Người Chồng Yêu

Mễ Thiên Sư đau khổ đi trông coi, mặc dù Úc Linh có nghĩ nhìn xem Mễ Thiên Sư làm cách nào phục hồi hiện trường lại như cũ, nhưng vừa nhìn thấy quỷ nô dày đặc quỷ khí thế này thì cố nhịn không được mà ngón tay cứng ngắc, quyết định loại chuyện thế này cũng kệ đi, cô tiếp tục làm một kẻ im lặng như những người khác đứng xem vậy.

Lúc được Hề Từ kéo vào phòng, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn anh đã dùng vải trắng băng bó vết thương trên tay mới hỏi, “Tay anh thế nào rồi? Có cần đi viện không?’

Lúc trước khi trận chiến kết thúc, Mễ Thiên sư đi tới tận nhà thôn trưởng tiếp tục đánh Thân Đào, còn cô thì ở lại giúp xử lý vết thương trên tay Hề Từ.

Lúc ấy nhìn toàn bộ tay của anh không những da tróc thịt bong, thậm chí trên da còn như có dấu vết của độc vật gì đó làm tổn thương, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn khủng bố, không còn giống đôi bàn tay trắng nõn như tay nghệ sỹ đàn dương cầm nữa, trắng ấm đẹp như ngọc, mắt nhìn mà thấy đau lòng.

Sau đó dùng thuốc bột gia truyền nhà Hề Từ đổ vào lần nữa, cũng không rõ hiệu quả ra sao, lần trước lúc cô bị yêu vật tập kích bị thương, chỉ mất vài ngày thì đã tốt rồi, thậm chí cả vết sẹo cũng không thấy, có thể thấy nó có hiệu quả rất tốt. Nhưng lần này vết thương trên tay Hề Từ rất nặng, bao trùm toàn bộ tay, nhiều chỗ vết thương còn bị vỡ cả ra. Úc Linh hơi lo lắng không rõ có cần đi bệnh viện mới khỏi không nữa.

“Không sao đâu, thật ra cũng không đau” Anh mỉm cười nói. Úc Linh ngẩng đầu nhìn anh, nói nghiêm túc, ‘Đừng an ủi em, bị thương thành như thế sao không đau cho được?”

Hề từ cũng cúi đầu nhìn cô, một lúc sau mắt hơi ngước lên, trên mặt lộ ra thần sắc khắc chế, giọng ôn nhuận trầm thấp, “Được rồi, quả thật là hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được “

Quả nhiên sau khi cô nghe nói thế, trên mặt lộ ra thần sắc đau lòng, hé môi xoay người đi tìm Mễ Thiên Sư. Hề Từ nhìn sau lưng cô, nhìn bóng cô, trên mặt lộ ra thần sắc sung sướng.

Thực ra anh quả thật không đau chút nào, sát khí Quỷ Vương âm lãnh đáng sợ, lực sát thương cực kỳ mạnh, chỉ cần vận chuyển yêu lực vài lần đều có thể khu trừ âm sát lưu lại trên da, có thể khỏi hẳn nhanh chóng. Chỉ là…. Nghĩ đến hôm đó lúc cô xuống núi có nói câu nói đó, anh nguyện khổ sở chút, cũng tuyệt đối không cần ở hiện tại khôi phục bộ dáng loài yêu dọa cô sợ chạy, một chút gì đó khiến cô khả nghi cho tới lúc này anh cũng không muốn nghĩ để lộ.

Nghe rõ vấn đề của Úc Linh, Mễ Thiên Sư dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thoáng qua Hề Từ phía sau cô, đang dùng biểu hiện cực kỳ ôn hòa lại đầy uy hiếp nhìn mình thì vội vàng hỏi, “Thật ra vết thương do loại sát khí Quỷ Vương này tạo thành, khoa học trị liệu cũng vô dụng, nếu muốn khỏi nhanh, thì tốt nhất là dùng gạo nếp và nước vo gạo mà bôi, nấu chín gạo nếp khoảng mấy tiếng rồi bôi, vết đen trên da sẽ biến mất không còn di chứng gì nữa”

Úc Linh vừa nghe, vội vàng kéo Hề Từ đi phòng bếp, sau đó tìm gạo nếp. Hề Từ bị cô ấn ngồi một bên, khẽ cười, mở miệng bảo, ‘Gạo nếp ở ngăn kéo thứ hai”

Úc Linh ngừng lại, quay đầu nhìn anh một cái, mở ngăn tủ thứ hai, quả nhiên nhìn thấy một túi gạo nếp.

Với Hề Từ mà nói so với mình là người mới đến ở mấy ngày thì là chủ nhà đã sinh hoạt lâu rất quen căn bếp nấu ăn của mình rồi, Úc Linh tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, dù sao cô cũng không thích làm những thứ này mà, bà ngoại cũng không bắt ép cô, dĩ nhiên cũng không quan tâm xem mọi thứ xếp đặt trong bếp ra sao nữa.

Sau khi vo gạo cho vào nồi xong, trong lúc đợi gạo nếp chín, Úc Linh kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Hề Từ, dùng nước vo gạo bôi lên trên tay cho anh, Mễ Thiên Sư nói nước vo gạo nếp cũng có hiệu quả nhất định.

Sau khi cởi vải băng bó ra, vết thương trên tay quả nhiên chẳng có biến chuyển gì, Úc Linh nhìn mà không rời được mắt, chỉ cảm thấy càng nhìn lại càng biết cô rất đau đớn, trong lòng thấy khó chịu.

Hề Từ mỉm cười nhìn cô vặn vẹo, chỉ lúc cô hỏi có đau không thì phối hợp bày ra vẻ mặt cố chịu đựng là ổn, sau đó cô sẽ không hỏi thêm gì nữa, mà ngược lại rất nóng ruột, trông thật sự đáng yêu.

Đợi khi gạo nếp nấu chín, bên ngoài mấy quỷ nô đã khôi phục hiện trường gần xong, Mễ Thiên Sư lại chỉ huy chúng đi lấy ít cỏ ở ngoài ruộng về rải lên, để cho mấy quỷ nô tiếp tục cần cù và vất vả làm việc, rồi phủi mông đi mất.

Đi qua bếp, thấy Hề Từ tao nhã cao quý như một công tử đang ngồi mỉm cười một chỗ, còn cái người phụ nữ có dáng dấp giống vị đại tiểu thư kia lúc nào cũng khiến người hầu vây quanh thì đang xoắn xuýt bên anh, bộ dạng quan tâm ấy đàn ông nào mà chẳng muốn được cả.

Mễ Thiên Sư không kìm được thò ngón cái về phía Hề Từ, Hề Triển Vương thật trâu bò, đại tiểu thư được anh nuôi dưỡng đã chịu phục tùng rồi.

Mãi cho đến tận hơn ba giờ sáng, Úc Linh mới lên giường đi nghỉ. Nằm trên giường, cô khắc chế hành động áp sát vào trong lòng Hề Từ, nói với anh, “Tư thế ngủ của em chắc không vấn đề gì, nhưng để phòng chẳng may, nếu em bất cẩn đụng tới vết thương của anh, anh nhớ đánh thức em đó, nhất định đừng cố chịu đựng nhé”

Hề Từ cất giọng ôn hòa, mặt mày rạng rỡ, như mỹ nhân dưới ánh đèn càng nhìn càng đẹp.

Tuy Úc Linh nhìn lòng đã rung động, nhưng do trời sáng nhanh quá, thật sự không ngủ không được, nên cất lời chúc ngủ ngon với anh xong thì nhanh chóng thở đều rồi dần ngủ mất.

Nghe thấy tiếng thở đều của cô, Hề Từ lặng lẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, cô theo bản năng thò móng vuốt ra bám lấy người anh, trên mặt nụ cười càng sâu, cứ vậy mà ôm cô chìm vào giấc ngủ.

***

Trời sáng rõ Úc Linh mơ màng tỉnh lại. Đột nhiên, cô trợn tròn mắt nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra quả nhiên Hề Từ đã không còn trên giường nữa, không chút nghĩ ngợi vén chăn xuống giường, xỏ dép lê mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài là bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh nắng ngập tràn.

Thôn Ô Mạc vẫn phong cảnh non xanh nước biếc đẹp đẽ như cũ, đồng ruộng xa xa truyền đến tiếng mọi người cười nói, tiếng chó sủa, tất cả có vẻ vẫn bình yên như bao năm nay.

Bà ngoại đang ngồi ở hành lang phơi đậu đỏ, bàn tay nhăn nheo của bà lão đang vuốt ve từng hạt đậu đỏ mượt mà,  nhặt một ít hạt xấu ra, thấy cô hấp tấp chạy ra, cười mắng, ‘Con bé này, đã muộn rồi mà còn không dậy nổi? Hiện giờ ngủ đến u mê đi nhỉ?”

Úc Linh vô thức lên tiếng, quay đầu nhìn nhìn, không thấy Hề Từ và Mễ Thiên Sư đâu thì hỏi luôn, “Bà ơi, Hề Từ và Mễ Thiên Sư đâu rồi ạ?”

“Nhà thôn trưởng có khách tới, thôn trưởng gọi chúng đi rồi” Bà ngoại đáp tùy ý, đối với chuyện ở nhà thôn trưởng, bà lão cũng không quan tâm, dù sao cũng sẽ có người đến kể với bà thôi.

Úc Linh ngập ngừng, nhanh chóng nhớ rõ lời Mễ Thiên Sư nói tối qua, đã thông báo cho người của tổ Dị Văn tới đây nhận Thân Đào rồi.

Thân Đào vốn là một kẻ làm ngoài xuất thân thiên sư, nửa thế kỷ trước gia tộc không còn, không có trưởng bối dạy thuật pháp thiên sư, cho dù bản thân mình tự học mười mấy năm, cũng không thể so được với thiên sư chính thống, đây là sự khác nhau giữa sư môn gia tộc và chiêu số bên ngoài. Dù sao thuật pháp thiên sư cũng là một loại truyền thừa, không có truyền thừa, cho dù anh có là thiên tài thì có học mãi cũng không ra gì, cũng bởi thế mới khiến cho nhóm thiên sư để ý tới xuất thân.

Chuyện xảy ra tối qua, thủ đoạn Thân Đào rõ ràng có vẻ rất khốc liệt, thậm chí còn hiểu mà luyện ra quỷ thuật tà ác, nói vậy thế lực duy trì đằng sau gã dĩ nhiên không đơn giản.

Bản thân Thân Đào thế nào Úc Linh cũng không quan tâm, chỉ là tối qua sau khi nhìn thấy Ông ngoại bị luyện thành Quỷ Vương, trong lòng cô cũng không bình tĩnh nổi, thậm chí còn hận không thể bảo người của tổ Dị Văn phải tìm ra ngay thế lực đứng sau Thân Đào ra, để biết rõ xem chuyện gì xảy ra trên người ông ngoại. Cô muốn cứu ông ngoại.

Úc Linh nghĩ ngợi, nhìn về phía bà ngoại đang ngồi ở hành lang nhặt mấy hạt đậu đỏ hỏng, xấu, cũng vội vã trở về phòng thay quần áo, ngồi lên ghế nhỏ ngay bên cạnh bà ngoại bảo, ‘Bà ơi, tối qua cháu mơ thấy ông ngoại ạ”

Bà lão kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cười bảo, “Sao tự dưng lại mơ thấy ông ấy chứ? Hiện giờ ông ấy chắc đã già rồi nhỉ?”

“Không phải đâu ạ, ông ngoại trẻ tuổi xuất khí chẳng khác gì trong ảnh chụp ạ, ông còn hỏi cháu là bà có khỏe không nữa đó” Úc Linh nửa thật nửa giả nói, nhìn bộ dạng bà ngoại vui vẻ, trong lòng lại cảm giác rầu rĩ khó chịu.

Bà ngoại nghe xong rất cao hứng, bà lão từ trước tới nay đều tin giấc mộng cả, đặc biệt là mơ thấy người thân đã chết rồi, đặc biệt cảm thấy họ trở về là thăm người trên trần gian nên nói ngay, “Bà lâu rồi không mơ thấy ông, cũng không rõ ông ấy có khỏe không nữa, ngày mai giết một con gà cho ông ấy, miễn để ông ấy ở dưới đó không có thịt mà ăn…”

Bà ngoại lại nói liên miên, bộ dáng rất cao hứng. Úc Linh ngồi một bên, nghe bà ngoại lải nhải, mặt trời dần lên cao cực kỳ nóng, phơi nắng thấy nóng rát, không nhịn được lấy tay ra che mắt.

Bà ngoại nói một lúc thì bảo cô chạy về phòng rửa mặt rồi ăn sáng. Lúc cô tỉnh lại thì đã gần đến mười giờ, sắp tới giờ ăn trưa rồi, nhưng vẫn ăn một chút điểm tâm vào bụng.

“Nói đến ông ngoại cháu, bà nghĩ tới lời trước đây ông nói qua có để lại đồ cười cho cháu, vốn bà đã cất giữ rất kỹ, chuẩn bị tới một ngày nào đó cháu kết hôn, để cho chú Quyền cháu đưa qua cho các cháu là của hồi môn, ai biết con bé cháu cũng chưa nói một câu đã kéo người ta đi kết hôn rồi, gan cũng lớn quả nhỉ” Nói đến đây bà ngoại lại tức giận.

Nghe thấy bà ngoại lải nhải, lúc đầu Úc Linh không buồn mở miệng, cuối cùng mở hỏi, “Ông ngoại thật sự có để lại đồ cưới cho cháu à bà?”

“Lại còn lừa cháu sao?” Bà ngoại lườm cô một cái, quyết định sau khi ăn trưa xong thì đem đồ cưới vốn thuộc về cháu gái sắp xếp lại rồi đưa, đợi một ngày nào đó cô trở lại thị trấn thì cho họ mang về.

Ăn sáng xong, thấy nhóm Hề từ vẫn chưa về, rốt cuộc úc Linh mới nhớ ra vết thương trên tay Hề Từ thì lấy mũ đội lên đầu rồi đi thẳng về phía nhà trưởng thôn.

Nhà bà ngoại ở phía đông của thôn, nhà trưởng thôn ở phía bắc, đi qua cũng mất chừng trên dưới mười phút. Vừa tới cửa nhà trưởng thôn, úc Linh đã gặp ngay một nhóm người.

Đi đầu là một nam nhân mặc bộ rằn ro, dáng người cường tráng, diện mạo đoan chính, đôi mắt cực kỳ sắc bén, vừa nhìn thì đã biết ngay con người này là người trong quân đội. Trên thực tế, người này quả thật xuất thân từ bộ đội, là thương binh xuất ngũ thì chuyển tới ngành đặc thù, chuyên môn phụ trách một số ít sự kiện đặc thù mà ít người biết, giống như chuyện Thân Đào lần này, còn có liên lụy tới mạng người sau gã nữa, đây chính là một dạng phụ trách của ngành đặc thù.

Bên cạnh ông ngoài mấy người mặc bộ rằn ri ra, thì còn có trưởng thôn, và nhóm Mễ Thiên sư, đứng ở cuối cùng kia là đám nam nhân mặc âu phục và nữ nhân tri thức, là người do Tiền Côn dẫn đến, so với hôm qua thoải mái thì lúc này những người này thoạt nhìn vô cùng bất an, thần sắc có mấy phần tiều tụy.

Úc Linh lại đi chung quanh nhưng không thấy Hề Từ. Người nam nhân cầm đầu liếc nhìn úc Linh một cái, ánh mắt thâm trầm, nhìn thoáng qua thản nhiên rồi thu mắt lại, nói mấy câu với trưởng thôn và Mễ Thiên Sư xong thì chuẩn bị rời đi.

Đi theo bọn họ rời đi còn có một người trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, hắn bị một nữ mặc rằn ri áp giải, cúi đầu ủ rũ, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng uể oải. Một kẻ khác thì như đang trong hôn mê, được một người khiến, đầu mềm oặt, nhìn không rõ mặt, nhưng nghĩ đến chắc hẳn kẻ đó chính là Thân Đào được một lá bùa trấn một tia hồn tàn.

Sau đó Úc Linh để ý thấy, sau khi những người này rời đi, ở hiện trường còn có hai người lạ mắt vẫn ở đó, nhìn khí chất và ăn mặc của họ thì có vẻ như là thiên sư tổ Dị Văn rồi.

Tuy thiên sư bình thường ăn mặc cũng tương tự như người thường, nhưng có thể theo một số ít hành vi cử chỉ của họ và quần áo họ mặc thì nhìn ra họ khác, khiến cho người thường có cảm giác rất kỳ lạ, một đám người rất siêu nhiên, đây cũng là do ảnh hưởng nghề nghiệp.

Hai người này là một nam một nữ, nam khoảng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn, chân tay thon dài, gáy để tý tóc đuôi dế, thoạt nhìn lãng tử nhưng biểu hiện thì rất nghiêm túc, bộ dạng hơi già. Nữ trên dưới hai mươi lắm, dáng người xinh xắn lanh lợi, đầy sức thanh xuân, một đầu tóc đen dài búi thành một búi, trên đó có cắm hai cây trâm gài tóc của phái Nga Mi.

Mễ Thiên Sư đi tới, nhìn úc Linh cười, giới thiệu với họ, “Vị này là giang Úc Linh. Úc Linh, đây là Tỉnh Hoành Bác, đây là Lâu Duyệt”

Giới thiệu đơn giản, ngoài nói tên ra thì cũng chưa nói tới gì đó, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, úc Linh cảm giác được một nam một nữ kia đang nhìn về mình với ánh mắt đầy thâm ý, tuy không chán ghét nhưng như vậy cũng khá khó chịu.

Cô lạnh lùng thản nhiên nhìn về họ gật đầu xem như chào hỏi, rồi hỏi luôn, “Hề Từ đâu rồi?”

“Hề lão đại à…” Mễ Thiên Sư kéo dài giọng, nhìn về hướng núi, ‘vừa rồi lên núi, chắc sẽ về ngay thôi”

Úc Linh ừ một câu, cũng không hỏi anh lên núi làm gì. Mễ Thiên Sư thấy cô trầm mặc, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, nháy mắt như thấy mình làm sai gì đó vậy, không kìm được xoa xoa mũi, nói với cô, “Người đẹp à, cô lớn lên trong thôn này, đây là nơi cô quen thuộc, hay là dẫn họ đi dạo trong thôn một chút đi”

Úc Linh nhìn anh ta một cái, lại nhìn về một nam một nữ kia, nói chậm rãi, “Thật ra tôi cũng chẳng quen thuộc thôn lắm, hàng năm cũng chỉ có mấy ngày nghỉ mới về ở thôi, trước đó cũng không quan tâm trong thôn ra sao. Đương nhiên vẫn biết chút ít, mọi người muốn đi nhìn cái gì?”

“Phong thủy bảo giám được không?” Người nói chuyện là Lâu Duyệt, nhìn Úc Linh cười tủm tỉm nói.

Úc Linh nhìn nhìn Mễ Thiên sư một cái, Mễ Thiên Sư buông hai tay, vẻ mặt đầy vô tội, Úc Linh nhân tiện bảo, “Đó là cái gì thế? Nếu là thứ gì đó trong thôn chúng tôi, thì đã có chủ rồi, các người đừng có mơ”

Lâu Duyệt cứng họng, cảm giác người đẹp này rất lạnh, không quan hệ tốt được mà.

Úc Linh không tìm thấy Hề Từ, cũng không muốn đưa người đi xem trong thôn, rụt rè nói một câu, “Có việc đi trước” rồi cũng chậm rãi rời khỏi nhà trưởng thôn, khiến Lâu Duyệt và Tỉnh Hoành Bác chỉ đành trợn tròn mắt nhìn theo bóng cô. Không ngờ trong thôn còn có người đẹp có cá tính như thế, nhưng thật ra khiến cho bọn họ vốn có cử chỉ cá tính thiên sư cũng đều thấy ngượng.

Mễ Thiên Sư ở bên cạnh không chút khách sáo cười nhạo, “Xem đi, các người lại không đi, để cho cô ấy hiểu nhầm. Vị này chính là tính tình đại tiểu thư, không thích nhìn mặt mũi người khác, các người cũng đừng nghĩ bắt nạt được cô ấy, ba cô ấy là Giang Vũ Thành, chồng cô ấy là Hề Triển Vương đó!” Hơn nữa ông ngoại cô ấy bây giờ còn là một Quỷ Vương nữa!

Xem đi, có hậu trường vững chắc quá chứ?

Đợi lúc nghe hiểu được lời anh ta, Lâu Duyệt và Tỉnh Hoành Bác vốn bình tĩnh cũng hít thở mạnh, nhìn về phía người đã đi xa với ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, vị này có hậu trường vững chắc quá, chẳng trách mà người đẹp này lúc biết thân phận của họ cũng không ưa gì.

Bất kể là Giang Vũ Thành hay Hề Triển Vương thì hai cái tên này họ cũng không xa lạ.

Năm đó Giang Vũ Thành ở trong B thị là một trong những kẻ ăn chơi trác táng khiến gia tộc đau cả đầu, sau đó ông lại biến thành một kẻ khiến người ta lắc đầu thở dài từ một kẻ ăn chơi biến thành một kẻ nắm quyền có một không hai trong Giang gia, chỉ mất thời gian chừng 10 năm. Ông có thể để cho tập đoàn Giang thị phát triển đến ngày hôm nay cũng không phải chỉ mấy câu là nói hết được, thủ đoạn vô cùng cao cường, cho dù không phải thương nhân cũng ít nhiều ai cũng biết tới người họ Giang này.

Còn phần Hề Triển Vương, vị này chỉ cần là người của tổ Dị Văn thì không ai là không biết, thanh cao kiêu ngạo, bình thường rất khinh thường tiếp xúc với con người, nhưng lại có bản lĩnh rất cao, đồng thời lại còn có thuộc hạ tài tướng đắc lực, sống lẫn trong thế giới con người thì cũng kinh doanh đủ ngành nghề, nghe nói kinh doanh cũng không tệ, vẫn khiến cho con người thấy hâm mộ và ghen tị vô cùng.

Yêu cho dù có phong cấm yêu lực biến thành con người, thì vẫn là yêu, muốn sống trong thế giới loài người cũng không dễ. Nhưng mà yêu lại từ vùng đất này đi ra không khó lắm, bởi vì có Hề Triển Vương làm hậu thuẫn cho họ, chỉ cần yêu không gây hại cho con người, người tổ dị Văn cũng mắt nhắm mắt mờ mặc họ.

Vì thế họ vốn không ngờ được vị con gái của Giang vũ Thành ở B thị khiến người ta phải nể mặt kia lại chạy tới góc thôn núi này, hơn nữa rõ ràng vẫn là người ở đây. Lại càng không ngờ được, Hề Triển Vương thế mà đã kết hôn, bảo luật hôn nhân của con người có hiệu lực với yêu sao?

Lâu Duyệt và Tỉnh Hoành Bác nhanh chóng hiểu ra đây là cảnh cáo của Mễ Thiên Sư, bảo họ cho dù có đánh chủ ý gì thì sớm bỏ đi ngay.

Tỉnh Hoành Bác rút ra một cây quạt đánh phạch một cái, chậm rãi phe phẩy, nói với anh ta, “Lúc tới đây, tổ trưởng Hà cũng nói cho chúng tôi biết rồi, trong thôn Ô Mạc có ân triện bảo lưu dấu gốc phong thủy, chúng tôi cũng vì tò mò nên mới muốn đến nhìn một cái thôi”

“Đúng vậy” Lâu Duyệt tiếp lời, “Ấn triện bảo lưu dấu gốc phong thủy là chí bảo huyền môn đứng thứ hai, chỉ nghe nói qua thôi chúng tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, lần này vì nhận được thông tin của anh mới tới, không ăn no nhìn đã mắt thì sao được chứ?”

Mễ Thiên Sư cười ha ha hai tiếng, sau đó liếc mắt, “Được, các người có nói với tôi cũng vô dụng thôi, tôi ngay cả ấn triện bảo lưu dấu gốc phong thủy ở đâu cũng chẳng biết, chẳng phải tự dưng lại nhảy ra từ trong thôn này sao?”

Hai người rõ ràng không tin lời anh ta nói cho lắm. Mễ Thiên sư ra vẻ không tin đánh cuộc nói, “Đã tới giờ ăn trưa rồi, tôi cần đi ăn trưa, các người cứ tự nhiên nhé” Nói xong thì lắc mông đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui