì ông ta cũng phải tìm vài kẻ xui xẻo giúp tâm trạng của mình tốt hơn.
Nhưng lời nói của ông ta khiến Lâm Chính nhíu mày.
“Kiếm Quân đại nhân, người của tôi, tôi sẽ tự xử lý! Có lẽ không cần ông nhọc lòng đâu nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Cực Lạc Kiếm Quân lạnh đi, một luồng sát ý lan ra, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, cậu đang mặc cả với tôi sao? Tôi phải nói cho cậu biết, cậu không có tư cách cãi lại tôi! Cậu nghĩ tôi không biết sao? Cậu kéo tôi đến Giang Thành là vì lo rằng tôi không kết đồng minh với cậu, một mình cậu không đủ sức đối kháng với Thiên Ma Đạo! Cậu chọc giận tôi, tôi thả tay không quản, vài hôm nữa Giang Thành của cậu sẽ bị diệt! Nói cách khác, nếu tôi giận lên làm khó cậu, cậu nghĩ dựa vào lực lượng của các cậu có thể đối kháng với tôi sao?”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân giải phóng uy thế toàn thân, đè xuống Lâm Chính.
Trong nháy mắt, đám người Từ Thiên sợ đến mức liên tục lùi lại, hai chân run rẩy gần như sắp quỵ xuống. Đây còn là khi Cực Lạc Kiếm Quân chưa dùng hết toàn bộ uy thế, nếu phóng ra toàn bộ uy thế, sợ là đám người Từ Thiên sẽ gãy hai chân ngay lập tức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những lời của Cực Lạc Kiếm Quân khá nghiêm trọng, gần như là trở mặt.
Ông ta gần như không nể mặt Lâm Chính chút nào.
Nói cách khác, ông ta hoàn toàn không tôn trọng Lâm Chính.
Mặc dù mấy người phía Từ Thiên đứng rất khó khăn, nhưng nghe được lời này, ai cũng buồn bực.
Lâm Chính trầm mặc.
Các kiếm sứ cưới híp mắt nhìn Lâm Chính.
Thật ra từ thời khắc Lâm Chính tìm tới cửa, phe Cực Lạc Kiếm Quân đã không xem Lâm Chính là đồng minh thật sự.
Trong mắt Cực Lạc Kiếm Quân, Lâm Chính là thuộc hạ của ông ta, hoặc là kẻ để ông ta lợi dụng, giúp ông ta trả thù.
Còn những cái khác Cực Lạc Kiếm Quân không quan tâm!
Đương nhiên còn có một điều.
Lâm Chính… không thể làm trái ý của ông ta!
Nếu không, ông ta sẽ nổi giận!
Là kiểu rất tức giận.