Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Trong quán bar nhộn nhịp trải qua một hồi yên tĩnh lập tức sôi động trở lại.
 
 
Tịch Tân Tế bỏ đi xong, Vu Mạn Ngưng ngồi xụi lơ trên ghế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chốc lát sau cô ta mới bụm mặt mình bắt đầu khóc nức nở.
 
 
Gieo nhân nào gặt quả ấy, kết cục hôm nay của cô ta hoàn toàn do cô ta tự làm tự chịu cả.
 
 
Phó Hòa Húc ở lại giải quyết hậu quả, nên trả tiền thì trả tiền, nên khuyên nhủ cũng khuyên nhủ rồi. Anh ta đi qua ngồi xổm trước mặt Vu Mạn Ngưng, đưa tay kéo cô nhóc dậy.
 
 
Mấy người bọn họ đều lớn lên cùng nhau, thời gian anh ta quen biết Vu Mạn Ngưng chẳng ngắn hơn Tịch Tân Tế bao nhiêu, đồng thời anh ta cũng coi Vu Mạn Ngưng là em gái, có điều chẳng thân thiết như Tịch Tân Tế.
 
 
“Sao em lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này vậy hả?” Người tốt Phó Hòa Húc thở dài một hơi, kéo Vu Mạn Ngưng ngồi lên sô pha bên cạnh, “Anh biết em thích tên nhóc Tịch Tân Tế, nhưng năm đó em tỏ tình vào ngày cá tháng tư chẳng phải đã cho em câu trả lời rồi sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em không muốn đáp án đó……” Vu Mạn Ngưng khóc hu hu, khóc như tan nát cõi lòng.
 
 
Cô ta biết rõ hậu quả của việc làm chuyện xấu, nhưng cô ta không cách nào kiềm chế bản thân, chỉ cần còn một chút cơ hội cô ta cũng không muốn từ bỏ. Nay nhận được kết quả cả hai đều bị thiệt cũng khiến bản thân hối hận.
 
 
Thế thì đã sao? Nếu thời gian quay trở lại, cô ta cũng lựa chọn làm như vậy.
 
 
Phó Hòa Húc biết mình không thể làm gì được, bèn thở dài: “Bỏ đi, anh đưa em về nhé.”
 
 
Vu Mạn Ngưng vừa khóc vừa cười: “Anh Hòa Húc, nếu bây giờ em chết đi, liệu anh Tân Tế có tha thứ cho em không? Hoặc là, anh ấy có đau lòng vì em một chút nào không?”
 
 
Nghe xong câu này anh ta nổi đóa lên: “Vu Mạn Ngưng! Nếu em muốn chết thì đi chết ngay cho anh! Nhưng anh dám bảo đảm với em, Tịch Tân Tế chẳng những không tha thứ cho em, càng không có chuyện đau lòng vì em, trong lòng cậu ấy không có em, đối với cậu ấy mà nói em còn chẳng bằng không khí. Mẹ nó em tỉnh táo lại đi!”
 
 
Phó Hòa Húc hiểu rất rõ con người Tịch Tân Tế, tuy anh là người trì trệ trong chuyện tình cảm, nhưng xử lý công việc rất lạnh lùng dứt khoát. Hôm nay Tịch Tân Tế nói không còn bất cứ quan hệ gì với Vu Mạn Ngưng nữa, thế thì cho dù trước kia anh coi Vu Mạn Ngưng như em gái đi chăng nữa, thì bây giờ còn chẳng bằng một người xa lạ.
 
 
“Tại sao lại trở nên như vậy chứ……” Vu Mạn Ngưng tuyệt vọng triệt để.
 
 
Phó Hòa Húc cười khẽ: “Tại sao trở nên như vậy chẳng phải do em tạo thành ư? Nói thật với em, lần này em không nên về nước, mà nên ngoan ngoãn ở New York đi!”
 
 
“Ha ha.” Vu Mạn Ngưng quẹt nước mắt, hỏi: “Anh Hòa Húc, anh có từng thích ai đó bằng cả trái tim chưa? Dùng cả thanh xuân của mình, mười lăm năm thanh xuân ấy? Em thích Tịch Tân Tế còn hơn cả sinh mệnh của chính mình.”
 

 
“Không, trước giờ em chưa từng thích ai hơn chính bản thân em. Vu Mạn Ngưng, em là ích kỷ. Em biết thế nào gọi là thích không? Thích là thành toàn, là nhìn thấy người em thích và người anh ấy thích vui vẻ ở bên nhau.” Phó Hòa Húc châm điếu thuốc, sẵn tay đưa một điếu cho Vu Mạn Ngưng.”
 
 
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Phó Hòa Húc cười khẽ: “Chỉ khi ở bên cạnh Tô Quyến cậu ấy mới vui vẻ, cậu ấy vứt bỏ hình tượng của mình đồng thời quên đi bản thân là thái tử gia bị cô lập bốn phía, niềm vui của cậu ấy chỉ đơn giản như vậy thôi.”
 
 
Vu Mạn Ngưng nghe xong, vô thức cuộn chặt hai tay.
 
 
Thành thật mà nói, biết Tịch Tân Tế vui vẻ cô ta cũng vui vẻ, nhưng điều khiến cô ta buồn bã đó là niềm vui này không phải vì cô ta.
 
 
Phó Hòa Húc nói tiếp: “Có lẽ em hiểu Tịch Tân Tế hơn ai hết, vì nguyên nhân gia đình khiến cậu ấy không tin vào chuyện tình cảm nam nữ, con người cậu ấy trước giờ không dễ nói thích hoặc yêu một ai. Nhưng sự xuất hiện của Tô Quyến khiến cậu ấy thử mở lòng đi yêu một người. Nhưng cậu ấy còn chưa học được cách yêu nữa thì em đã chạy tới đá Tô Quyến ra khỏi cậu ấy rồi.”
 
 
“Em......” Vu Mạn Ngưng hết đường biện giải, đây chẳng phải là sự thật ư?
 
 
“Em cái gì mà em!” Phó Hòa Húc càng nói càng tức, “Em có biết trong một năm này Tịch Tân Tế bảo vệ Tô Quyến sợ mẹ kế cậu ấy hại cỡ nào không? Nhưng cậu ấy làm sao cũng không ngờ tới, người hại Tô Quyến cuối cùng lại là em!”
 
 
“Em xin lỗi......”
 
 
“Xin lỗi anh làm gì? Em đâu có nợ anh.” Phó Hòa Húc phì cười, “Có điều, để Tịch Tân Tế nếm trải cảm giác theo đuổi vợ cũng không tệ. Con người cậu ấy bị Tô Quyến chiều riết hư rồi, căn bản không biết theo đuổi một người khó khăn tới cỡ nào.”
 
 
Mặt trời buổi sáng đã lên tới đỉnh đầu.
 
 
Trong phòng khách đồ ăn thừa để lộn xộn, ngoài ra còn có các lon bia nằm la liệt.
 
 
Tô Quyến cuộn mình trên ghế sô pha từ từ mở mắt ra, đương nhiên là tỉnh dậy rồi.
 
 
Giờ này đã hơn mười giờ sáng, đối với mà nói không tính là muộn lắm.
 
 
Ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một giấc mơ, cảm giác bi thương chẳng còn mạnh mẽ nữa. Quả nhiên cho dù chuyện có lớn bằng trời đi chăng nữa, chỉ cần ngủ một giấc thôi dường như đã đỡ hơn phân nửa.
 
 
Tô Quyến ngồi dậy nhìn xung quanh, sau đó tìm được Hầu Xán Xán ở dưới sô pha, kêu lên: “Xán Xán, sao cậu lại ngủ ở đây!”
 
 
Tối hôm qua Hầu Xán Xán hầu như ngủ không được bao nhiêu, nghe tiếng thì thở phì phò đứng dậy nhào tới bóp cổ Tô Quyến: “Đồ yêu tinh hành người này! Cậu có biết tối qua mình thất tình chung với cậu đau khổ lắm không hả! !”
 
 
Nghĩ kỹ lại, Tô Quyến vẫn còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao cô chẳng uống say lắm.
 

 
Nhưng cô lắc mạnh đầu cố gắng khiến bản thân không nghĩ tới mấy chuyện đó, xong đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
 
 
Chẳng mấy chốc Hầu Xán Xán nhận được một cuộc gọi.
 
 
Cuộc điện thoại này là studio của Tô Quyến gọi tới, bởi vì điện thoại của Tô Quyến đang tắt máy nên nhân viên lập tức nghĩ tới Hầu Xán Xán.
 
 
Đầu bên kia nói: “Có một người phụ nữ tên Đào Nghê Vân tìm Tô Quyến, nghe nói là liên quan tới giao dịch số tiền lớn nên gọi tới để hỏi Tô Quyến.”
 
 
Tô Quyến nghe xong, phút chốc còn nghiêm túc nghĩ xem Đào Nghê Vân này là ai, sau đó chợt nhớ ra người này là mẹ kế độc ác của Tịch Tân Tế.
 
 
“Giao dịch tiền bạc gì?” Tô Quyến vẫn chưa hiểu ra, giữa cô và ba ta có từng giao dịch gì ư?
 
 
Nhân viên chỉ nói: “Đào Nghê Vân đó chỉ gửi thời gian và địa điểm nói, bà ấy nói sẽ đợi chị ở đó, chị đến cũng được, không đến cũng chẳng sao, đây đều do chị lựa chọn.”
 
 
Vào giờ này, cuộc hẹn của Đào Nghê Vân là dư thừa đối với cô. Bây giờ cô đã chia tay với Tịch Tân Tế rồi, cô không muốn dính dáng gì tới người nhà họ Tịch nữa.
 
 
Nhưng cô vẫn xem thời gian và địa điểm nhân viên gửi tới.
 
 
Ba giờ chiều, trong quán cà phê ở plaza.
 
 
“Cậu muốn đi không?” Hầu Xán Xán hỏi.
 
 
Tô Quyến lắc đầu: “Đi làm gì, lại nói tối nay mình phải đi rồi, mình không muốn dính dáng gì tới Đào Nghê Vân này.”
 
 
Hầu Xán Xán gật gật đầu biểu thị tôn trọng quyết định của cô.
 
 
Tám giờ tối đúng giờ hẹn, Châu Tích Lục em trai Tô Quyến sẽ tới Nam Châu.

 
Và Tô Quyến cũng sẽ ngồi cùng chuyến bay với em trai cô rời khỏi nơi này.

 
“Em trai cậu cũng rất có lòng, đặc biệt tới đây đón bé bự về nữa.” Hầu Xán Xán nói.

 

“Nói gì vậy chứ, mình bé bự chỗ nào?”

 
Tô Quyến nghĩ tới đứa em trai thúi nhà mình mà cảm thấy ấm lòng.

 
Cô là người trưởng thành rồi, không phải không biết đường về nhà. Nhưng Châu Tích Lục được biết cô bị tổn thương tình cảm bèn chạy từ Đại Tây Dương bên kia trở về, tấm lòng này rất đáng quý.

 
Hầu Xán Xán từng gặp qua em trai của Tô Quyến không chỉ một lần.

 
Năm hai đại học là lần đầu tiên Hầu Xán Xán gặp Châu Tích Lục, vừa gặp đã thảng thốt không thôi. Phải công nhận, Tô Quyến xinh đẹp, Châu Tích Lục em trai cô cũng đẹp trai không kém.

 
Hơn nữa, lần đó Châu Tích Lục tới Nam Châu gặp Tô Quyến còn khiến Hầu Xán Xán hiểu lầm người này là bạn trai của cô.

 
Dù là chiều cao hay là ngoại hình, Châu Tích Lục không giống Tô Quyến điểm nào hết. Hai chị em nhà này, em trai cao một mét tám mươi mấy, chị gái chỉ cao một mét sáu, huống chi chẳng giống nhau được bao nhiêu điểm, đi ngoài đường rất dễ bị hiểu lầm là tình nhân.

 
Đương nhiên, chỉ có Hầu Xán Xán hiểu lầm như vậy.

 
Hầu Xán Xán còn nhớ, lần đó Châu Tích Lục tới vào buổi chiều, Tô Quyến lâu rồi không gặp em trai nên rất mừng rỡ. Lúc Tô Quyến chạy nhanh tới nhảy phóc lên người em trai, thì Tịch Tân Tế tình cờ đứng phía sau cách đó không xa.

 
Do khoảng cách khá xa nên Hầu Xán Xán không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tịch Tân Tế, có điều sau này khi nghĩ lại còn cười hỏi đùa rằng: “Có khi nào Tịch Tân Tế nghĩ cậu có bạn trai rồi không?”

 
Khi đó Tô Quyến đang bôi kem dưỡng da vừa mới mua, nghe xong chẳng nghĩ ngợi nhiều: “Anh ấy cũng đâu có thích mình, làm gì để đến chuyện mình có quen bạn trai hay không?”

 
“Chuyện này chưa chắc đâu, biết đâu khích anh ta một chút sẽ khiến anh ta để ý cậu hơn thì sao.” Hầu Xán Xán phán với giọng đầy kinh nghiệm.

 
Tô Quyến cam chịu: “Bỏ đi, năm nay Tịch Tân Tế sẽ tốt nghiệp ra trường rồi. Ở trong trường mình đã chẳng làm anh ấy động lòng được, ra khỏi trường học rồi mình biết đi đâu đánh động anh ấy chứ?”

 
Thật ra lúc đó Tô Quyến đã định từ bỏ việc yêu thầm theo đuổi Tịch Tân Tế rồi.

 
Chỉ có điều mấy năm qua, ngoài Tịch Tân Tế ra cô chẳng phải lòng người đàn ông nào khác cả.

 
Hầu Xán Xán hiểu tại sao Tô Quyến chỉ thích mỗi mình Tịch Tân Tế thôi, bởi vì trong nhà có một đứa em trai xuất sắc như Châu Tích Lục làm gương, nếu cô là Tô Quyến cũng không thể nào có mắt nhìn người kém được. Nhìn xung quanh cùng khắp Nam Châu, người có thể bì được với Châu Tích Lục chắc chỉ mỗi mình Tịch Tân Tế thôi.

 
Sau buổi trưa, Tô Quyến nhàn tản chờ thời gian trôi qua. Cô không có đồ gì cần phải thu xếp, đến tối chỉ cần nai nịt gọn gàng là xuất phát ra sân bay ngay.

 
Ngược lại Hầu Xán Xán vừa nghĩ tới Tô Quyến sắp rời khỏi nơi này thì cảm thấy trong lòng rất buồn bã.

 
Suốt một ngày một đêm qua, Tịch Tân Tế vẫn đang tìm kiếm Tô Quyến khắp nơi. Nhưng có lẽ anh chẳng bao giờ ngờ tới, Tô Quyến đang vắt chân cắn hạt dưa trông thanh thản biết nhường nào.

 
“Sau này cậu không trở lại Nam Châu nữa thật hả?” Hầu Xán Xán hỏi.

 

Tô Quyến gật đầu: “Không đến nơi đau lòng này nữa, hễ nghĩ tới tên Tịch Tân Tế khốn kiếp này là mình thấy đau lòng. Mình cuối cùng cũng hiểu ra rồi, không có anh ấy mình cũng sẽ sống được, chẳng to tát gì cả!”

 
“Tô Quyến, mẹ nó cậu tàn nhẫn thật đó!”

 
Tô Quyến nháy mắt với Hầu Xán Xán: “Mình không tàn nhẫn với bản thân một chút, đến cuối cùng người bị tổn thương chẳng phải là mình sao?”

 
“Cậu có thể nghĩ được như vậy mình rất mừng.”

 
“Yên tâm đi, mình là ai chứ!”

 
Ngoài miệng nói cho nhẹ nhàng là vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Tịch Tân Tế là lòng cô như bị dao cứa. Hóa ra cảm giác thất tình chính là như vậy, hồi trước cô hay cười nhạo những người thất tình kia đòi sống đòi chết, nhưng sau khi bản thân xảy ra rồi khiến cô khóc hết nước mắt.

 
Cô không muốn vậy chút nào, không muốn nghĩ tới Tịch Tân Tế nữa, cũng không muốn mang bộ dạng sầu muộn như vậy nữa, nhưng cô làm không được.

 
Cô ngây thơ đến mức còn lên mạng search cách để thoát khỏi thất tình, và tất cả đáp án chỉ có một : thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề.

 
Cho nên chỉ cần một thời gian nữa, cô sẽ có thể bước ra khỏi mối tình này, phải không.

 
Tô Quyến không muốn khóc ở trước mặt Hầu Xán Xán nữa, cho dù cô ấy không phiền nhưng chính cô cũng thấy phiền. Cho nên cô cố gắng không nghĩ tới người đó, khiến bản thân bận rộn hơn để phân tán lực chú ý.

 
Chiêu này tuy hiệu quả rất miễn cưỡng, nhưng thích hợp để hòa hoãn lại.

 
Tới ba giờ chiều, Tô Quyến chợt nhớ tới một chuyện.

 
Cô nhớ tới cuộc điện thoại hồi sáng nhân viên trong studio gọi cho cô, nói là Đào Nghê Vân hẹn gặp cô.

 
Cô vốn không muốn gặp đâu, nhưng cô cảm thấy nếu bản thân tiếp tục ngồi đợi ở đây sợ là sẽ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung nữa. Vì vậy cô đứng phắt dậy nói với Hầu Xán Xán: “Đi, chúng ta đi gặp Đào Nghê Vân đó.”

 
“Cậu muốn đi gặp thật à?” Hầu Xán Xán dò hỏi. Cho dù chưa từng tiếp xúc lần nào, nhưng Hầu Xán Xán cũng được biết Đào Nghê Vân đó không phải là người hiền lành gì, “Nghe nói người này vui buồn thất thường, cậu đấu không lại bà ta đâu?”

 
“Lo nhiều làm gì, coi như giết thời gian thôi.” Tô Quyến bình thản nói, cô biết hiện tại bản thân cần tìm thứ gì đó để bình ổn cảm xúc của bản thân, bằng không tâm trí cô sẽ bị Tịch Tân Tế chiếm đóng mất.

 
Lúc tỉnh táo không tốt chút nào, suốt ngày nghĩ tới những chuyện cũ chẳng cách nào kiểm soát được.

 
Ba giờ rưỡi tới chỗ hẹn trước, đến muộn đúng ba mươi phút. Nhưng Tô Quyến không định vào gặp ngay, cô đi dạo ở cửa hàng đồ xa xỉ phẩm gần đó thêm một tiếng đồng hồ.

 
Cho đến bốn giờ rưỡi chiều, Tô Quyến đeo mắt kính đen thong thả đẩy cửa lớn quán cà phê ra, nhìn thấy Đào Nghê Vân ngồi ở vị trí bắt mắt nhất.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận