Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Tịch Tân Tế vốn không muốn nhắc tới những hình ảnh dơ bẩn đó.
 
 
Hơn nữa anh chưa hề nghĩ tới sẽ giải thích với Tô Quyến làm gì, thanh giả tự thanh hà tất đôi co nhiều lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng ma sai quỷ khiến thế nào, anh vẫn lên tiếng giải thích cho mình.
 
 
Chỉ có bản thân anh biết rõ, anh sợ hãi sợ Tô Quyến bỏ đi.
 
 
Chứ không biết đây là việc thừa thãi, hay là cưỡng ép níu giữ.
 
 
Tô Quyến biết bản thân nghe được điều gì, mới đầu cô còn không dám tin.
 
 
Cô tròn mắt nhìn Tịch Tân Tế muốn tìm ra dấu vết trên mặt anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đang lừa cô sao?
 
 
Nhưng trông vẻ mặt anh không giống như đang lừa cô.
 
 
Nếu những video và hình ảnh đó là giả hết, thì có nghĩ là thời gian qua tự mình cô đang diễn vai đau khổ vì tình ư?
 
 
Nghĩ tới đây, Tô Quyến không khỏi cảm thấy buồn cười. Mối tình này mong manh tới cỡ nào mới khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn đến như vậy.
 
 
“Thật ư?” Tô Quyến hỏi.
 
 
Mọi việc đã rành rành ngay trước mắt nhưng trong lòng cô chẳng thư thái như cô tưởng tượng.
 
 
“Em không tin phải không?” Tịch Tân Tế hỏi ngược lại.
 
 
Tô Quyến chỉ mím chặt môi không trả lời.
 
 
Tịch Tân Tế thấy vậy gật đầu, anh cười nhẹ hững. Lưỡi anh chống lên má, quay đầu đi cười tự giễu không muốn nhìn tới biểu cảm trên mặt cô nữa.
 
 
Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy, như thể anh đã làm qua những chuyện bẩn thỉu đó.
 
 
Chuyện không thể nào có, đồng thời không thể nào xảy ra được, thế mà cô lại tin là thật.
 
 
Rốt cuộc cô cho anh là con người thế nào?
 
 
Tương tự, Tô Quyến cũng rất bối rối.
 
 
Qua vẻ mặt anh, cô nhìn thấy rõ sự thất vọng sự cười nhạo của anh giành cho cô.
 
 
Nhưng cô đã làm sai điều gì chứ?
 

 
Từ đầu tới cuối, anh có từng thừa nhận cô trong mối quan hệ này chưa?
 
 
Vậy thì anh có tư cách gì chất vấn ngược lại nói cô không tin tưởng anh?
 
 
Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai chẳng ai chịu cúi đầu trước.
 
 
Sau cùng là Phó Hòa Húc chịu hết nổi chạy tới hòa giải: “Nhìn hai người kìa, đứng ở đây làm gì vậy chứ. Đi đi đi, nghe nói cà phê trong sân bay rất ngon, anh mời hai người uống một ly.”
 
 
Tô Quyến nhìn Tịch Tân Tế, cô không nhúc nhích cảm thấy vừa tủi vừa giận.
 
 
Đương nhiên Tịch Tân Tế cũng chẳng có tâm tình uống cà phê gì.
 
 
Vì vậy Phó Hòa Húc ra dấu cho Châu Tích Lục bên cạnh: “Em trai, nể mặt cái coi.”
 
 
Ngược lại Châu Tích Lục chẳng chịu nể mặt Phó Hòa Húc chút nào, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ cùng xem thường.
 
 
Khiến Phó Hòa Húc đâm ra buồn bực.
 
 
Vẻ mặt gì đây chứ?
 
 
Làm hại anh ta lúng túng không biết nên giải quyết thế nào.
 
 
Tô Quyến và Tịch Tân Tế nhất thời rơi vào thế giằng co không ai chịu nhường ai, nhưng Phó Hòa Húc đã quên một điều, xưa nay trong chuyện tình cảm không cần người thứ ba xen vào.
 
 
Tịch Tân Tế nắm cánh tay Tô Quyến kéo cô đi thẳng ra bên ngoài.
 
 
Châu Tích Lục đi lên tính cản lại thì bị Phó Hòa Húc nhanh tay lẹ mắt ngăn kịp: “Em trai, chuyện tình cảm của bọn họ thì để họ tự giải quyết, chúng ta đừng xen vào nữa.”
 
 
Châu Tích Lục lạnh mặt nhìn Phó Hòa Húc: “Tránh ra.”
 
 
Có đôi lúc Phó Hòa Húc cảm thấy sợ hãi trước khí thế của Châu Tích Lục, nhưng vì hạnh phúc của bạn thân nên anh ta liều mình: “Tôi cũng biết cậu không muốn nhìn Tiểu Tiểu Tô đau lòng buồn bã. Hiện giữa bọn họ xảy ra chút hiểu lầm nên cần nói cho rõ ràng mọi chuyện, cậu thấy đúng không?”
 
 
Nghe những lời giải thích thật lòng này xong, sắc mặt của Châu Tích Lục mới hòa hoãn lại.
 
 
Phó Hòa Húc vỗ ngực, thầm nói em vợ tương lai của Tịch Tân Tế không phải là người dễ đối phó chút nào.
 
 
Ở bên này, Tô Quyến bị Tịch Tân Tế kéo tay vừa đau vừa bất lực, cô giãy không ra, miệng kêu la không dứt.
 
 
Cho tới khi bị đè lên góc tường rồi cô mới tranh thủ xoa cánh tay của mình.

 
Thầm mắng trong lòng: tên đàn ông đáng ghét, không biết nhẹ tay chút nào hết!
 
 
Chỗ này hầu như chẳng có người đi ngang qua, nhưng vẫn thấp thoáng nghe thấy tiếng loa phát thanh của sân bay.
 

 
Khoảng cách của hai người gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nhau.
 
 
Chỉ mới xa nhau một ngày một đêm mà cứ tưởng đã cách nhau mấy đời.
 
 
Tô Quyến cũng nhìn ra được vẻ mệt mỏi trên mặt Tịch Tân Tế, cùng với dấu vết hồi nãy cô để lại.
 
 
Cô đau lòng, cũng rất bất lực.
 
 
Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
 
 
Nếu cô muốn đi thì đã cao chạy xa bay từ sớm rồi, nhưng sâu trong nội tâm cô dường như vẫn đang mong chờ điều gì đó.
 
 
Cho đến khi Tịch Tân Tế xuất hiện, cô biết cô chưa từng quên được anh.
 
 
Sự hèn mọn trong tình yêu không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.
 
 
Tịch Tân Tế nhìn Tô Quyến, lạnh giọng hỏi cô: “Biết đau rồi sao?”
 
 
Hồi nãy cô tát anh một cái vẫn còn đau rát đây này, nhưng anh không muốn tính toán với cô.
 
 
Tô Quyến giận dỗi không buồn để ý tới anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang cầu hòa.
 
 
Một Tịch Tân Tế như vậy khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như lúc ở trên giường anh làm đau cô, cô giận dỗi anh cúi xuống dỗ dành.
 
 
“Tô Quyến, nói cho anh biết, rốt cuộc em đang nghĩ gì?” Tịch Tân Tế kiên nhẫn hỏi, anh thật sự muốn bổ đầu cô ra để xem xem bên trong chứa cái gì.
 
 
Không chịu nói cũng chẳng chịu hỏi gì cả.
 
 
Lúc ở bên nhau hình như luôn rất vui vẻ, mới quay lưng đi đã quở mắng anh là tên khốn kiếp.
 
 
Tô Quyến cúi đầu nhất thời không biết nên nói gì.
 
 
Hình như chỉ khi ở bên anh, tài ăn nói sắc bén của cô chẳng có đất dụng võ.
 
 
Ngược lại Tịch Tân Tế tiếp tục dẫn dắt cuộc trò chuyện này: “Đừng nói em cho rằng giữa anh và Vu Mạn Ngưng có gì thật nha? Vậy thì anh mời em dùng mông nghĩ cho kỹ, nếu anh với cô ta có gì thật còn tới lượt em sao? Hoặc là, em căn bản không để quan hệ của anh với cô ta, dù sao em chỉ muốn phủi mông rồi đi là được chẳng cần quan tâm tới cảm nhận của anh, đúng không?”
 
 
Tô Quyến vặn ngón tay, ù ù cạc cạc trước lời của Tịch Tân Tế. Nhưng trong thâm tâm cô khát khao anh nói chuyện với mình nhiều một chút.
 
 
Thấy Tô Quyến đứng đờ ra như khúc gỗ, Tịch Tân Tế cất cao giọng hơn: “Em có nghe thấy anh đang nói chuyện không!”
 
 
Tô Quyến giật mình ngẩng đầu lên: “Anh quát em làm gì!”
 
 

“Anh không có quát, chỉ muốn em trả lời câu hỏi của anh.”
 
 
“Em không muốn trả lời anh đó, thì sao?” Tô Quyến cũng nổi nóng lên.
 
 
Lúc này cô chẳng buồn đóng vai cô bạn gái ngoan ngoãn gì trước mặt anh nữa, cô muốn để anh nhìn cho rõ đây mới là con người thật của cô.
 
 
Trước giờ cô toàn giả vờ dịu dàng, giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ thục nữ, nhưng thực chất cô chẳng phải là người như vậy.
 
 
Cô là một đại tiểu thư cao ngạo, không chịu nói lý, tự cho mình là nhất.
 
 
“Được chứ, em là đại ca.”
 
 
Tô Quyến ngửi được mùi hương trên người anh, giơ tay đẩy anh một cái rồi nói : “Anh đừng đứng gần em như vậy, bây giờ em không còn quan hệ gì với anh hết, tránh người khác hiểu lầm.”
 
 
Nghĩ tới người đàn ông hồi nãy, Tịch Tân Tế cũng nổi trận lôi đình: “Vậy thì em nói anh nghe xem, bây giờ em muốn có quan hệ với ai?”
 
 
“Em muốn có quan hệ với ai cũng không liên quan tới anh.”
 
 
“Em chắc chứ?”
 
 
Tô Quyến ngắc ngứ: “Dù gì ở bên anh em cũng không có thân phận gì.”
 
 
Tịch Tân Tế tức cười: “Không có thân phận gì ư? Hóa ra em nghĩ như vậy à.”
 
 
“Vậy anh muốn em nghĩ thế nào?” Tô Quyến ngửa đầu, cô thấp hơn anh một cái đầu trông chẳng khác nào đứa con nít.
 
 
“Tùy em.”
 
 
Tô Quyến nghe xong liếc xéo anh, “Được thôi, tùy em thì tùy em.”
 
 
Cô cứ ngỡ gặp mặt nói rõ ràng mọi chuyện thì sẽ tháo gỡ được vướng mắc.
 
 
Nào ngờ càng gặp mặt càng cãi không dứt miệng.

 
Thật ra vấn đề giữa bọn họ không chỉ là chuyện tin hay không tin tưởng.
 
 
Sự bộc phát cảm xúc bị kìm nén tích tụ trong thời gian dài, cả hai đều có trách nhiệm không thể chối bỏ.
 
 
Chẳng mấy chốc, Châu Tích Lục tới, cậu đút hai tay vào túi quần, nhắc nhở Tô Quyến: “Phải đi rồi.”
 
 
“Ừm.”
 
 
Tô Quyến đáp xong chuẩn bị đi thì bị Tịch Tân Tế gọi lại.
 
 
“Em xác định là muốn đi à?”
 
 
Tô Quyến chưa kịp đáp, Châu Tích Lục đi tới chắn phía trước bảo vệ cô.
 
 
Còn cô thì yên tâm trốn sau lưng cậu, giống như Tịch Tân Tế mới là người không đáng tin cậy đó.
 
 
Nào ngờ hành động trông như vô thức này của cô khiến Tịch Tân Tế cảm thấy thất vọng. Mặc dù vẻ mặt anh chẳng có biến hóa.

 
 
Hai người đàn ông lại đối mặt với nhau, đôi mắt đen nhìn nhau gườm gườm, như thế có một ngọn lửa mãnh liệt đang bùng cháy xung quanh họ.
 
 
Châu Tích Lục chẳng thèm nể mặt Tịch Tân Tế, cậu chắn trước Tô Quyến cười nhạo anh: “Anh nghĩ, anh có thể quyết định chuyện gì cho chị ấy?”
 
 
Tịch Tân Tế chưa có quên nắm đấm lúc nãy của người đàn ông này.
 
 
Nếu đổi lại tính cách tính toán chi li trước kia của anh thì sớm đã cho khóe miệng đối phương rướm máu lâu rồi. Nếu không phải nhờ Tô Quyến cản lại, anh chẳng định bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Nhưng chính vì cô tỏ ra quan tâm đối phương nên càng khiến anh đau lòng hơn.
 
 
“Cậu là cái thá gì?” Tịch Tân Tế hừ giọng.
 
 
Châu Tích Lục cũng cười nhạt: “Tôi là cái thá gì? Có lẽ anh nên hỏi Tô Quyến có khi tìm được đáp án. Để xem ở trong lòng chị ấy trọng anh hơn, hay là trọng tôi hơn.”
 
 
Tô Quyến trốn sau lưng Châu Tích Lục yếu ớt lên tiếng: “Không thể so sánh được.”
 
 
Một người là em trai ruột, một người là người đàn ông cô yêu sâu sắc, sao có thể bì được?
 
 
Nhưng Tịch Tân Tế nhất quyết hỏi cô cho rõ ràng: “Tô Quyến, em trọng ai hơn.”
 
 
Câu trả lời của Tô Quyến đó là kéo tay em trai đi thẳng ra ngoài.
 
 
Cô không muốn tiếp tục đôi co với Tịch Tân Tế, cách duy nhất để giải quyết chính là chia tay.
 
 
Cho dù rất đau lòng, nhưng cô vẫn muốn làm như vậy.
 
 
Vì vậy, ở trong mắt Tịch Tân Tế, bên nào nặng bên nào nhẹ câu trả lời đã rành rành ngay trước mắt rồi.
 
 
Nhìn theo bóng hai người họ rời khỏi trước mắt mình, anh không đuổi theo, anh bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
 
 
Có trời mới biết, anh muốn xông tới kéo cô lại ôm chặt cô vào lòng.
 
 
Cách đó không xa, Phó Hòa Húc thấy vậy bèn vội vàng chạy tới hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
 
 
Tịch Tân Tế không đáp, tầm mắt nhìn hai người đó đi qua cửa kiểm tra rồi đi vào lối lên máy bay.
 
 
Đáp án rõ ràng chẳng cần tốn nước bọt của anh nữa.
 
 
Phó Hòa Húc thở dài vỗ vai anh: “Cũng tốt, tách ra một thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt. Mình nhìn ra được, trong lòng Tiểu Tiểu Tô có cậu.”
 
 
“Ha.” Tịch Tân Tế cười khẽ: “Cho nên cô ấy vẫn lựa chọn người đàn ông khác, đúng không?”
 
 
“Người đàn ông khác?” Phó Hòa Húc nghiền ngẫm lời này hồi lâu rồi hỏi ngược lại: “Cậu có biết người đàn ông đi chung với Tô Quyến là ai không?”
 
 
“Không muốn biết.”
 
 
“Cậu phải biết!” Phó Hòa Húc liếc trắng mắt, “F*ck, ngay cả em vợ của mình mà cũng không biết nữa hả?”
 
 
Tịch Tân Tế nghe xong nhìn sang Phó Hòa Húc.
 
 
Đương nhiên Phó Hòa Húc cũng nhìn ra được tia nghi ngờ trong mắt anh: “Trời đất! Đừng nói cậu không biết người đàn ông này là em vợ của cậu thật nha?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận