Nhà em ờ dưới chỗ main ở cách 1 dãy phố chồ main ở là phố bằng chỗ e ở là phố bưng, ngày ấy thì phân chia ra 2 phố nên thanh niên của 2_ Phố. ít giao lưu. Thanh niên phố bưng mà xuống phố bằng tán gái thì bị đánh, và cũng ngược lại. nhà em thì lại ờ giưa ranh giới 2 phố lên đều biết mặt e, thành ra em đi lại được cả 2 phố mà không bị up sọt. Phố bưng có 1 dòng suối bên đục bên trong và có 1 cái bãi gòi là bãi hủm cô nhi đấy ạ Ở hủm ây có 1 cái dòng nước soáy vừa sâu lại vừa lạnh, thanh niên bơi giỏi rơi vào cái xoáy ấy mà không thoát kịp, bị nó quấn xuống dưới đáy là cũng chết luôn, chết mấc xac. Có chết thiêng thì xác còn nổi lên mà dạt vào bờ. Chỗ ấy rất nhiều người chết vì vậy để tránh tại hoạ người trong phố đã đặt tên cho con suối ấy là suối vàng để trẻ con biết mà sợ k dám bén mảng, cũng đúng như tên gọi của nó dòng suối dường như lưu chuyển của 2 thế giới vậy 1 dòng suối lại chia ra hai dòng nước chảy ngược 1 dòng thi đục 1 dòng thì trong mà không hoà lẫn vào nhau. Ai về cp e dẫn đi xem, chứ e thấy suối khác còn cạn, chứ hạn đến mấy cũng chưa bh thấy suối này nó cạn. Em thì hay đi thả bò ở trên mạn suối này, con dân phố bưng thì hay thả bò ở khu đồng beo. Em thi cũng giống như main, cũng có khả năng tâm linh. Nhưng k siêu được như main. Chính vị vậy e cũng đã quen với việc gặp các hồn ma bla bla nếu như main nhìn trực tiếp thì em chỉ có thể nhìn gián tiếp la em không thể nhìn đối diện vs hổn ma ví dụ hồn ma ở trước mặt em, thì e phải quay sang phải liếc mắt lại thì mới thấy được. Nhưng khả năng của em thì chỉ chỗ nào âm khí thật mạnh, và mùng 1 hôm rằm thì e mới co khả năng ấy. Như kiểu có
vật tác động lên em thì e mới cảm nhận được vậy. Chỉ vì thấy mình có khả năng đặc biệt này lên em cũng hay tò mò, lên em tìm đến hủm cô nhi để tập tành khẳ năng của e. Qua như đúng như e dự đoạn, ở hủm này rất nhiều người chết, và đa sô đều là bị chết đuối nên nhìn họ rất sợ, da thì trắng bệch, bụng thì trương phềnh thịt thì nứt. Đúng kiểu chết nước luôn ạ. Nhưng ở đấy thì có 1 hồn ma không giống các hồn ma khác, e đoán nó là thủ lĩnh ở đây, vì e thấy nó di truyền nhanh nhẹn lắm. Hôm đầu em mới suât hiện ở đây, vì âm khí rất mạnh lên khả năng của e nó xuất hiện, em đi theo luồng âm khi ấy thì phát hiện ngươi ta có lập 1 cái miêu nho nhỏ, bên trong chỉ có bát hương vs mấy chén nước. Đang nhìn cái miếu thì luồng không khí xung quanh e thay đổi e mới liếc trái liếc phải thì thấy các vong hồn đa tập trung hết xung quanh em, còn đối diện với em thì em không thấy. E nghĩ kiểu này mà bươc chân suống nước thi kiểu gì chả bị kéo đi dại gì hê hê. Rồi em quay mặt sang trái thì thấy 1 vong đang ngồi vắt vẻo trên miêu. Chuyện cũng không có gì khi các vong linh ở
đâu tiến lại gần em và định kéo vía của em thì hắn mới bắt đầu lên tiếng. Lúc ấy e chỉ nghe thấy văng văng bên tai”… Tránh ra đi, người này không đông vào đc đâu… “Vừa dứt lời thì các hồn ma khác tự động biến mất. Thê nên e mới đoán hắn là thủ lĩnh vậy. Đến lúc này thì hắn bắt đầu xuất hiện đứng đối diện với em. Nhưng để nhìn thấy hẳn thì e phải quay mặt đi, hình như làm hắn phật ý thì phải liền biến mất.
Từ ngày hôm đó, em biết là em an toàn nên chọn chỗ ấy là chô đê e tập luyện cũng như là tìm hiểu về các vong linh.
Chiều nao em cũng ra chỗ cái hủm ấy những ngày đâu khi thấy e xuất hiện các vong linh nhìn thấy em cũng biểu hiện kiểu khoe chịu, kiệu tư dưng c/s của họ bị quấy phá, nhưng rồi thì ho cũng quen với sự có mặt của em. Mục đích của em là tiếp cận được thủ lĩnh ở nơi này, mấy ngày đầu thì gặp hắn rất khó, nhưng vì thấy e mặt dầy lên hắn cũng chịu ra gặp e, em chỉ đành nói với hăn là muốn nhìn đc hắn thì e phải quay mặt ra chỗ khác, tuy bât lịch sự nhưng đấy là trường hợp bất đắc dĩ. Lúc đầu hắn nói e không nge thấy gì rồi hắn ra ám hiệu bảo em ngồi khoanh chân tay để lên hai đầu ngối nhắm mắt thư giãn, thì tự khắc sẽ hiểu vong linh muốn gì.
Em làm thử nhưng thật sự rất khó, phải tầm 1 tháng thì e mới hiểu đc nhưng chỉ tầm 50/60 %
, như kiểu họ dùng tâm ý suy nghĩ tác động vào mình để mình có thể hiểu ý ạ. Khoa học gọi đây là giác quan thứ 6 vậy, có người thì có giác quan t6 bẩm sinh, có người thì tự tập, em là dạng tự tập nhưng công nhận là khó ạ. Cuối cùng thì e cũng có thể giao tiếp đc vs các vong linh. Em hỏi hắn là ai mà sao còn trẻ vậy mà đã được làm thủ íĩnh rồi, hắn quay ra nhìn em rồi bảo lúc hắn chết thì lúc ấy em còn đang ở kiếp khác ý. Hắn chết tính ra cũng được 50 năm rồi, và đang tìm người thay thế hẳn để hắn siêu thoát, nhưng vì tìm mãi không được thành ra cũng tu luyện ở đây và đc làm thủ lĩnh. Hắn bảo nếu như người khác mà biết hắn, cũng như thầy pháp mà biết hắn thì sẽ gọi là cậu bé bản địa.
Rồi chỉ ra chỗ miếu rồi bảo, người đã lập cho hắn 1 ngôi miếu này đã chết được 20 năm. Con của ông ấy bị hắn kéo dìm xuống nước nhưng vì không hợp nên k thể siêu thoát được, thành ra phải ở lại đây, rồi ông ấy thấy vậy liền xây cho hắn 1 cái miếu, từ ây hắn ko hại 1 ai nữa. Rồi theo năm tháng thì chỗ này càng nhiều người chết, thành ra ai muốn siêu thoát thì phải kéo theo 1 người thì mới siêu thoát được, nhân gian gọi là ma da đấy ạ. Rồi e hỏi thế tại sao mà người chết đuối thì phải kéo ng khác theo. Thì hắn bảo, những ng chết đuối đều không thể tự lên bờ, hay đi chỗ khác được phải luẩn quẩn ở đấy, để tìm người thích hợp làm bước đệm, như kiểu cần câu để kéo mình lên vậy. Có cách khác là người nhà phải nhờ thầy ra chỗ họ chết để cầu hồn họ lên thì họ mới lên đươc, nhưng rất ít người được nv thành ra số lượng người chết đuổi ờ đây ngày càng nhiều. Rồi hắn kể em là người thử 2 mà hắn thấy có căn số đến đây, những người căn số là phải ra hầu thánh nên ma mãnh cũng k dám hại. hẳn bảo đã từng cứu đưa hồn của 1 người lên bờ nhập vào xác vì hắn thấy người này cũng không bt như e. Hắn cứu người ấy chỉ để người ấy biết ơn ql mà thờ cúng thắp nén hương nén khói ngày rằm mùng 1 (hê Hê main đấy ạ). Nhưng đã mấy năm trôi qua cũng chưa thấy hắn ql nên hắn đa sai mấy người thủ lĩnh tìm nhà người này. (em thì lúc ấy chưa biết main) rồi em mới bảo, để em lớn lên thì ngày rằm mùng 1 em thắp hương cho, hắn chỉ cười xoà (e thề chứ các bác đừng ngu dại như em mà hứa gì với ma hay thánh nhé, không làm đc là mắc nợ luôn đấy ạ, đến bh rằm mùng 1 nào cũng phải ra chỗ miếu thuỷ thần ờ đền cô đôi chô ấy có cái giếng để thắp hương cho hắn ấy). Thời gian trôi qua cũng 1 năm, em cũng có nghe vụ trên phố đồn thổi lùm sủm về vụ Thím H (e gọi thế cho thân quen, đùa chứ thím H làm e cũng ám ảnh luôn đấy), rồi dần lắng xuống không ai còn nhắc đến nữa, và e cung ít ra hủm cô nhi ấy 1 tuần tầm 1 -2 buổi vì còn phải học hành, (thời gian lúc ây từ khi sảy ra vụ thím H là đc 1 năm, tầm năm 2011). Hôm ấy là thứ 7, học hành song em mới ra hùm ấy chơi, đang ngồi vắt vẻo trên mỏm đá 1 lúc thì e thấy có tiếng nói kiểu sợ sệt, e mới nhòm đầu lên thì thấy 2 thằng con trai trạc tuôi em 1 thằng thì còi còi bé bé hiền lành, 1 thằng thì to da đen như phi thanh vân, hổ báo kiểu trẻ trâu. Hình như 2 đứa nó nhìn thấy em chỉ chỉ trỏ trỏ, e mới đoán chắn dân bưng xuống đây chơi. Cn không sợ à mà xuống đây chơi, rồi e nghĩ phải can thiệp không thì lại chết đuối, suy nghĩ 1 lúc thì e nảy ra sáng kiến doạ ma bọn này cho cn sợ, vì địa hình khu này quá quen thuộc với em, mà e có thể nhảy nhót mà k sợ ngã, e để đầu tóc rũ rượi, bôi ít đất lên người cho bẩn bẩn rồi hú hú kiểu như ma ấy ạ (dhs e lại có thê nghĩ ra đươc mấy cái trò ấy nữa) em di truyển nhanh lẹ lắm, hôm ấy em còn mặc áo trắng nữa, đê cho en tin e là ma thì e phải kiểu thoát ẩn thoát hiện nên e nhảy hết bên này sang bên nọ mãi mới đến được chỗ cn (eo ôi, như kiểu mình làm xiếc ý nghĩ lại thấy ngu dtt đc :d) thấy e nhảy lăng quăng như vậy thì thăng cao to mới cầm săn cái que chờ e qua. Đến nơi thì e lè lưỡi ra gí sát vào mặt thằng bé con ấy… “Ple… “Thằng bé không nghi e làm vậy thấy e thè lưỡi ra giật mình hét toáng lên, e nghĩ e đã thành công vui mừng trong lòng, thì thằng cao to nó mới lấy gậy gõ vào đầu em 1 phát đau điếng… “Mày làm cái đéo gì vậy thằng kia… – Nó nói…
Mày gọi ai là mày, mày có biết tao là ai không, tao là ma chết ở nơi này… “Nói đến đây nó gõ e phát nữa… “Ma cái thằng bố m… M có biêt bạn tao là ai không… “(đéo mẹ, nếu như tao đang k viết sự thật thì tao cho mày chêt lâu rồi c ạ, đm ngõ đéo gì mà đau thế, xưng mẹ cục u rồi.). Rồi nó định gõ phát nữa thì thằng bé con kia nó mới da can ngăn… “Thôi kệ con lăng xăng ấy đi, làm việc chính đã Rồi 2 đứa nó bỏ qua e luôn ạ, cn coi e như k tồn tại luôn ạ huhu. Rồi e thấy 2 đứa chúng nó đang tìm gì ấy, e thấy thằng bé con 1 mắt nhắm 1 mắt mở, cứ quay hết chỗ nọ như đang tìm ai vậy. Em thấy vậy, nhưng vì đau quá nên quyêt định phục thù doạ lại, nên lẻn ra đằng sau thằng bé con vỗ vào vai nó, như kiểu gới nhớ nó lại cái gì mà nó giật mình ql giẫy nảy cả lên lùi ra cả xuống bờ suối.
Lần này e thấy nó tức thât, nó còn thở dốc nữa e sợ nó đứt mạch máu não chết, nên cũng cuống lại gần. Thằng to con thấy vậy mới đõ nó e mới giải thich… “Cậu gì ơi, có làm sao không chỗ này, nguy hiểm lắm tớ chỉ cố tình dả vờ giống ma để doạ cho cậu đừng tới đây nữa thôi… “Thăng to con mới hét lên… “mày làm cái đéo gì đấy hả (ớ, ngu thế t chả bảo tao doạ ma còn gì hihi)… “tớ tớ… Em ấp úng k nói lên lời.
Nó nói tiếp… ” đéo ai chả biết mày là người, bạn tao lúc nhìn thấy mày nó đã kiểm tra rồi, ma đéo gì nhảy lăng quang loi cha loi ròi như con dòi. – c quát (eo ôi gê gớm ng ta mới đùa mà mắng té tát không). Em im không nói gì thì thằng to con mới đỡ thằng bé con lên, thằng bé con lên thì thăng to con chs trượt trân ngã, thấy vậy thằng kia mới hét ầm lên kêu cứu (đéo mẹ cả 2 thằng ko biết bơi ạ. Thằng kia thì chưa bị gì mà không bơi lại được lại dòng nước cứ bị đẩy ra xa, em mới hốt hoảng bảo… “Làm thế nào bây giờ, bị đẩy ra chỗ hủm chỉ có thế thôi… “Thằng bé k nói gì mà lại nhắm 1 mắt 1 mắt mở, e thấy lạ rồi nó hét lên, thôi chết rồi bị mada kéo chân dìm rồi làm thế nào bh, em nghe nhắc đén từ ma mới nhớ ra. Nên ngồi sụp suống khoanh chân tay đặt ngối tịnh tâm. Thi thằng kia cư hét rồi chửi me… “Đéo mẹ lắm nữa mày làm cái đéo gì vậy, không mau cứu người đi, ở đây mà ngồi thiền. Giờ đéo nào rồi …, cứu có ai không cứu người… “Đàn ông con trai sao mau nươc mắt thế…. “Mày im cái mồm mày vs câm nín đi, đê im tao đang tịnh tâm cứu người… “Nó thấy e quát cũng im. E bắt đầu giao tiếp với vong linh ở chỗ ấy, chủ yếu là muốn nói với người ta rằng thằng ấy là ban em, và muốn thằng thủ lĩnh suất hiện. Đang tịnh tâm thì thằng ấy lại hét lên… “chim, chìm nó chìm rồi c ơi c “em mới đưng dậy bảo nhảy sang bên kia, e dẫn nó chạy sang chỗ hủm sang đến nơi mất tầm 5 phút, e nghĩ chắc nó chết rồi. Khi sang đến nơi thì ô không, thằng to con đã được trôi dạt bào bờ suối, thằng bé con định lại gần e mới bảo đừng, lại gần là nó chết đấy, rồi e chạy đến, thấy vẫn còn thở mới ấn ngực hô hâp sơ cứu cho nó thì 1 lúc sau nó hộc nước ra và dần dần tỉnh lại. Khi tỉnh lại e bảo thăng bé con là ok, được rồi đấy. Nó tiến lại gần 2 thằng tay bắt mặt mừng như ngìn năm k gặp. Rồi thăng bé nhìn xung quanh hình như nhớ lại được cảnh tượng mặt nó lại đần thối ra, lúc ấy cũng phải 5r chiều, trời bắt đầu âm u, gió nổi lên. Thăng to dần dần hồi phục dậy cám ơn em, rồi nó bao thằng bé”Chắc hôm nay k suất hiện đâu, mình về đi mai ra… “Thằng bé cũng gật đầu rồi đi về, nó ql chào em rồi bỏ lại em 1 mình, em cũng chào lại rồi cũng đi về, 2 thằng đi 2 hướng ngược lại, trước khi về em còn hét to ql cám ơn vong linh ở đây, và còn hứa mai sẽ mang tiền vàng bánh kẹo ra chỗ thắp hương. Rồi e ra về Hôm sau đi học về ăn cơm ngủ trưa em lam 1 giấc 1 mạch tới chiểu, đang ngủ thì e nghe thấy 1 giọng nói văng vầng bên tai… “D… D ơi. dậy. dậy giúp bạn t với… “Nghe có vẻ mơ hồ, giọng nói thì bé. nghe thì phang phảng rất nhỏ nhưng đủ để em nghe thấy. E nghĩ là do em ngủ mơ lên kệ rồi chìm vào giấc ngủ. lúc tỉnh dậy thi e thấy e đang ngồi ạ, hinh như là trong tích tắc em thấy nhanh lẳm, đang thắc mắc không hiểu chuyện gì thì e thấy cửa nhà em như có ai gõ cửa. em chạy ra không thấy ai, đi vào thì tiếng gõ cửa lại vang lên em chay ra mở vẫn không thấy ai. thầm nghĩ chắc bị mấy thằng trẻ ranh nó trêu rồi, lần này e quyết định phục kích, trả vờ quay vào đứng nép cửa, đứng mãi không thấy ai gõ đoán chắc chúng nó bỏ đi thì vào dc nửa nhà thì tiếng gõ rất mạnh vang lên như kiểu tiếng bua đập vào cửa chứ k phải là gõ nữa rồi e điên lắm. mở cửa ra thì 1 luồng khí lạnh sộc vào mặt, em cảm nhận thấy có gi đó lạ thường tác động vào người em, mới nghĩ chẳng nhẽ lại bị ma trêu giữa ban ngày ban mặt. Em mới tịnh tâm trong giày lát rồi quay đáu sang trái thì thấy con ma nữ đứng trước cùa đổi diện mặt em lưỡi thì thè ra em mới giật mình, ui nếu như quả này mà mặt em đối diện với mặt nó chắc e ngất rồi đấy ạ. may mà khả năng của em không nhìn đc chính diện (hù tao à, còn non lắm) em mới co cẳng bật santo ba vòng như tôn ngộ không lắc vòng bật vào trong thì chân e đá vào thành nghế đau điếng ngồi thụp xuống em thấy con ma nữ cười lắc lẻ (đéo mẹ tự dưng làm trò hề cho nó). Em nhìn con ma nữ này tầm chạc tuổi em, hình như chêt trẻ thì phải. E thắc măc sao nó vẫn chưa đi, đứng ở đây làm gì em có nợ nần gì nó đâu, e liền ngồi thiền giao tiếp với nó. Nó bảo nó muốn e đi giúp bạn nó, e mới hỏi bạn nó là ai nó bảo bạn nó là 2 thằng hôm qua e giúp ở suối vàng í, hôm qua nó thấy e doạ bạn nó, lên hôm nay nó dùng lại chiêu thè lưỡi. (hê hê hê, nếu như t có máu của main thì t cho m đi luôn r đấy). Nhắc lại hôm qua e mới nhớ là có hứa mua bánh kẹo tiền vàng ra thắp hương trả ơn, lên cuống cuồng đi chuẩn bị vì cũng 3h rồi. Ra đến nơi thì thấy cảnh xung quanh vắng tăng, em mới chạy ra chỗ miếu bày lễ vừa cháy đc 3 cây nhang thì 2 thằng kia cũng mò đến. Em mới chạy ra… “2 đứa cm ra đây tìm cái gì vậy, hôm qua chết hụt chưa sợ à… Tao thích ra,đất nhà m à mà m cấm – c nóL. Ơ ơ ơ, hôm qua t ko cứu mày, thì may đã đi du lịch sông cửu tuyền rồi đấy ớ đấy mà dờ giọng côn đồ… “Nó thấy e nói vậy chạy ra đủn em 1 cái làm e trượt chân ngã xuống suối.