Tô Nhu nghe thấy vậy thì biết là Trương Mina đang đùa mình nên cảm thấy vui. Cô luôn cho rằng nữ vương của giới thời thượng là người vô cùng khó tính. Giờ xem ra chẳng qua là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc này, Trương Mina đột nhiên lên tiếng: “Chủ tịch Tô, tôi thấy dáng cô đẹp vậy, dù không catwalk nhưng nếu mặc thử vài bộ tôi thiết kế thì chắc là cũng đẹp lắm. Tôi muốn mời cô thử, rồi để tôi chụp hình, như vậy có được không?”
“Thử đồ sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi gần đây thiết kế vài mẫu mới, chắc chắn là hợp với cô. Tôi muốn chụp vài tấm làm bìa tạp chí mới nhất. Không biết cô có đồng ý không? Đương nhiên có thù lao, 500 nghìn tệ một tấm, giá này tương đương với siêu mẫu hạng A đấy”, Trương Mina mỉm cười.
“Điều này…”, Tô Nhu dao động.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Trương, thật ngại quá, vợ tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi”.
Dứt lời, Trương Mina giật mình. Tô Nhu cũng bất ngờ nhìn Lâm Chính. Cô định lên tiếng nhưng Lâm Chính khẽ ra hiệu. Tô Nhu liền im lặng.
Ra khỏi nhà, cô khá tin tưởng Lâm Chính. Bởi vì anh cũng đã giải vây nguy hiểm cho cô không ít lần. Hơn nữa cô phát hiện ra Lâm Chính rất tỷ mỉ, năng lực quan sát cũng rất mạnh. Chuyện nào mà mập mờ là anh nhìn ra ngay.
Trương Mina tỏ ra không vui nhưng vẫn cố che giấu. Cô ta mỉm cười: “Đây là chồng của chủ tịch Tô sao? Chào anh. Anh thật là có phúc, lấy được một cô vợ đẹp thế này. Thật đúng là khiến không ít người ngưỡng mộ”
“Cảm ơn đã quá khen”.
“Không cần, tôi chỉ là muốn nói rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ ngắn ngủi lắm. Nhân lúc vợ anh đang đẹp nhất, tôi nghĩ nên ghi lại vẻ đẹp này. Tới lúc cô ấy già đi, muốn lưu giữ cũng lại là điều xa xỉ”, Trương Mina mỉm cười.
Thực ra không chỉ có vẻ đẹp của người phụ nữ, mà tất cả những gì tốt đẹp trên đời này cũng đều vô cùng ngắn ngủi. Đẹp đến mấy rồi cũng có lúc già đi. Chẳng ai có thể thoát được.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều đó. Cái gọi là thanh xuân vĩnh hằng vốn là điều không thực tế. Thuốc mà Lâm Chính đưa cho Bạch Họa Thủy cũng chỉ có thể giúp bà ta già chậm đi đôi chút.
Tô Nhu đương nhiên cũng hiểu. Cô do dự, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, có thể chụp được không?”
“Em muốn chụp?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu anh thấy có thể thì em sẽ chụp. Nếu có vấn đề thì em sẽ không chụp”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nhìn Trương Mina: “Được, tôi đồng ý để cô chụp ảnh cho vợ tôi, nhưng tôi hi vọng tôi có thể đi cùng”.
“Điều này…”, Trương Mina tỏ vẻ do dự nhưng sau đó gật đầu: ‘Không thành vấn đề, nhưng anh không được để ảnh hưởng tới công việc”.
“Được”.
Trương Mina hít một hơi thật sâu và đứng dậy: “Hai vị đi theo tôi”.
Hai người được đưa tới một căn phòng rộng rãi ở tầng 14. Đội ngũ của Trương Mina đang chuẩn bị.
“Hai vị ngồi đây đợi nhé, team của tôi sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi. Sau đó chúng ta bắt đầu. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới hội nghị đâu”, Trương Mina mỉm cười.
“Được, cảm ơn cô Trương Mina”, Tô Nhu cảm kích.
“Không cần khách sáo. Đây là vinh hạnh của tôi”, sau đó Trương Mina bước ra khỏi phòng. Lâm Chính nhìn chăm chăm theo bóng lưng của cô ta.
Trương Mina bước ra ngoài, sau khi chắc chắn Tô Nhu và Lâm Chính không đi theo thì cô ta nhanh chóng đẩy cửa phòng bên cạnh.