Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Khi Tô Quyến mở mắt ra, mưa gió đã tạnh, phía chân trời xa xa xuất hiện quầng sáng màu trắng.

 
Tay chân cô lạnh ngắt, cô cầm điện thoại lên nhìn giờ: 5:20 sáng.

 
“Hắt xì!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô hắt hơi một cái rồi giơ tay xoa mũi mình, ngồi trên ban công thêm một chút nữa, cảm thấy lạnh chịu hết nổi mới đi vào nhà.

 
Cô đi tắm nước nóng, đắp mặt nạ rồi bôi kem dưỡng thể, sấy khô tóc, tháo mặt nạ, bôi kem dưỡng da…… không bỏ sót bước nào hết.

 
Kì kèo gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng vào phòng ngủ lúc 6:20, kéo rèm cửa sổ lại, chui vào chăn bắt đầu ngủ.

 
Có điều giấc này cô ngủ không được ngon lắm. Cô mơ rất nhiều giấc mơ, trong mơ toàn là hình ảnh Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng ở bên nhau. Hình ảnh thay đổi liên tục, lúc thì vào thời đại học, Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng cùng đánh quần vợt, còn cô chỉ có thể đứng bên cạnh hâm mộ; lúc thì vào hôm tốt nghiệp, cô nhìn thấy Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng ôm vai nhau cùng chụp ảnh tốt nghiệp, còn cô chỉ biết mở to mắt ngóng nhìn; lúc thì mấy ngày hôm trước, trong mơ Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng cười nhạo cô đóng giả người khác cũng đóng không xong, làm cô sợ tới mức giật mình mở choàng mắt ra.

 
Đầu đau như muốn nứt ra.

 
Tô Quyến cầm điện thoại nhìn giờ lần nữa, mười giờ rưỡi sáng.

 
Hôm qua giờ này, Tịch Tân Tế mới rời khỏi chỗ cô.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên giờ này anh đang làm gì?

 
Đi làm? Họp? Hay là ở bên Vu Mạn Ngưng?

 
Trong thời gian làm việc, Tô Quyến hầu như không chủ động quấy rầy Tịch Tân Tế, cô là người bạn gái chu đáo, đương nhiên sẽ không làm phiền hoặc quấy rầy anh. Cho nên biết anh đang làm việc, cho dù gặp chuyện lớn cỡ nào cô cũng sẽ đợi anh tan làm rồi mới liên lạc. Nhưng thật ra cô cũng chẳng có chuyện to tát gì.

 
Cô tìm anh đa số toàn là buổi tối, gửi một tin nhắn đi: “Anh đẹp trai, anh đang làm gì vậy? Có nhớ em không?”

 
Hoặc là gọi điện thoại đi: “Em phát hiện một quán ăn tư nhân rất ngon, muốn đi ăn không?”

 
Phụ nữ chủ động quan tâm vốn dĩ không được coi trọng. Cô từ một người không thích chủ động, dần dần quen với việc chủ động.

 
Từ nhỏ tới lớn người theo đuổi cô không ít, nhưng mắt cô cao hơn đầu chẳng nhìn chúng ai hết. Tịch Tân Tế là người đàn ông duy nhất cô nhìn trúng, anh là mối tình đầu của cô, anh chiếm trọn trái tim của cô. Cô yêu thầm anh, thích anh, nhớ anh, cho nên cô học cách chủ động. Chủ động tiếp cận, chủ động thăm dò, chủ động yêu anh.

 
Mỗi lần chủ động, cô đều tính toán hậu quả. Sẽ nhận được hồi đáp hoặc khiến anh chán ghét? May là cô biết rõ sở thích của anh, lần nào cũng sắm vào vai bản thân không giỏi nhất.

 
Hầu Xán Xán từng hỏi cô, như vậy có mệt không.

 
Mệt chứ, Tô Quyến thành thật đáp. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Tịch Tân Tế, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là cô cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.

 
Cho nên mệt một chút đã là gì.

 
Song, một giọt nước làm tràn ly.

 
Khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Tân Tế và Vu Mạn Ngưng ‘thân thiết’ với nhau, Tô Quyến dường như đã gục ngã không còn sức đứng lên được nữa.

 
Nhưng giờ phút này cô vẫn muốn liên lạc với anh. Cô thầm nói với chính mình, chỉ cần anh nghe máy, dù anh có làm chuyện gì cô cũng sẽ tha thứ. Cho dù anh lừa cô, khiến cô làm người thứ ba.

 
Vào lúc chuẩn bị ấn nút gọi đi, Tô Quyến bỗng yếu ớt khóa màn hình. Bây giờ cô không dám quấy rầy anh, cô sợ tia hy vọng mỏng manh cuối cùng sẽ vụt tắt. 

 
Cô sợ, lúc này Tịch Tân Tế đang ở cùng Vu Mạn Ngưng thật.

 
Lúc đang suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên, Tô Quyến cầm lên xem, khiến cô thất vọng là Hầu Xán Xán gọi tới.

 
“Còn đang ngủ hả?” Hầu Xán Xán hỏi.

 
Tô Quyến ‘ừm’ một tiếng, giọng nghèn nghẹt.

 
“Có cần mình đưa cơm tới cho cậu không?” Hầu Xán Xán nói, “Chẳng phải cậu thích ăn đồ ăn của quán nướng đó lắm sao, mình đưa tới cho cậu.”

 
“Không muốn ăn.” Tô Quyến nói, “Mình muốn ngủ tiếp.”

 
Hầu Xán Xán không ép buộc: “Được thôi, vậy cậu ngủ thêm chút nữa đi. Dậy rồi gọi điện cho mình, mình mang đồ ăn ngon cho cậu.”

 
“Ừm.”

 
Người ta nói đồ ăn là vũ khí có thể giải quyết đau khổ. Còn Tô Quyến thì ngược lại, lúc tâm trạng cô không tốt thường chẳng thích ăn gì cả, nhịn ăn cả ngày cũng chẳng thấy đói.

 
Cúp điện thoại xong, cô mơ mơ màng màng ngủ thêm chút nữa. Cô biết bản thân chắc là vì tối qua bị cảm lạnh mới cảm thấy không khỏe, nhưng lúc này nổi tính mặc kệ nó, thậm chí còn muốn trở nặng thêm một chút giống như tự ngược vậy.

 
Cho tới một giờ chiều, cô biết rõ bản thân bị sốt rồi.

 
38.4 độ.

 
Cô đo nhiệt độ tai xong cầm điện thoại lên chụp lại con số hiện trên màn hình nhiệt kế.

 
Cô tìm Weixin của Tịch Tân Tế rồi gửi tấm hình đó đi cho anh, còn gửi kèm thêm một câu: “Em bị sốt rồi.”

 
Gửi tin nhắn xong, cô cầm điện thoại đợi thêm một phút nhưng không có tin nhắn trả lời.

 
Cô cười tự giễu, hà tất chi chứ?

 
Cố ý để bản thân bị sốt chỉ vì muốn gửi một tấm ảnh cho anh thôi sao? Tô Quyến à, mày tự chà đạp bản thân quá rồi chăng?

 
Tô Quyến nằm rụt người trên sô pha, đủ hai phút đồng hồ bèn xóa hai tin nhắn đó đi.

 
Có điều, khiến Tô Quyến bất ngờ là, mấy giây sau điện thoại rung lên, là Tịch Tân Tế gọi tới.

 
Cô nhìn ghi chú hiển thị trên màn hình điện thoại mà tim đập nhanh như trống. Chỉ có cô biết rõ giờ phút này bản thân vui mừng đến nhường nào.

 
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận dè dặt bắt máy, đặt điện thoại bên tai nhẹ nhàng cất giọng: “Alo……”

 
“Rút tin nhắn gì về?” Đầu bên kia Tịch Tân Tế hờ hững hỏi.

 
Tô Quyến ngồi sát góc sô pha, vừa cầm điện thoại vừa cắn ngón tay, lòng nghĩ một đằng miệng đáp một nẻo: “Không có gì.”

 
“Không có gì?” Đầu bên kia cười khẽ, sau đó lặp lại tin nhắn vừa rồi của cô, “Em bị sốt rồi, 38.4 độ.”

 
“…… Anh nhìn thấy rồi à?” Giọng cô khàn khàn.

 
“Ừm.” Tịch Tân Tế dò hỏi, “Bây giờ em đang ở đâu?”

 
“Ở nhà.”

 
“Bị bệnh sao không đi bệnh viện?”

 
“Em……”

 
Đầu bên kia đợi một lúc chẳng thấy cô nói tiếp, mệt mỏi hỏi: “Em cái gì?”

 
Giọng điệu hơi hung dữ không được dịu dàng lắm.

 
Tô Quyến yếu ớt nhạy cảm lập tức đỏ hoe mắt, cô cắn mạnh ngón tay, hít sâu một hơi nói: “Lát nữa em sẽ tới bệnh viện.”

 
“Ừm. Tới bệnh viện rồi gọi điện cho anh.”

 
Tịch Tân Tế cúp máy trước.

 
Tô Quyến nghe tiếng ‘tút tút tút’ trong điện thoại, nước mắt cô tuôn rơi. Thật ra cô chỉ muốn anh chủ động quan tâm cô một chút mà thôi, cho dù dịu dàng dỗ dành cô một câu cũng đủ rồi. Nhưng sự thật là cô tự ngược bản thân mình thôi.

 
Buông điện thoại ra, cô ngồi đờ trên sô pha.

 
Cô khó chịu lắm, nhưng không biết rõ rốt cuộc khó chịu ở đâu, cô vùi mặt vào sô pha khóc nức nở.

 
Tô Quyến thề, xưa giờ cô không phải là người thích khóc, ít nhất người nhà bạn bè chẳng có ai khiến cô khóc cả. Từ nhỏ tới lớn số lần cô khóc có thể đếm trên đầu ngón tay, hồi nhỏ bị chó cắn đau cách mấy cũng không khóc tiếng nào. Nhưng từ khi gặp Tịch Tân Tế, cô chẳng cách nào khống chế trái tim và cảm xúc của mình.
 
 
Tô Quyến không biết bản thân khóc bao lâu, nhưng cô biết nên ngừng lại.
 
 
Nhân lúc đó cô còn lướt Weibo một lúc, hít mũi mắng mỏ Tịch Tân Tế là đồ đàn ông thối.
 
 
“Mình thề, mình không bao giờ đối xử tốt với Tịch Tân Tế nữa, anh ấy xấu lắm, anh ấy không đáng để mình yêu! Tô Quyến thề thốt với Hầu Xán Xán, “Chẳng lẽ dựa vào sắc đẹp của mình tìm không được đàn ông sao? Mình có thể tìm được người tài giỏi hơn Tịch Tân Tế gấp trăm lần! Gấp ngàn lần luôn! Anh ấy với cô tình nhân bé bỏng đó cô độc tới già đi!”
 
 
“Đúng! Nghĩ như vậy mới đúng chứ!” Hầu Xán Xán phụ hòa, “Trên đời này chẳng có việc gì khó cả, chỉ cần chịu từ bỏ thôi!”
 
 
“Ừm! Bái bai thì bái bai! Người tiếp theo càng ngoan!”
 
 
Nhưng sau khi cúp máy, trên mặt cô chợt hiện lên tia hy vọng.
 
 
Còn hy vọng gì nữa đây?
 
 
Cô lắc đầu, vào thùng thuốc tìm một gói thuốc hạ sốt uống vào.
 
 
Từ nhỏ sức khỏe cô đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, đi khám hầu hết các bệnh viện. Chính vì vậy cô rất ghét đi bệnh viện. Sau này dần lớn lên, sức khỏe cô đỡ hơn, vào đại học cho tới nay chưa từng tới bệnh viện lần nào, mà cô cũng không thích đi bệnh viện. Cứ hễ tới dịp giao mùa bị cảm hoặc hơi sốt, cô sẽ tới tiệm thuốc mua chút thuốc cảm gì đó là được, hiệu quả cũng không tệ.
 
 
Tác dụng thuốc tới nhanh, chẳng mấy chốc cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cô vẫn năm trên sô pha, màn hình tivi trên tường còn sáng đang chiếu một bộ phim khủng bố.
 
 
Âm lượng được mở rất lớn, tiếng nhạc rùng rợn khuếch đại trong không gian. Bộ phim khủng bố này tối qua cô đã xem rồi, có điều cô chưa xem xong đã ngủ mất.
 
 
Hôm nay cũng y như vậy.
 
 
Lúc hạ sốt, người cô đổ đầy mồ hôi.
 
 
Lúc cửa nhà bị đẩy ra cô có cảm nhận được, nhưng cô nhắm tịt mắt không muốn quan tâm.
 
 
Cho tới khi hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, cô cũng không động đậy, ép bản thân phải bình tĩnh.
 
 
Tịch Tân Tế đi tới trước sô pha, khom lưng ngồi xổm xuống đưa tay ướm trán cô.
 
 
Chỉ với hành động này của anh, Tô Quyến đang giả ngủ đã mềm lòng ngay lập tức.
 
 
Cô trách bản thân không có tiền đó, nhưng lại không khỏi thấy mừng thầm.
 
 
Vui vì anh đã đến.
 
 
Cho nên trong lòng anh vẫn có cô đúng không?
 
 
“Còn giả bộ nữa hả?” Tịch Tân Tế búng trán cô, giọng điệu lười biếng.
 
 
Tô Quyến bị đau mở mắt ra, nhìn thấy anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua. Chỉ khác ở chỗ áo sơ mi hơi nhăn, sắc mặt hơi mệt mỏi.
 
 
Sau đó trong đầu cô chợt hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Ví dụ như người thích sạch sẽ như Tịch Tân Tế, trong trường hợp nào mới mặc một chiếc áo sơ mi hai ngày chưa thay?
 
 
Thấy cô không nói chuyện, Tịch Tân Tế lùi lại ngồi lên bàn trà, dang rộng hai chân, nói với Tô Quyến: “Hỏi em đấy.”
 
 
Giọng điệu của anh lúc này khác với lúc nãy, khiến Tô Quyến phút chốc nhớ tới cuộc điện thoại hồi chiều của họ, lạnh lùng đến như vậy.
 
 
Cô ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, cứng miệng nói: “Em không có giả bộ, anh không tin thì thôi. Vả lại em đâu có cho anh vào đây.”
 
 
Tịch Tân Tế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, bóng hình cao lớn che khuất Tô Quyến, trong vẻ mặt lạnh lùng của anh hiện chút mất kiên nhẫn: “Em lại giận dỗi gì nữa rồi?”
 
 
Tô Quyến quay đầu đi không dám nhìn anh, ép bản thân bình tĩnh: “Em không có.”
 
 
Tịch Tân Tế khom người nâng cằm cô lên để cô nhìn mình.
 
 
Thấy tơ máu trong mắt cô, giọng nói của anh hơi dịu lại: “Tô Quyến Quyến, em đừng nháo nữa được không? Anh mệt lắm. Hôm nay không có thời gian chơi với em.”
 
 
Tô Quyến hít sâu một hơi, cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời.
 
 
“Nếu em đã không sao, vậy anh đi đây.” Anh nói xong buông cô ra, xoay người chuẩn bị đi.
 
 
Tô Quyến há miệng nói không ra lời, nhưng tầm mắt nhìn chằm chằm lên bóng lưng anh.
 
 
Anh quay người lại với cô đi tới chỗ huyền quan.
 
 
Cuối cùng, Tô Quyến đỏ hoe mắt, nhìn bóng lưng đó nghẹn ngào nói: “Tịch Tân Tế, anh đi đi, anh đi rồi em không cần anh nữa.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui