Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Tịch Tân Tế nhớ người đàn ông này, mặc dù anh không biết tại sao bản thân lại nhớ rõ như vậy.
 
 
Vào buổi chiều mùa hè năm đó, trước ngày tốt nghiệp anh thu hết can đảm đi tìm Tô Quyến thì bất ngờ bắt gặp cô với người đàn ông này đang ôm nhau. Thậm chí anh còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó, là ngạc nhiên, bàng hoàng, không vui, cảm xúc lẫn lộn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đứng sau lưng Tô Quyến chừng mười mấy giây, nhìn nhảy lên mình người đàn ông đó một cách thân thiết, đoán quen hệ của họ không tầm thường.
 
 
Anh muốn đi lên hỏi cho rõ ràng bỗng phát hiện bản thân đâu có tư cách gì.
 
 
Anh nên sớm nghĩ tới, kiểu con gái đẹp tính cách hoạt bát như Tô Quyến chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
 
 
Bản thân cô đương nhiên có quyền lựa chọn đối tượng hợp ý, đâu có liên quan gì tới anh.
 
 
Cách biệt nhiều năm gặp lại người đàn ông đó lần nữa, Tịch Tân Tế vừa nhìn là nhận ran gay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ ngoài của người đàn ông này không thay đổi nhiều, nhưng khí chất cùng cách ăn mặc chững chạc hơn rất nhiều, khác hẳn với năm tháng trên giảng đường.
 
 
Cho dù đứng cách khá xa nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của đối phương.
 
 
Châu Tích Lục ở đằng kia ấn đầu Tô Quyến không cho cô động đậy.
 
 
Mắt Tô Quyến đỏ hoe bắt đầu quát lên: “Làm gì vậy! Có gì mà không được nhìn?”
 
 
Con người cô chính là như vậy, chuyện người khác không cho cô càng muốn làm cho bằng được.
 
 
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Tịch Tân Tế cô ngây cả người.
 
 
Cô nhanh chóng quay đầu đi vùi vào ngực em trai, lẩm bẩm: “Sao Tịch Tân Tế ở đây vậy!”
 
 
“Có quỷ mới biết hai người sắp diễn cảnh chia tay lâm ly bi đát gì không.” Châu Tích Lục cất giọng lành lạnh, không nể mặt cô chút nào.
 
 
Tô Quyến không dám đi qua, hễ nghĩ tới sau lưng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, còn là của Tịch Tân Tế nữa, càng khiến cô thấy sợ hơn.
 
 
Ngặt nỗi đây là chỗ đón bay, cô nhất định phải đi ra, mà một khi bước ra thì phải đi ngang qua Tịch Tân Tế.
 
 
Khó cho cô trốn anh hết một ngày một đêm, lúc này đụng mặt sợ phòng tuyến của mình sụp đổ.
 
 
Cô hiểu bản thân mình quá mà.
 
 
Châu Tích Lục buồn cười nhìn cô, “Sao vậy? Không đi gặp cái à?”
 

 
“Châu Tích Lục!” Tô Quyến nghiến ra, cấu lên tay em trai một cái, “Em đừng có bức chị! Coi chừng chị khóc cho em xem!”
 
 
Khó khăn lắm cô mới thôi khóc, Châu Tích Lục lập tức ngậm miệng lại ngai, nhẹ nhàng vỗ lưng chị mình, “Đừng khóc.”
 
 
Nhưng Tô Quyến vẫn khóc thút thít, tủi thân nói: “Chị không muốn gặp anh ấy.”
 
 
“Không muốn gặp thì không gặp.” Châu Tích Lục bảo vệ Tô Quyến để cô vùi đầu vào lòng mình.
 
 
Tuy Phó Hòa Húc tới muộn hơn Tịch Tân Tế một bước nhưng cũng nhìn thấy được hình ảnh đó.
 
 
Tô Quyến đang ôm lấy một người đàn ông, mà người đàn ông đó có chiều cao, khuôn mặt, khí chất hơn hẳn người thường.
 
 
Đều là đàn ông như nhau, nếu Tô Quyến là bạn gái của Phó Hòa Húc anh thì anh cũng sẽ cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
 
 
Quay lại nhìn Tịch Tân Tế, quả nhiên vị thái tử gia luôn bình tĩnh cũng bắt đầu lung lay rồi.
 
 
Nhưng sự mất bình tĩnh của Tịch Tân Tế không biểu hiện rõ ra ngoài, anh rất biết kiềm chế, cho dù gặp chuyện long trời lở đất cũng chẳng thấy mặt anh thay đổi.
 
 
Cho dù như vậy, thân là bạn bè tốt với nhau Phó Hòa Húc vẫn nhìn ra được tia ghen tuông trong ánh mắt của Tịch Tân Tế.
 
 
Đúng vậy! Tịch Tân Tế ghen rồi!

 
Phó Hòa Húc cố gắng nhịn cười, khoanh tay đứng nhìn một hồi, sau còn bổ thêm một dao: “Tính ra Tiểu Tiểu Tô có mắt chọn đàn ông lắm chứ.”
 
 
Quả nhiên, mặt của Tịch Tân Tế càng đen hơn.
 
 
Hầu Xán Xán đứng bên cạnh lặng lẽ vẫy vẫy tay với Phó Hòa Húc gọi anh ta qua.
 
 
Phó Hòa Húc hớn hở đi tới, câu cổ Hầu Xán Xán hệt như bạn bè cùng giới: “Bạn học Xán Xán, mình thấy hai ngày nay trông bạn hơi hống hách rồi đó!”
 
 
Hầu Xán Xán nhìn anh ta bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Anh nói số hình và video đó là giả, nói tóm lại chuyện này là sao? Nếu không phải tối nay Tô Quyến phải đi, tôi đếch thèm cho các anh có cơ hội đến gần cô ấy.”
 
 
Phó Hòa Húc giải thích một cách đơn giản: “Đều do Vu Mạn Ngưng giở trò cả, chuyện không có thật này chỉ lừa được các em gái ngây thơ như bọn cô thôi.”
 
 
Hầu Xán Xán phủi cái tay của Phó Hòa Húc đặt trên vai mình ra: “Cả thế giới đều là em gái anh á! Đừng có bắt quan hệ quàng được không hả!”
 
 
Phó Hòa Húc nói bằng giọng cà lơ phất phơ: “Nhìn khuôn mặt này của cô, chẳng phải là một cô em gái sao!”
 
 
“Anh câm mồm!”
 

 
Trong lúc nói chuyện, Phó Hòa Húc để ý thấy Tịch Tân Tế bắt đầu hành động rồi, anh ta nhìn Tịch Tân Tế đi về phía Tô Quyến như phát hiện ra lục địa mới, nhất thời quên mất bản thân đang đấu võ mồm với Hầu Xán Xán.
 
 
“Cuống rồi cuống rồi! Cuối cùng cậu ấy cũng cuống lên rồi!” Phó Hòa Húc hớn hở mặt mày.
 
 
Hầu Xán Xán nhìn theo tầm mắt của Phó Hòa Húc, đúng là nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta hứng khởi thật.
 
 
Tịch Tân Tế sải bước đi tới chỗ Tô Quyến túm lấy cánh tay cô.
 
 
Ba người tạo thành ba cạnh tam giác.
 
 
Tô Quyến vẫn đang vùi mặt vào lòng em trai Châu Tích Lục, nhưng cô biết rõ ai đang túm lấy cánh tay mình, riêng hơi thở quen thuộc này thôi cũng đủ để cô nhận ra đó là Tịch Tân Tế rồi.
 
 
Nước mắt không nghe lời rơi xuống, bởi vì anh đến gần.
 
 
Tô Quyến vùng vẫy một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Buông em ra.”
 
 
Giọng nói rất nhỏ nhưng Tịch Tân Tế vẫn nghe thấy.
 
 
Anh lạnh giọng: “Em nói cái gì?”
 
 
Châu Tích Lục đứng bên cạnh cười khẽ, “Vị tiên sinh này, lỗ tai anh có vấn đề phải không?”
 
 
Tịch Tân Tế nhìn về phía Châu Tích Lục.
 
 
Chiều cao của hai người gần bằng nhau, khí thế mạnh mẽ ngang nhau, đều là những người nổi bật vượt trội. Dòng người qua lại không khỏi đưa mắt đánh giá.
 
 
Tịch Tân Tế kiềm chế cơn giận trong lòng, dịu dàng gọi: “Quyến Quyến.”
 
 
Trước đây, chỉ cần anh thì thầm tên cô như thế này, cô sẽ biết rằng anh đang tìm cô hoặc có điều muốn nói với cô.
 
 
Nhưng lần này Tô Quyến không đáp lại, mà càng nhích sát vào lòng Châu Tích Lục hơn: “Buông em ra.”
 
 
Đây là lần thứ hai cô nói câu này, nhưng cô không rõ bản thân thật lòng hy vọng anh buông cô ra hay nắm chặt lấy cô nữa.
 
 
Bất cứ người đàn ông nào đứng ở vị trí của Tịch Tân Tế đều không có cách nào bình tĩnh nổi.
 
 
Nhìn người phụ nữ mình yêu đang nép trong lòng người đàn ông khác, còn thân thiết như vậy nữa.

 
 
Nếu đổi lại thành Phó Hòa Húc, chắc chắn anh ta cũng sẽ nổi điên.
 
 
Phó Hòa Húc đứng xa xa xem kịch hay hỏi Hầu Xán Xán bên cạnh: “Người đàn ông đó là ai vậy?”
 
 
Hầu Xán Xán hừ giọng: “Không nói cho anh biết!”
 
 
Phó Hòa Húc dùng sát chiêu, năn nỉ Hầu Xán Xán: “Em gái tốt……”
 
 
“Stop!” Hầu Xán Xán sợ nhất bộ dạng này của anh ta, nên thành thật khai báo: “Người này là em trai ruột của Tô Quyến.”
 
 
“Em trai ruột?” Phó Hòa Húc cố gắng khiến bản thân không cười lớn tiếng.
 
 
Té ra, Tịch Tân Tế đang ghen tuông với cậu em vợ của mình à!

 
Ha ha ha ha ha.

 
Nhìn hai chị em người ta đồng lòng, Phó Hòa Húc chợt bắt đầu thấy đồng tình với Tịch Tân Tế.
 
 
‘Phịch’ một tiếng, thùng rác bị đụng ngã lăn ra đứng phát ra tiếng động cực lớn.
 
 
Tiếng động này khiến mọi người xung quanh dồn ánh mắt về phía ba người đó lần nữa.
 
 
Châu Tích Lục đấm lên mặt Tịch Tân Tế một cú, gằn giọng nói: “Chị ấy bảo anh buông ra, mẹ nó anh bị điếc hả?”
 
 
Tịch Tân Tế không bị ngã ra đất, kẻ gặp tai ương là thùng rác sau lưng anh.
 
 
Sau khi đứng thẳng người dậy, Tịch Tân Tế trở tay muốn đấm trả lại Châu Tích Lục.
 
 
Châu Tích Lục bình thản đứng đó, không tránh cũng không phản kháng. Nhưng Tô Quyến thì cản trước mặt em trai, khóc nói: “Anh muốn đánh em ấy, thì đánh em trước đi.”
 
 
Nắm đấm dừng lại ở không trung cách Tô Quyến chỉ mấy centimet.
 
 
Cô nhìn anh chằm chằm không hề nhún nhường.
 
 
Đến từng tuổi này đây là lần đầu tiên Tịch Tân Tế mất kiểm soát, anh cắn răng hỏi: “Em là vì cậu ta?”
 
 
Tô Quyến hít mũi, dứt khoát nói mọi chuyện cho rõ ràng: “Giữa chúng ta đã hết rồi. Tịch Tân Tế, em không ngăn cản anh đi theo đuổi hạnh phúc của mình, anh muốn làm gì thì làm đi.”
 
 
Nhớ tới những hình ảnh và video giường chiếu mà mình nhìn thấy, cô bỗng cảm thấy buồn nôn.
 
 
Tịch Tân Tế không giận ngược lại còn cười, anh buông tay xuống, nghiêng đầu nhìn Tô Quyến bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Câu này nên để anh tặng cho em mới đúng chứ. Mới chia tay chia được bao lâu, em đã tìm được tình mới rồi à?”
 
 
‘Bộp’, Tô Quyến tát mạnh lên mặt anh một cái.
 
 
Cái tát này đánh lên mặt anh, nhưng người đau lại là Tô Quyến.
 

 
Cô hỏi ngược lại anh: “Tịch Tân Tế! Anh có biết anh đang nói gì không?”
 
 
Thật ra, sau khi nói xong câu đó chính anh đã hối hận ngay lập tức.
 
 
Anh không có ý đó, nhưng lòng ghen tỵ làm mờ mắt con người.
 
 
Nhìn cô thân thiết với người đàn ông này, trong lòng anh rất buồn bực và lo sợ.
 
 
Anh muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng cô không chịu nghe lời anh.
 
 
Dùng lời nói để tổn thương nhau là vũ khí đơn giản nhất của người trưởng thành, và cũng là sai lầm thấp kém nhất.
 
 
Cái tát này Tô Quyến tát lên mặt Tịch Tân Tế nhưng thức tỉnh được Châu Tích Lục, đồng thời khiến Phó Hòa Húc và Hầu Xán Xán đứng hóng chuyện ngạc nhiên.
 
 
Mắt trần có thể nhìn thấy được, Tô Quyến tát xong, Tịch Tân Tế như biến thành người khác. Anh thất bại rồi.
 
 
Tịch Tân Tế là một người đàn ông cao ngạo, lúc này đang khom lưng khuỵu gối ở trước mặt Tô Quyến chờ đợi sự trừng phạt của cô.
 
 
Có lẽ đứng trước tình yêu, con người đều không phải là mình nữa, nhưng lại là sự tồn tại chân thật nhất.
 
 
Mắt Tô Quyến đỏ hoe, nhưng ánh mắt và giọng nói cực kỳ kiên định hỏi ngược lại: “Tịch Tân Tế, trong mắt anh em chính là loại người như vậy đúng không?”
 
 
Vẻ mặt này của cô là điều trước giờ Tịch Tân Tế chưa từng nhìn thấy.
 
 
Nhưng anh luôn biết rõ, cô là một người có suy nghĩ, có trách nhiệm, dám nghĩ dám làm. Dưới lớp bọc đẹp đẽ ngọt ngào bên ngoài của cô là một trái tim kiên định. Lần đầu tiên nhìn thấy cô trên sân bóng rổ năm đó, anh đã biết rõ điều này rồi.
 
 
Anh cúi đầu, vẻ mặt chân thành: “Anh xin lỗi cho lời nói nông nổi vừa rồi của anh, anh xin lỗi.”
 
 
Câu trả lời này của anh ngược lại khiến Châu Tích Lục bật cười.
 
 
Cậu vỗ vai Tô Quyến, hỏi cô: “Thời gian không còn nhiều nữa, muốn đi không?”
 
 
Tô Quyến gật đầu: “Muốn đi.”
 
 
Tịch Tân Tế hỏi tiếp: “Em muốn đi đâu?”
 
 
Tô Quyến mỉm cười hỏi anh: “Tôi muốn đi đâu có liên quan gì tới anh Tịch sao?”
 
 
“Tô Quyến, đừng giận dỗi nữa.” Tịch Tân Tế cất giọng mềm mỏng, anh đang thử trao đổi đàng hoàng, nhưng ở sân bay đông người không thích hợp lắm.
 
 
Anh đưa tay về phía cô, nhưng bị Tô Quyến tránh đi: “Em không có giận dỗi, điều nên nói em cũng đã nói hết rồi, thái độ cũng rất rõ ràng.”
 
 
“Thái độ của em chính là không tin tưởng anh, đúng không?” Tịch Tân Tế cười tự giễu, “Cho dù những hình ảnh và video đó đều là giả, em không chất vấn anh tiếng nào cả ư?”
 
 
Tô Quyến nghe xong, ánh mắt lóe sáng, hỏi: “Cái gì là giả?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận