Có một vấn đề khiến Châu Tích Lục lấy làm khó hiểu.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà bà chị của cậu vẫn còn đang ngồi vẽ mày trước gương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải mới thất tình đó sao?
Chưa chi đã muốn biến thành blogger làm đẹp rồi?
“Không phải nói nửa tiếng đồng hồ là đủ sao?” Châu Tích Lục chẳng những không mất kiên nhẫn mà còn tỏ ra vẻ hứng thú, thò tay đi đụng món đồ Tô Quyến mới tháo ra bày lên bàn trang điểm.
Tô Quyến cười hì hì: “Chị muốn tìm mùa xuân thứ hai cho chị rồi, tức nhiên phải trang đẹp thật đẹp, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào hết.”
“Đã đẹp lắm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt Châu Tích Lục, Tô Quyến luôn là đẹp nhất, chẳng qua cậu ít khi mở miệng khen cô thôi.
Tô Quyến nhướng mày với Châu Tích Lục qua gương: “Vậy em cho điểm sắc đẹp của chị xem, từ một tới một trăm cho một số.”
Châu Tích Lục cười bất lực: “Một trăm lẻ một điểm chị hài lòng chưa?”
“Ha ha ha ha.” Quả nhiên Tô Quyến cười tươi như hoa, “Đương nhiên là hài lòng rồi.”
Nhân lúc trang điểm, cô không quên nghe ngóng từ chỗ Châu Tích Lục: “Người đàn ông em giới thiệu cho chị thích mẫu con gái nào?”
Châu Tích Lục thành thật đáp: “Không biết.”
“Nói đi mà, để chị biết đường trang điểm theo sở thích của anh ta.”
Châu Tích Lục nghe xong nhíu mày: “Tô Quyến, thích một người không có nghĩa là phải đón ý hùa theo đối phương.”
“Vậy chị phải làm sao?” Lịch sử tình trường của cô chỉ có mỗi mình Tịch Tân Tế, xưa nay đều là cô cố gắng đón ý hùa theo sở thích của anh.
Bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ giữa cô và anh rốt cuộc là bạn tình hay là tình yêu nữa.
Châu Tích Lục nói: “Một mối tình tốt đẹp là cả hai cùng trưởng thành, chứ không phải theo đuổi nó một cách mù quáng.”
Tô Quyến ngẩng đầu nhìn em trai mình, đột nhiên thấy tên nhóc này hệt như chuyên gia tình cảm vậy, cô hỏi: “Em uống lộn thuốc hả?”
“Không có.” Châu Tích Lục lắc đầu, “Tại em đang bắt tay vào sáng chế một bộ điện ảnh.”
Châu Tích Lục là đạo diễn phim hoạt hình, những bộ phim hoạt hình do cậu chỉ đạo từng đoạt được giải thưởng quốc tế. Trước mắt cậu đang thực hiện một bộ phim hoạt hình có chủ đề về tình cảm, đây cũng là lần đầu tiên cậu thử thể loại này.
Để thực hiện một bộ phim hoạt hình từ đầu cho tới lúc ra thành phẩm, có độ khó nhiều hơn so với làm phim người thật đóng.
Nhưng Châu Tích Lục lại có thể đạt được danh tiếng vang dội, điều này khiến người làm chị như Tô Quyến cảm thấy vô cùng tự hào.
Tô Quyến ừm một tiếng, “Đúng rồi, em dâu của chị giờ đang làm gì?”
Nghe cô hỏi xong câu này, sắc mặt của Châu Tích Lục trở nên mất tự nhiên: “Em dâu gì chứ, còn chưa đâu đến đâu cả.”
Châu Tích Lục có một cô vợ được đính hôn từ bé, chuyện này Tô Quyến biết lâu rồi. Có điều thời gian trôi qua quá nhanh, cô không còn nhớ mặt mũi của cô gái ấy ra sao nữa. Ngược lại có một lần tình cờ, cô phát hiện hình của cô gái đó trong một quyển sách của em trai, làm Tô Quyến cười đau cả bụng: “Em đang diễn tân dòng sông ly biệt gì vậy hả?”
Châu Tích Lục chỉ nói, cô gái ấy còn nhỏ không hợp để yêu đương.
Đàn ông nhà họ Châu đều cổ hủ như vậy sao?
Hồi nhỏ Châu Khang Thích cũng cảnh cáo Tô Quyến không được yêu sớm, thậm chí còn để ý sát sao các mối quan hệ trong trường cô đang học. Làm hại cô không dám yêu đương gì, cho tới khi tốt nghiệp cấp ba bạn bè đều biết yêu cả rồi mà cô được nhiều người theo đuổi như vậy đến cả nụ hôn gió còn không có.
Có lẽ chính vì như vậy, lúc lên đại học cô mới mê meetj Tịch Tân Tế, và mối tình đầu của cô cũng là anh.
Châu Tích Lục cũng có đức tính này, hồi trước luôn miệng nói cô gái ấy chưa tròn mười tám tuổi không được yêu được. Đủ mười tám tuổi rồi lại nói người ta chưa lên đại học, không tiện yêu đương.
Tô Quyến phì cười: “Em cứ đợi đi ha, đợi tới chừng nào cô gái đó bị người đàn ông khác cuỗm đi mất luôn.”
Nhưng Châu Tích Lục rất là bình thản: “Nếu cô ấy có người trong lòng thực thì em sẽ thành toàn cho cô ấy.”
Tô Quyến: “……”
Trang điểm xong, Tô Quyến chuyển sang đắn đo nên mặc bộ quần áo nào.
Váy dài hai dây hay là váy ngắn đây?
Chẳng cho cô cơ hội do dự, Châu Tích Lục đã lấy bộ đồ thể thao ra đưa cho cô: “Mặc bộ này đi.”
Tô Quyến nhìn bộ đồ thể thao mà hết nói nổi: “Mặc bộ này sao có thể phô ra đường cong đáng tự hào của chị được?”
Châu Tích Lục dựa vào chiều cao của mình đẩy Tô Quyến đi thay quần áo, thái độ cương quyết: “Không mặc bộ này thì em không đưa chị đi.”
“Sao em có thể như vậy được chứ? Y hệt như Tịch Tân Tế vậy á.” Nói xong, cô ngẩn người trước.
Thật ra Tịch Tân Tế rất ít khi quản thúc việc ăn mặc của cô, chỉ có lần ở Bắc Kinh, anh nói dẫn cô đi chơi xong cũng chọn một bộ đồ thể thao thế này.
Khó khăn lắm cô mới không nhớ tới anh, giờ bỗng cảm thấy tâm trạng trở nên ảm đạm vì cái tên này.
Tô Quyến rất ghét bản thân như vậy, cô thề muốn quên Tịch Tân Tế đi, vì vậy cô chộp lấy bộ quần áo trên tay Châu Tịch Lục đi thay vào.
Thay đồ xong đội thêm chiếc mũ lưỡi trai, chắc tại do trang điểm nên trông cô quyến rũ hơn khi diện bộ đồ này.
“Như vậy không phải rất đẹp sao?” Châu Tích Lục gật đầu hài lòng.
Lúc này Tô Quyến chẳng còn hơi sức để ý bản thân mặc gì, cô chỉ muốn mượn thứ gì đó để xua bóng hình Tịch Tân Tế đi, cô kéo Châu Tích Lục: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”
Các hộp đêm ở Macau khác Đại lục ở chỗ tính theo giờ, đồng thời cần phải tính tiền boa.
Gia đình nhà họ Tô giáo dục rất nghiêm khắc, trước mười tám tuổi cô chưa từng tới những nơi như thế này, tới mười giờ tối thì không được đi ra ngoài. Cho nên thời đại học cô khá là ngoan ngoãn, nhiều lắm là tiêu xài hoang phí, mua sắm hàng hiệu, mỹ phẩm chăm sóc da đắt đỏ.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên cô tới quán bar là được Hầu Xán Xán dẫn đi. Sau khi kết bạn với Hầu Xán Xán, cô mới biết hóa ra thế giới ban đêm đặc sắc như vậy.
Có thể nói, Tô Quyến lần đầu tiên đi quán bar giống như người nhà quê buuocws lên thành phố, cô tò mò về tất cả mọi thứ, thấy nhân viên pha chế pha cocktail có thể nhìn tới nửa ngày trời. Thấy cô gái ở bàn bên cạnh uống hết một lon bia 500ml, cô thầm lo lắng liệu dạ dày của đối phương có thể chịu đựng nỗi không. Sau đó thấy bọn con gái cầm điếu thuốc, cô cảm thấy thế giới của mình thật sự quá đơn giản.
Cho dù như vậy, Tô Quyến cũng không có ‘học thói xấu’, dường như cô đã bị gia đình tẩy não sâu sắc rằng con gái không nên uống rượu hút thuốc. ‘Thành thật’ tới không thể nào ‘thành thật’ hơn nữa.
Nơi tối nay tới là một hộp đêm rất nổi tiếng ở Macau.
Thành thật mà nói, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây.
Mấy năm gần đây cô đi qua các hộp đêm ở Đại lục coi như cũng được mở mang tầm mắt, thậm chí sau khi sao sánh lại chợt cảm thấy Đại lục mới là nơi tàng long ngọa hổ.
Ánh đèn lộng lẫy, bóng đêm mê ly.
Trong thang máy, Tô Quyến đi theo sau lưng Châu Tích Lục trông cô y như cô nhóc chưa trưởng thành.
Giống hệt như lần ở Bắc Kinh, cô và Tịch Tân Tế còn trêu chọc nhau trong thang máy.
Nghĩ tới Tịch Tân Tế, Tô Quyến lại lắc đầu ngăn bản thân nghĩ về người này.
Châu Tích Lục để ý tới hành vi ngốc nghếch của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Quyến lắc đầu: “Không có gì.”
Lại hỏi: “Người bạn đó của em tới chưa?”
Châu Tích Lục đáp: “Tới rồi.”
Tô Quyến cau mày: “Cho nên, em không định tiết lộ chút gì đó cho chị biết sao?”
“Gặp rồi chị sẽ biết ngay thôi.” Châu Tích Lục nói đây coi như là bất ngờ giành cho cô.
Tô Quyến lo rằng kinh ngạc sẽ biến thành kinh sợ.
Lúc này cô chẳng có tâm trạng gặp gỡ ai, hay nói đúng hơn là cô cảm thấy không ai có thể thay thế vị trí của Tịch Tân Tế trong lòng mình.
Nhưng nghĩ tới cơ bụng tám múi không khỏi khiến cô có chút phấn khích.
Đối với Tô Quyến, ngoài Tịch Tân Tế ra cô chưa từng chạm vào cơ bụng tám múi của bất kỳ người đàn ông nào khác.
Có điều, đàn ông có cơ bụng tám múi rất khó tìm.
Sau khi vào tới sàn nhảy, giai điệu âm nhạc sôi động đánh bật mọi giác quan của mọi người. Tô Quyến cũng theo đó nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc, tâm trạng bắt đầu thoải mái hơn.
Quả nhiên những nơi như thế này rất thích hợp thư giãn.
Vào tới hội sở, Tô Quyến đưa mắt bắt đầu tìm kiếm xung quanh, mặc dù cô không biết mình đang tìm gì.
“Đằng kia.” Châu Tích Lục chỉ về một hướng.
Tô Quyến nhìn theo hướng Châu Tích Lục chỉ thì nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn.
Chỉ mỗi bóng lưng thôi khiến Tô Quyến nghi ngờ người đàn ông đó chính là Tịch Tân Tế.
Cô chợt túm lấy cánh tay của Châu Tích Lục, hỏi bằng giọng căng thẳng: “Rốt cuộc người này là ai vậy?”
“Gặp rồi thì biết ngay thôi.” Châu Tích Lục kéo cô đi từng bước về phía người đó.
Càng đi tới gần dường như càng chứng thực suy nghĩ trong lòng cô.
Châu Tích Lục chủ động chào hỏi: “Hi, Stephen.”
Người đàn ông tên Stephen đó nghe tiếng quay đầu lại, đồng thời chào hỏi Châu Tích Lục: “Hi, Lok.”
Còn Tô Quyến thì sững sờ tại chỗ không đi tiếp nữa.
Bởi vì cô đã nhìn thấy mặt mũi của người tên Stephen đó.
Đó là một người đàn ông giống Tịch Tân Tế y như khuôn đúc – Tịch Tinh Hỏa.
Lần trước ở sân bay, cô cũng đã sốc vì sự giống nhau giữa Tịch Tinh Hỏa và Tịch Tân Tế. Nhưng sau cuộc gặp gỡ đó cô chưa từng gặp lại Tịch Tinh Hỏa lần nào nữa. Điều buồn cười là cách đây không lâu, mẹ của Tịch Tinh Hỏa còn ném tờ chi phiếu mười triệu nhân dân tệ cho cô.
Đi một vòng lớn, Tô Quyến chợt cảm thấy tất cả những điều này thật sự rất nực cười.
“Em biết người đàn ông này là ai không?” Tô Quyến hỏi ngược lại Châu Tích Lục.
Châu Tích Lục thật thà gật đầu: “Đối tác làm ăn của em, Stephen.”
“Thế em có biết người này chính là em trai của Tịch Tân Tế không? Em giới thiệu cậu ấy cho chị quen biết là có ý gì?” Tô Quyến hỏi.
Châu Tích Lục sửng sốt giây lát, sau đó cười nói: “Chị nghĩ rằng em muốn giới thiệu Stephen cho chị quen hả?”
“Bằng không thì sao?” Tô Quyến thở hổn hển, đây không phải là sự thật rành rành ngay trước mắt sao?
Châu Tích Lục lắc đầu: “Stephen là em trai của Tịch Tân Tế, em giới thiệu em trai của bạn trai cũ của chị cho chị thì em thành cái gì?”
“Vậy người em muốn giới thiệu đâu?”
“Còn chưa tới.” Châu Tích Lục nói xong giới thiệu Tô Quyến với Tịch Tinh Hỏa.
Tịch Tinh Hỏa cười tủm tỉm nói: “Từng gặp rồi.”
Nói xong chào hỏi Tô Quyến: “Chào chị.”
Tô Quyến cười gượng gạo: “Chào cậu.”
Châu Tích Lục chẳng cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ lúng túng của hai người này, cậu hỏi Tịch Tinh Hỏa: “Will Gale chưa tới nữa hả?”
“Tới rồi, mới đi nhà vệ sinh.”
Nghê thấy cái tên Will Gale này, Tô Quyến chợt nghĩ ngay tới một nhà thiết kế Hoa kiều nổi tiếng.
Có thể nói Will Gale là một trong những nhà thiết kế cô yêu thích nhất hiện nay, những thiết kế của anh ta đều mang tính tiên phong, táo bạo và sáng tạo, hầu như tác phẩm nào của anh ta cũng bắt đúng thẩm mỹ của cô.
Hầu như tất cả các trang phục do Will Gale thiết kế, Tô Quyến đều là người hâm mộ số một. Hơn nữa anh ta rất đẹp trai, vóc dáng và chiều cao dư sức đi làm người mẫu.
Tuy nhiên trên đời này có nhiều người trùng tên như vậy nên cô không thấy có điều gì khác thường.
Châu Tích Lục ngồi bên cạnh gọi rượu xong quay qua đưa ly nước ngọt cho Tô Quyến.
Tô Quyến nhìn ly đồ uống trước mặt mình mà hết nói nổi, cô trừng Châu Tích Lục: “Em cho chị là con nít ba tuổi đó hả?”
“Đi với em không được phép uống rượu.” Châu Tích Lục uống đồ uống của mình.
Tô Quyến buồn bực liếc xéo Châu Tích Lục một cái, ngoan ngoãn uống đồ uống của mình.
Lúc cô đang uống chợt nghe thấy có người nói: “Will đã lâu không gặp.”
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ không dám tin.
A a a a a a a!
Là anh ấy thật!
Là Will Gale thật! ! ! !