Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Cô mặc chiếc áo rộng rãi vào, rồi kéo anh đi vào bếp, đây là quyết tâm muốn nấu mì trường thọ rồi.
 
 
“Không phải chỉ cần nước sôi bỏ mỳ xuống, chờ mỳ sôi lên thì bắt đầu bỏ nguyên liệu vào sao, đơn giản mà.” Nói giống như cô rành lắm vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tịch Tân Tế không muốn làm cô mất hứng, anh nói bằng vẻ mặt mong đợi: “Đừng có đầu độc anh là được.”
 
 
“Thế thì chưa chắc đâu, anh Tịch anh phải suy nghĩ cho kỹ nhé.”
 
 
Tịch Tân Tế giống như một con sư tử vừa mới được ăn no, anh ôm cô từ phía sau, bàn tay thì không thành thật.
 
 
Anh nói vào tai cô: “Ngã vào hoa mẫu đơn chết, có làm quỷ cũng phong lưu.”
 
 
Tô Quyến nghe xong đỏ mặt trước: “Được rồi! Đừng làm phiền em nấu mì trường thọ nữa!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Món mì trường thọ này là món cô từng nghiêm túc học cách nấu nó như thế nào.
 
 
Hồi trước cô có đăng ký một lớp nấu ăn, không học gì khác chỉ học mỗi cách làm mỳ trường thọ này. Vì chuyện này còn bị Hầu Xán Xán mắng tiền nhiều không có chỗ tiêu.
 
 
Nếu muốn nói về tâm ý, thì Tô Quyến là người toàn tâm toàn ý.
 
 
Vì vậy nửa đêm nửa hôm, Tô đại tiểu thư lấy bột mì ra bắt đầu bỏ nước vào nhào bột.
 
 
Tịch Tân Tế bất lực: “Tới chừng nào anh mới ăn được mì trường thọ của em đây?”
 
 
Đàn ông vừa mới vận động kịch liệt cần được bổ sung năng lượng mà! Huống chi anh còn chưa có ăn cơm tối.
 
 
Tối qua anh tới tìm cô lúc nửa đêm, được biết cô với Hầu Xán Xán đang ở bên ngoài nên anh chẳng nghĩ gì nhiều. Mỗi người đều có mối quan hệ xã hội riêng của mình, huống chi Tô Quyến là người trưởng thành rồi, đi đêm không về cũng là chuyện bình thường.
 
 
Nhưng lúc đó anh nhớ cô được, bèn nóng lòng đi tìm cô.
 
 
Sau này Phó Hòa Húc nói với anh: “Tiểu Tiểu Tô đã ở lại chỗ của Hầu Xán Xán rồi.”
 
 
Phó Hòa Húc không có nói chuyện Tô Quyến say rượu cho anh nghe, anh ta có lòng muốn giấu giếm giúp. Người tốt như anh ta cứ tưởng đây chỉ là việc cãi nhau vụn vặt của cặp đôi yêu nhau, tách ra bình tĩnh lại là được rồi.
 
 
Nào ngờ giữa Tô Quyến với Tịch Tân Tế tồn tại quá nhiều hiểu lầm.
 
 
Tịch Tân Tế không biết trong lòng Tô Quyến đang diễn vở đau khổ vì tình.
 
 
Còn Tô Quyến thấy sự lơ đãng của anh chính là không để tâm mối tình này.
 
 
Hơn một giờ khuya, cô hăng hái nói sao cũng muốn nấu bát mì trường thọ, cô nửa đùa với anh: “Lần này làm xong không có lần sau nữa đâu, anh nên trân trọng đi.”
 
 
Tịch Tân Tế cũng giả vờ giục giã: “Thế thì em làm mau lên đi.”
 
 
Trên mặt cô dính bột mì màu trắng, không ngừng hứa hẹn: “Sắp rồi sắp rồi, hay là anh đi tắm đi, tắm xong ra là ăn được rồi.”
 
 
“Không, anh ở đây chờ em.”
 
 
Lúc này anh lại nổi tính trẻ con.
 
 
Tô Quyến cố gắng không bị anh ảnh hưởng, không phân tâm tập trung nhồi bột làm mỳ, tốc độ trở nên nhanh hơn.
 
 
Tuy mì kéo ra có độ dài không đồng đều, nhưng được cái gộp lại vừa đủ một bát mỳ. Cô nấu hai bát, bát của mình ít hơn một chút, nói là muốn ăn cùng với anh.
 
 
Hai bát mì ra nồi, cộng thêm Tô Quyến trang trí lại trông ra hình ra dạng hơn.
 
 
Bên trên có thịt, có trứng luộc, có cải xanh, đầy đủ màu sắc mùi vị.
 
 
Tịch Tân Tế hài lòng ngồi trước bàn ăn, còn khen ngợi cô một câu: “Trông không tệ lắm.”
 
 
Tô Quyến bắt chước tiểu nhị trong quán: “Thế thì, vị khách này, mời anh dùng bữa.”
 
 
Cô còn không quên nhắc nhở anh: “Trước khi ăn ước nguyện trước đã!”
 
 
Tô Quyến khinh thường, “Không ước.”
 
 
Tô Quyến mè nheo: “Mau đi mà, ước đi ước đi!”
 
 
Tịch Tân Tế hết cách đành phải thầm ước một điều rồi hỏi: “Muốn biết anh ước gì không?”
 
 
Tô Quyến lắc đầu: “Không muốn biết, nói ra rồi không linh nữa.”
 
 
Cô nói xong đưa đũa cho anh: “Ăn đi, miếng đầu tiên không được cắn đứt, phải hút cả miếng vào.”
 
 
“Em thích anh hút kiểu nào?”
 
 
Tô Quyến mất một hồi mới nhận ra người này bắt đầu không đứng đắn nữa rồi, cô cả giận nói: “Anh hút sao tùy anh.”
 
 
“Ừm, có thể khiến em hài lòng là được.”
 
 
Tô Quyến quát: “Anh mau ăn mì trường thọ đi!”
 
 
Tịch Tân Tế cười ha ha, một niềm vui hiếm có.
 
 
Nửa đêm nửa hôm, hai người ăn mì xong, dọn dẹp rồi cùng nhau đi tắm uyên ương.
 
 
Trong phòng tắm Tịch Tân Tế đè cô làm thêm lần nữa, không được dịu dàng lắm nhưng đủ khiến cô kêu khàn cả cổ.
 
 
Tối hôm nay Tô Quyến rất là phối hợp, mặc kệ anh muốn gì cô cũng làm theo. Mắt cô đỏ hoe, mặt cô đỏ, khóe miệng cũng đỏ, quỳ trên sàn giống như con mèo nhỏ đang lấy lòng người ta.
 
 
Tịch Tân Tế không nhẫn tâm để mèo con bị nghẹt thở, nên liên tục an ủi cô.
 
 
Anh cũng không khiến cô chịu thiệt, đút cô ăn thật no từ trên xuống dưới.
 
 
Nói ra cũng lạ, tắm xong hai người đột nhiệt cảm thấy tinh thần phấn chấn không thấy buồn ngủ chút nào.
 
 
Vì vậy tới phòng cách mở máy chiếu lên chuẩn bị xem một bộ phim điện ảnh. Dù sao thời gian đều thuộc về bọn họ, chỉ cần ở bên nhau làm gì cũng được.
 
 
Tô Quyến nằm trong lòng anh hỏi ngày mai anh có kế hoạch gì không.
 
 
Tịch Tân Tế lắc đầu nói không có.
 
 
Có cô bên cạnh, anh chẳng cần lập kế hoạch cũng chẳng muốn kế hoạch.
 
 
Cô là bến đỗ tình thần của anh, trước kia anh chưa từng nghĩ tới tương lai, nhưng từ khi cô xuất hiện anh bắt đầu nghĩ về tương lai.
 
 
Thậm chí anh còn muốn sinh một đôi trai gái với cô, để hợp lại thành chữ tốt.
 
 
Nhưng nếu cô chỉ muốn sinh một đứa hoặc không muốn sinh, anh cũng không ép buộc cô.
 
 
Sinh nhật này đối với anh rất đáng để kỷ niệm, bởi vì anh có Tô Quyến. Dù sao hai người đã ở bên nhau được một năm rồi, cho nên anh đùn hết công việc của ngày mai, cho dù chỉ quanh quẩn trong căn nhà rộng hai trăm mét vuông này với cô thôi.
 
 
Anh cũng có một món quà muốn tặng cho cô, chỉ là cảm thấy hơi ngượng nghịu một chút, phải chờ đợi thời cơ.
 
 
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh kinh điển, là Tô Quyến đề nghị muốn xem.
 
 
Tịch Tân Tế chẳng có hứng thú đối với các thể loại phim này, cũng chưa từng nghiêm túc xem qua bộ nào. Hôm nay là lần đầu tiên xem đề tài này, nên khó tránh bị cuốn hút bởi diễn xuất tuyệt vời của nhân vật chính.
 
 
Hiếm khi anh bày tỏ quan điểm của mình: “Rõ ràng chỉ cần nói rõ ràng một câu là được rồi, sao phải làm cho phức tạp chi vậy, biện kịch bị bại não hả?”
 
 
Còn Tô Quyến thì đã khóc như mưa.
 
 
Cô rất đồng cảm với nhân vật, giống như bản thân chính là nhân vật chính là trong phim vậy.
 
 
Tịch Tân Tế nhìn cô một cái, đưa tay lau nước mắt cho cô, hỏi: “Muốn xem nữa không?”
 
 
Tô Quyến lắc đầu, ôm anh nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”
 
 
“Ừm, anh đang đợi câu này của em đấy.” Tịch Tân Tế bồng cô lên đi vào phòng ngủ.
 
 
Ngủ đâu không thấy, anh lại kéo cô thực hiện công cuộc dạy dỗ yêu thương lần nữa.
 
 
Sau đó cô nhịn không được trêu chọc anh: “Làm nhiều như vậy, không sợ suy thận hả?”
 
 
“Cứ thử thì biết.”
 
 
Đều nói đàn ông ở độ tuổi hai mươi mấy rất nhiệt tình trong chuyện này, Tịch Tân Tế chưa tới ba mươi, qua hôm nay chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi. Huống chi, anh hai mươi tám tuổi mới khai trai, nói sao cũng phải làm bù lại cho những năm trước.
 
 
Tô Quyến sờ tóc anh, cô thích nhất vò tóc anh, cười nói: “Nói thật đấy, nếu bị suy thận thiệt thì sao?”
 
 
Họ Tịch nào đó đời nào chịu được sự khiêu khích này, anh cười xấu nói vào tai cô: “Em quên anh còn có tay à?”
 
 
Ừm...... cô lại tự đào hố chôn mình nữa rồi.
 
 
Lúc hai người nằm xuống ngủ thì đã là năm giờ sáng, đằng chân trời đã hửng sáng rồi.
 
 
Tô Quyến ôm anh, dựa vào lòng anh hỏi: “Tịch Tân Tế, anh có giấu em điều gì không?”
 
 
Tịch Tân Tế đang nghĩ tới cặp nhẫn mình chuẩn bị, nên hiếm có lúc ngẩn người.
 
 
Lần đầu tiên trong đời anh chuẩn bị loại chuyện bất ngờ này, thậm chí còn vụng về và buồn bực giống như cậu nhóc chưa lớn.
 
 
Anh muốn cầu hôn cô, hơn nữa đã luyện tập trong lòng rất nhiều lần rồi.
 
 
Sự im lặng này của anh khiến Tô Quyến hiểu lầm, cô cười giễu, rụt vào trong chăn: “Bỏ đi, em không muốn biết gì hết.”
 
 
Chỉ còn lại một chút thời gian ít ỏi này, cô không muốn nghĩ tới chuyện khác, cứ coi như đây là một cuộc tình ngọt ngào đi.
 
 
Tịch Tân Tế cúi xuống hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Ngủ đi.”
 
 
“Ừm.”
 
 
Tô Quyến nhắm mắt lại, vùi đầu vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
 
 
Cô ôm chặt lấy anh, thầm nói với chính mình: đây là sự dịu dàng cuối cùng rồi.
 
 
Nhưng cô không nỡ ngủ, sau khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh rồi cô ngẩng đầu, chống người dậy ngắm nhìn anh thật lâu.
 
 
Cô nhìn chân mày của anh, mắt của anh, mũi của anh, môi cũng anh, không bỏ sót chỗ nào.
 
 
Cô muốn khắc anh vào trong tâm trí mình, nhưng lại muốn quên anh đi.
 
 
Vừa mâu thuẫn vừa đau khổ.
 
 
Dùng một năm để có được anh, cô nên biết đủ rồi.
 
 
Nay bóng hồng của anh đã trở về, cô nên biết thân biết phận mà rút lui.
 
 
Đây là kết quả viên mãn nhất rồi, không phải sao?
 
 
Không biết mặt trời lên từ lúc nào, có một tia nắng xuyên qua rèm cửa khép kín chiếu vào phòng.
 
 
Tô Quyến rời mắt khỏi Tịch Tân Tế, đồng thời từ từ rút người khỏi vòng ôm của anh.
 
 
Cô nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo vào, rồi nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi.
 
 
Mọi thứ diễn ra giống như một năm trước vậy.
 
 
Ngày này của một năm trước, cô cũng bỏ đi không nói tiếng nào như vậy.
 
 
Lúc Tịch Tân Tế mở mắt ra phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã lạnh, anh vô thức gọi lên: “Quyến Quyến.”
 
 
Nhưng đáp lại anh là sự vắng vẻ và im ắng của căn nhà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui