Người có tiền cuối cùng cũng thành thân thuộc

Macau còn được gọi là Ma Cao, Hào Giang, Hào Hải.
 
 
Năm bảy tuổi Tô Quyến theo gia đình tới Macau, từ đó học tập và sinh sống ở đây. Hồi nhỏ Tô Quyến giống như ếch ngồi đáy giếng, cứ nghĩ Macau rất lớn, sau này bắt đầu hiểu chuyện được tới Đại lục cúng tổ tiên mới biết Macau rất nhỏ. Tổng diện tích của Macau thậm chí còn nhỏ hơn diện tích của trường đại học Nam Châu. Trong số đó, 2/3 diện tích đất là do Macau khai hoang mà có.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng điều đáng nói là GDP bình quân đầu người của Macau đứng thứ ba thế giới, tỷ lệ thất nghiệp của Macau cực thấp, tỷ lệ tội phạm cũng thấp. Năm nọ còn được đánh giá là ‘Mười thành phố an toàn nhất Trung Quốc’.
 
 
Trước khi Tô Quyến tới Đại lục học đại học, cô mới biết thì ra trường học ở Macau đều dùng tài liệu giảng dạy giống như trong Đại lục. Chỉ khác ở chỗ, ở Macau cô học chữ phồn thể, vào tới Đại lục rồi mới bắt đầu học chữ giản thể.
 
 
Ngoài ra, có một số từ hai nơi có cách nói khác nhau.
 
 
Ví dụ như miếng dán cầm máu, ở Macau gọi là băng dính.
 
 
Một ví dụ khác nữ là mô tô, ở Macau gọi là xe máy điện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Tô Quyến rất thông minh, năng lực thích nghi cũng mạnh, dễ dàng thích nghi được với tập tục và sử dụng ngôn ngữ.
 
 
Mới xuống máy bay, cô đã đòi tới sòng bạc chơi.
 
 
Châu Tích Lục bó tay hỏi nguyên nhân.
 
 
Tô Quyến đáp: “Mọi người đều nói không được như ý trong tình trường, sẽ thành công trong sòng bạc. Vận may hôm nay của chị nhất định sẽ rất tốt!”
 
 
Từ nhỏ tới lớn vận may của cô rất kém, chưa lần nào cô thắng được tiền cả, cho nên cô chẳng mặn mà gì đối với việc đến sòng bạc. Trước mắt cũng chỉ nói suy nghĩ của bản thân ra thôi.
 
 
Châu Tích Lục cười cười: “Người thắng vĩnh viễn là nhà cái.”
 
 
Đối với du khách mà nói, sòng bạc ở Macau chính là thiên đường.
 
 
Cấu trúc xây dựng của các sòng bạc lớn rất phức tạp nhiều dạng, phong cách khác nhau. Trong ngoài trang trí xa hoa sặc sỡ, thếp vàng lấp lánh. Hiện đại hóa được thực hiện bài bản và tỉ mỉ.
 
 
Chỉ nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt.
 
 
Một số sòng bài lớn còn có xe buýt sang trọng đưa đón và trả khách đánh bạc đến các hải quan, cửa ngõ Macau, cửa ngõ Bắc An, sân bay Macau và những nơi khác.
 
 
Từ sáng cho đến tối, dòng người tấp nập không ngớt.
 
 
Trong sòng bài, một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng, dường như chẳng dừng phút nào cả.
 
 
Nhiều người cho rằng Macau là Las Vegas của phương Đông, nhưng thực tế không phải vậy. Nói một cách chính xác hơn, Las Vegas là Macau của phương Tây.
 
 
Khi Macau nổi tiếng khắp thế giới, Las Vegas chỉ là một ngôi làng nhỏ tồi tàn.
 
 
Sòng bạc ở Macau nhiều, trong đó nhà họ Châu chiếm một vị trí nhất định. Có thể thấy, nhà họ Châu khiêm tốn giàu có đến cỡ nào.
 
 
Nhưng Tô Quyến có lòng phản nghịch, nhất quyết không tới sòng bạc của nhà, nói muốn đi Lisboa.
 
 
Bề ngoài của Lisboa trông giống như một cái lồng chim, những Lisboa mới bên cạnh thì trông giống như ống đựng mũi tên.
 
 
Lâu rồi không tới đây, Tô Quyến cảm thấy nơi này không có nhiều biến đổi so với ấn tượng của cô.

 
 
Cô định xuống xe thì bị em trai Châu Tích Lục kéo lại: “Chị có tiền không?”
 
 
Tô Quyến lắc đầu: “Không có.”
 
 
“Tốt lắm, ngoan ngoãn theo em về nhà đi.”
 
 
Vì vậy Tô Quyến chỉ còn nước nghe lời theo Châu Tích Lục về nhà.
 
 
Dọc đường cô nói tới khô cả miệng để Châu Tích Lục cho cô mượn chút đỉnh, nhưng ngặt nỗi đứa em trai này của cô nói sao cũng không chịu nghe.

 
Tô Quyến tức tới khoanh tay trước ngực, bày ra vẻ mặt như thế hôm nay chị sẽ không để ý tới em nữa, ngày mai chị sẽ khiến em với cao không tới.

 
Chẳng mấy chốc xe về tới nhà họ Châu.

 
Nhà họ Châu ba mặt giáp núi một mặt giáp biển, vị trí địa lý vô cùng thuận lợi. Chẳng những vậy, bên cạnh nhà cô còn có những căn nhà sang trọng khác, gần đây hầu như toàn là nhà cao cửa rộng của người có quyền thế.

 
Mới bước vào cửa lớn, Tô Quyến đã nghe thấy giọng nói của Tô nữ sĩ: “Châu Khang Thích, tôi muốn ly hôn với ông!”

 
Tô Quyến thở dài nhìn sang em trai mình, đưa mắt hỏi: “Tô nữ sĩ bị sao vậy?”

 
Châu Tích Lục nhún vai, cậu cũng mới vào tới cửa, có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì.

 
Tô Quyến cứ nghĩ lần này mình về cho dù không có kéo băng rôn chào đón thì thôi, ít nhất ba mẹ cô cũng phải chờ ở cửa chứ nhỉ?

 
Mấy thứ này không có cũng thôi đi, cô còn phải chạy qua làm áo bông nhỏ của Châu Khang Thích, nịnh nọt kéo tay ông: “Daddy, có chuyện gì vậy ạ?”

 
Thời gian trước hai cha con mới cãi nhau trong thang máy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào.

 
Tô Quyến cảm thấy tình cảm của cô thay đổi khá đột ngột, nhưng biết sao bây giờ, ba ruột của mình, vừa gặp mặt là cảm thấy thân thiết, chuyện trước đó phút chốc không đáng để nhắc tới nữa.

 
Châu Khang Thích ngồi trên sô pha, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng chăm sóc tốt giống như chàng trai ngoài bốn mươi, chiều cao và ngoại hình đều thuộc dạng đỉnh của chóp.

 
Nhìn lại Châu Tích Lục bên cạnh, tưởng chừng như chính là Châu Khang Thích phiên bản trẻ tuổi.

 
“Mệt rồi phải không, muốn ăn chút gì không?” Châu Khang Thích cũng chu đáo hỏi cô.

 
Nghe được câu hỏi han quan tâm của người nhà khiến Tô Quyến bỗng thấy mũi cay xè.

 
Trên đường trở về đây, cô cứ nghĩ bản thân đã điều chỉnh tâm lý tốt lắm rồi, không ngờ vẫn bật khóc.

 
Hình như chỉ có lúc ngã lòng mới cảm nhận được sự yêu thương trân trọng của gia đình.

 
Châu Khang Thích rất hiểu con gái của mình, ông lập tức nhìn ra được sự khác thường bèn quay qua hỏi Châu Tích Lục: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 
Châu Tích Lục: “?”

 
Tại sao người bị chất vấn luôn là cậu?

 

“Con bắt nạt chị con rồi phải không?” Châu Khang Thích hỏi tiếp.

 
Châu Tích Lục giật giật khóe miệng: “Con nào dám.”

 
“Tốt nhất là như vậy.”

 
Châu Khang Thích: “......”

 
Được rồi, chọc không được chẳng lẽ trốn cũng không được sao?

 
Châu Tích Lục thong thả đứng dậy đi lên lầu, dù sao đứa con trai như cậu đi tới đâu cũng không được chào đón.

 
Quan hệ của Tô Quyến với Tịch Tân Tế được cô giấu giếm gia đình nên Châu Khang Thích không biết gì hết.

 
Cô sụt sịt trả lời: “Không có gì ạ, tại lâu rồi không có gặp ba, tự dưng cảm thấy rất thân thiết.”

 
“Con bớt ba hoa đi.” Ngoài miệng Châu Khang Thích như không để ý, nhưng trong lòng thì tươi như hoa.

 
Lần trước hai cha con gặp nhau là vào dịp Tết, mới đó đã hơn ba tháng trôi qua rồi.

 
Châu Khang Thích đánh giá Tô Quyến, nói: “Sao trông con gầy dữ vậy?”

 
Tô Quyến cười cười: “Con gái mà, đương nhiên phải giảm béo rồi, nếu không sao mặc được đồ đẹp chứ.”

 
Châu Khang Thích liếc xéo cô một cái: “Béo chỗ nào? Con với mẹ con y như nhau.”

 
Đang yên đang lành, nửa câu sau này của ông đúng lúc bị Tô nữ sĩ nghe thấy được.

 
Gần đây trông Tô Doanh Doanh hình như đang tới kỳ mãn kinh vậy, tính tình ngày càng nóng nảy, gặp phải chút chút cũng sẽ xù lông lên. Giống như hồi nãy, vì một câu nói vô tình của Châu Khang Thích mà bật khóc nên mới có câu ly hôn mà Tô Quyến vừa bước vào cửa nghe được.

 
Lúc này Tô Quyến nghe thấy tiếng gào từ trên lầu vọng xuống: “Châu Khang Thích! Ông nói cho rõ ràng xem! Tôi làm sao hả!”

 
Châu Khang Thích dựa đầu lên sô pha với vẻ mặt tuyệt vọng.
 

 
Tô nữ sĩ xuống lầu như bay, nhảy phốc lên người Châu Khang Thích, quyết không chịu buông tha: “Ông nói đi, nói đi chứ, định quở trách tôi gì nữa hả?”
 
 
Châu Khang Thích chỉ thiếu điều giơ tay đầu hàng: “Tôi không có nói gì hết.”
 
 
Người phụ nữ trước mặt Tô Quyến năm nay bốn mươi năm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thân hình khiêm tốn này chính là Tô Doanh Doanh mẹ ruột của cô.
 
 
Hồi còn trẻ Tô Doanh Doanh kiêu ngạo tùy hứng hơn bây giờ gấp một trăm lần, càng lớn tuổi dần dần kiềm chế tính nóng nảy của mình lại. Nhưng người quen biết Tô Doanh Doanh đều cảm thấy, Tô đại tiểu thư vẫn ‘ngây thơ’ như ngày nào.
 
 
Tại Châu Khang Thích cưng chiều quá mức.
 
 
Châu Khang Thích lớn hơn Tô Doanh Doanh mười tuổi, năm đó ông hai mươi chín tuổi yêu đương với thiên kim nhà họ Tô chẳng bao lâu thì khiến Tô Doanh Doanh mang thai.

 

Tính ra Tô Quyến là sản phẩm của mối tình chưa cưới đã có con.
 
 
Tô Doanh Doanh có thai không bao lâu thì chính thức sống chung với Châu Khang Thích, mặc dù cả hai chưa đăng ký kết hôn.
 
 
Ông yêu thương vợ mình hết mức, lấy nhau lâu như vậy rồi mà tình cảm của hai người luôn rất tốt.
 
 
Ví dụ như lúc này, Tô Quyến định chuồn lẹ thì bị Tô nữ sĩ kéo cổ áo lại: “Bạn Tô Quyến à, bạn tính đi đâu vậy?”
 
 
Tô Quyến quay đầu lại, cười trừ gọi: “Mẹ.”
 
 
“Cười kiểu gì giả dữ vậy? Không muốn cười thì đừng cười nữa.” Tô nữ sĩ rất chi là thẳng thắn.
 
 
Tô Quyến nghe xong nín cười, tiu nghỉu ngã lên sô pha.
 
 
Cô nhìn chùm đèn thủy tinh xa hoa trên đỉnh đầu mà cảm thấy hoa cả mắt.
 
 
Từ Nam Châu bay tới Macau chưa đầy ba tiếng đồng hồ, chỉ ngủ một giấc đã cách xa ngàn dặm rồi.
 
 
Tô nữ sĩ đánh giá Tô Quyến một hồi, cười tủm tỉm hỏi: “Có bồ rồi hả?”
 
 
Tô Quyến giật thót, vội vàng phủ nhận: “Đâu có!”
 
 
“Có thì nói là có, có gì đâu mà không dám thừa nhận?” Tô nữ sĩ ngồi thẳng lên đùi Châu Khang Thích, câu cổ ông nói với Tô Quyến: “Tuổi con cũng đâu nhỏ nữa, còn chưa chịu yêu đương nữa à? Không định nếm trải điều tốt đẹp của tình yêu nhân lúc còn trẻ sao?”
 
 
Hiếm có lúc Tô Quyến bị nói tới mặt mày đỏ bừng.
 
 
Con người cô đó mà, bình thường ăn nói hùng hổ là vậy, cứ hễ nhắc tới chuyện tình cảm thì rất dễ thẹn thùng.
 
 
Nhất là giấu người nhà chuyện tình cảm này nữa, cô luôn cảm thấy không nên công khai mối tình này ra ánh sáng.
 
 
“Chậc chậc, nhìn con kìa.” Tô nữ sĩ cười ha ha, nhìn qua Châu Khang Thích thì thấy mặt ông lầm lì.
 
 
Bà thò tay nhéo mặt ông hỏi: “Ông bị sao vậy?”
 
 
Châu Khang Thích lấy tay bà ra, nghiêm mặt: “Con gái còn nhỏ lắm, yêu đương cái gì?”
 
 
“Nhỏ?” Tô nữ sĩ như nghe thấy câu chuyện cười, bà chọc ngực ông, “Vị đại gia này, lúc ông dụ dỗ tôi, tôi mới bao lớn chứ? Tôi mới mười chín tuổi thôi đó!”
 
 
“Sao có thể bì được? Con gái thời đó mười bảy mười tám tuổi đã sinh con được rồi.”
 
 
“Này, tư tưởng của ông cổ hủ quá rồi đó!”
 
 
“Doanh Doanh, tôi không muốn nghe thấy chữ già này nữa đâu.” Sống tới từng này tuổi, điều Châu Khang Thích kỵ nhất chính là già. Nhất là đứng trước mặt vợ trẻ, tuổi tác trở thành điều tối kỵ nhất.
 
 
Tô Doanh Doanh nghe xong chẳng chịu buông tha, còn nói: “Sợ gì chứ, tôi cũng đã mãn kinh rồi, chúng ta cùng nhau già đi.”
 
 
“Được được được, cùng nhau già đi, cùng nhau bạc đầu.”
 
 
Tô Quyến ngồi im bên cạnh nghe mà nổi cả da già.
 
 
Làm ơn, hai vị đóng cửa lại rồi hãy nói lời tình tứ có được không? Từng tuổi này rồi, không cảm thấy sến sao?
 
 
Không phải, hồi nãy lúc cô vào cửa chẳng phải nghe thấy Tô nữ sĩ đang nháo đòi ly hôn ư?
 
 
Nghĩ tới đó Tô Quyến lắc đầu bó tay, quen đường quen nẻo lén lút chuồn lên lầu không muốn tham gia vào cuộc mắng yêu của đôi vợ chồng bạc này nữa.
 
 
Tình cảm tốt đẹp của ba mẹ từng khiến cô cho rằng gia đình nào cũng như vậy, sau này cô mới biết bản thân ngây thơ tới cỡ nào.
 

 
Về tới phòng mình, mọi thứ đều được bày trí như cũ.
 
 
Tô Quyến đi tới trước cửa sổ đẩy cánh cửa ra để cho gió biển lùa vào.
 
 
Nam Châu không có biển, nếu muốn ngắm biển phải lái xe hơn hai trăm cây sô tới thành phố gần đó.
 
 
Tô Quyến rất thích biển, có mấy lần càm ràm bên tai Tịch Tân Tế là muốn đi biển chơi nhưng anh không có thời gian. Có điều anh đã hứa với cô, hễ có thời gian nhất định sẽ đưa cô đi biển chơi. Vì vậy cô còn liệt kê ra một loạt các nơi muốn đến: Tahiti, Seychelles, Maldives, Rạn san hô Great Barrier…..
 
 
Tiếc là chưa được tới chỗ nào hết thì cô và anh đã chia tay rồi.
 
 
Tô Quyến nghĩ là lần này bọn họ chắc đã cắt đứt với nhau thật rồi, đừng nói đi du lịch hải đảo, sau đến cơ hội gặp mặt nhau còn ít đi nữa là.
 
 
“Cốc cốc”
 
 
Có người gõ cửa phòng.
 
 
Tô Quyến quay lại thấy là em trai Châu Tích Lục của mình, buồn bực hỏi: “Có chuyện gì?”
 
 
Châu Tích Lục khoanh tay dựa lên khung cửa nói: “Giới thiệu một người đàn ông cho chị.”
 
 
“Đàn ông gì?” Tô Quyến hỏi.
 
 
Châu Tích Lục chỉ nói: “Cao 188, năng 72 kg, có cơ bụng tám múi, tóc ngắn, mặt mũi coi được. Phải không?”
 
 
Tô Quyến gật đầu: “Ừm.”
 
 
Là yêu cầu cô từng nêu ra.
 
 
Châu Tích Lục cong môi nhướng mày với cô: “Đi theo em.”
 
 
Tô Quyến: “?”
 
 
Có thật à?
 
 
Tô Quyến không dám tin, trên đời có người đàn ông giống hệt Tịch Tân Tế thật ư? Đừng nói là clone nha?
 
 
Châu Tích Lục thấy cô nghệt mặt không nhúc nhích, cậu ngoẹo đầu hỏi: “Đi hay không?”
 
 
Người phụ nữ nào đó giây trước còn đau khổ vì tình, giây sau đã hớn hở ra mặt: “Đi đi đi! Em đợi chị thay đồ! Trang điểm cái đã! Quầng thâm mắt của chị thế này sao dám đi gặp mặt người ta chứ!”
 
 
“Cho chị ba mươi phút.”
 
 
“Đủ rồi!”
 
 
Còn ở thành phố Nam Châu xa xôi, họ Tịch nào đó đang bị nhân viên cản lại: “Xin lỗi anh, thẻ thông hành HongKong Macau của anh đã hết hạn một tháng rồi.”
 
 
Phó Hòa Húc đứng cạnh đó hỏi: “Có cách nào làm thủ tục nhanh nhất không?”
 
 
Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Cần mang theo giấy chứng minh, sổ hộ khẩu, hình chụp tới cơ quan công an địa phương làm đơn xin (Thẻ qua lại HongKong Macao), bình thường mất năm ngày để giải quyết, làm gấp thì mất ba ngày, gấp nhất là hai ngày là làm được.”
 
 
“Cám ơn.”
 
 
“Không có gì.”
 
 
Cũng có nghĩ là, anh Tịch nhanh nhất phải tới ngày mốt mới xuất phát đi Macau được rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận