Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quyến và Tịch Tân Tế xuất phát về Nam Châu.
Ngồi chuyến bay sớm nhất, Tô Quyến buồn ngủ tới mở mắt không lên. Lúc máy bay hạ cánh cô mới tỉnh táo lại, thì nghe thấy Tịch Tân Tế nói với mình: “Anh có việc phải về công ty xử lý, anh bảo lão Trương đưa em về.”
“Còn anh thì sao?” Vẻ mặt cô đầy lưu luyến, nóng xong muốn dựa lên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tịch Tân Tế ấn đầu cô lại để cô xoay vòng vòng giống như chuột hamster, nhướng mày cười một cách vô lại: “Này, quản anh à.”
Tâm trạng tốt đẹp của Tô Quyến phút chốc tan thành mây khói bởi câu nói này.
Đúng vậy, mình có tư cách gì quản anh chứ?
Hừ.
Lúc xuống máy bay đi trên cầu ống lồng, Tịch Tân Tế bỗng nắm lấy tay Tô Quyến.
“Chúng ta hôn tạm biệt được không.” Tô Quyến chưa chết tâm.
Tịch Tân Tế dửng dưng nắm tay cô đi thẳng về phía trước không để ý tới yêu cầu của cô. Tô Quyến đi hơi chậm một chút, người này lôi cô đi chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra trước giờ luôn như vậy, đóng cửa lại hôn sao cũng được, nhưng ở bên ngoài anh luôn giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn. Nhiều lúc Tô QUyến cảm thấy Tịch Tân Tế bị lý trí sai khiến mới tỏ vẻ dịu dàng cưng chiều cô.
Ra khỏi cầu ống lồng, Tịch Tân Tế buông ta cô ra, chuyển sang xoa đầu cô làm đầu tóc cô rối như tổ quạ, Tô Quyến tức tới xù lông lên.
“Đi đây.” Anh bình thản nói.
“Ồ.”
Hai người tách ra xong, Tô Quyến giống như lạc mất phương hướng, lồng bàn tay của cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh nhưng bên cạnh không còn anh nữa.
Cách đó không xa hình như có fans hâm mộ của một ngôi sao lớn đứng ở cửa đón, xung quanh rất là ồn ào. Luvevaland chấm co. Tô Quyến cũng tò mò nhìn qua thấy fans hâm mộ cầm bảng đèn, mặc đồng phục thống nhất.
“Tinh hà xán lạn, đốm lửa nhỏ mãi theo sau!”
Tô Quyến đi dạo quanh sân bay, đi vệ sinh trước rồi trang điểm lại, tóm lại là không muốn đối diện với điều gì đó. Lúc cô đóng túi xách lại, bỗng phát hiện bên trong có một cánh hoa đào đã khô.
Cánh hoa này là lần trước rớt lại trong chuyến tới nhà riêng của anh.
Đó là chuyện của hơn một tháng trước, hôm đó Tịch Tân Tế đột nhiên lái xe đưa cô tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô, lý do của anh rất đơn giản: “Hoa đào nở rồi, đưa em đi ngắm.”
Lúc cô chưa thấy hoa đào vẫn không hiểu câu này của anh có gì đặc biệt, cho tới khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ đó.
Căn biệt thự ở vùng ngoại ô này không lớn, nhưng xung quanh biệt thự trồng hơn trăm cây hoa đào ở dọc hai bên đường. Chủ yếu là hoa đào núi, hoa đào Nhật Bản, hoa đào cánh rũ và hoa đào tường vi.
Đúng vào lúc hoa đào nở rộ, không chỉ trên cành, trên đất, khắp nơi phủ đầy cánh hoa trắng xóa.
Thật ra cánh hoa mới nở có màu trắng hồng, giữa trắng xen lẫn chút hồng phấn, còn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lúc đi là buổi tối, hoa đào rực rõ ẩn mình trong ánh sáng sặc sỡ và hơi nước nhân tạo tạo thành cảnh đêm tuyệt đẹp.
Khi đó Tịch Tân Tế nắm tay cô nói: “Ban ngày ngắm người, sáng sớm ngắm hoa, buổi tối ngắm đào đêm.”
Con người anh không thích xe đua du thuyền, ngược lại khá thích những cảnh vật nên thơ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Quyến được ngắm rừng hoa đào lớn như vậy, mà còn là ở biệt thự tư nhân, đối diện với cảnh tượng hùng vĩ trước mắt đột nhiên khiến cô nghẹn ngào.
Tịch Tân Tế nhanh chóng nhìn thấy chóp mũi cô đỏ hoe, anh câu cổ cô kéo vào lòng, cười trêu: “Đừng cảm động quá mức, hoa này không phải trồng vì em đâu.”
Tô Quyến khịt mũi: “Em đâu có ngốc, số hoa đào này ít nhất cũng được mấy chục tuổi rồi.”
“Ơ, em cũng rành quá ha.” Tịch Tân Tế búng nhẹ lên trán cô một cái, rồi nói: “Vậy em có biết, một đóa hoa đào, từ lúc nở rộ tới lúc tàn mất bao lâu không?”
Tô Quyến phồng má, nhìn anh bằng vẻ mặt ham học hỏi.
“Bảy ngày.” Tịch Tân Tế đáp.
Đây là lần đầu tiên Tô Quyến biết về điều này, cô tò mò: “Sao anh biết rõ vậy? Anh thích hoa đào lắm phải không?”
Tịch Tân Tế lắc đầu, nói với cô: “Không thích.”
“Hả? Anh không thích còn đưa em tới đây làm gì?”
“Con gái bọn em thường thích những thứ này.”
Tô Quyến nhạy cảm bắt được mấy từ trong câu này – con gái tụi em.
Cho nên có nghĩa là, anh không chỉ từng đưa một người con gái tới đây ngắm hoa đúng không?
Bằng không có tư duy trai thẳng như anh sao có thể biết mấy cách lấy lòng con gái này chứ?
Tính ra thì Tô Quyến và Tịch Tân Tế không thể nói là sống chung được, nhiều lắm là Tịch Tân Tế rảnh rỗi sẽ tới tìm Tô Quyến. Luvevaland chấm co. Hoặc là anh nổi hứng mới đưa cô tới chỗ anh.
Tô Quyến có phòng làm việc riêng của mình, trên lầu cũng có phòng ngủ riêng. Còn Tịch Tân Tế thuộc kiểu thỏ khôn có ba hang, tóm lại cô không biết anh sở hữu bao nhiêu bất động sản.
Trong nhà vệ sinh ở sân bay.
Tô Quyến tô một lớp son màu hồng đất lên môi, kết thúc công cuộc trang điểm của mình.
Cô nhìn mình trong gương, nhướng mày một cách hài lòng, đồng thời oán thầm trong lòng: “Tô Quyến à Tô Quyến, một đời anh minh của mày bị Tịch Tân tế hủy hết rồi! Trên đời này nơi nào chẳng có cỏ thơm, hà tất yêu thầm một cọng cỏ chứ! Gì? Mày nói xem mày bị điên phải không?”
Nói xong, Tô Quyến giống như hạ quyết tâm gì đó, cô cầm túi xách trên bồn rửa tay lên, hất đầu ưỡn ngực nện giày cao gót yểu điệu đi ra ngoài. Đúng lúc đụng phải một người đàn ông từ đối diện đi tới.
Do quán tính, Tô Quyến bị trẹo chân, mắt thấy sắp ngã ra đất tới nơi, may nhờ có người đàn ông đó khá là nhanh mắt kịp thời kéo cô lại.
“Xin lỗi.”
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, cả hai đều giật mình.
Tô Quyến nhìn người đàn ông trước mắt, thầm chửi thề một tiếng.
Người, người đàn ông này là sao vậy! Giống Tịch Tân Tế y như đúc!
Gương mặt này! Đường nét này! Mắt mày! Giống không sót điểm nào!
Tô Quyến cứ tưởng bản thân hoa mắt rồi, trong đầu bật ra một suy nghĩ nhớ ra Tịch Tân Tế hình như có một người em trai, có điều cô chưa từng chủ động hỏi anh, nghe nói du học định cư ở nước ngoài lâu rồi.
“Cô không sao chứ?” Tịch Tinh Hỏa thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Quyến bèn hỏi.
So với vẻ nghiêm túc chín chắn của Tịch Tân Tế, Tịch Tinh Hỏa ăn mặc trẻ trung hơn, tuy mặt mũi giống như chẳng sắc bén đến như vậy.
Trông vẻ ngoài, người này dễ gần hơn Tịch Tân Tế nhiều.
Tô Quyến gật đầu, hỏi Tịch Tinh Hỏa bằng giọng thân thiết: “Cậu là em trai của Tịch Tân Tế đúng không?”
Tịch Tinh Hỏa nghe xong sững sờ một lúc rồi gật đầu.
Tô Quyến hào hứng nói: “Hôm nay tôi với anh cậu vừa từ Bắc Kinh trở về, anh ấy mới vừa đi tức thời đấy?”
“Vậy sao?” Tịch Tinh Tế có vẻ không quan tâm lắm, cong môi nở nụ cười thân thiện hỏi Tô Quyến: “Chân cô sao rồi? Đi được không?”
Tô Quyến nghe xong thử đi hai bước, sau đó gần như hét lên vì đau đớn.
Cô lại nhìn qua bên kia thấy các cô gái mặc đồng phục vừa rồi đang vây lại. Luvevaland chấm co. Tình huống trước mắt dường như có chút sáng tỏ rồi, các cô gái theo đuổi ngôi sao đang nhìn chằm chằm Tịch Tinh Hỏa, muốn tới gần nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn lịch sự.
Tịch Tinh Hỏa thấy vậy ngồi xổm xuống nói với cô: “Cho tôi nhìn xem, tôi thường xuyên đánh bóng rổ bị thương, coi như cũng có kinh nghiệm.”
Tôi Quyến hơi ngượng ngùng, bề ngoài trông cô có vẻ dạn dĩ nhưng trong lòng rất bảo thủ. Để người ta nhìn vết thương ở chân chẳng có gì, nhưng người này là em trai của bạn trai mình, nói chung cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Hay là tới bệnh viện khám xem sao.”
Tô Quyến không muốn đi nhưng Tịch Tinh Hỏa rất kiên trì.
Người này rất thân thiện, Tô Quyến cũng không tiện đứng thẳng bèn hơi giơ chân lên.
Mang giày cao gót đứng bằng một chân không vững lắm, cho nên cô chỉ có thể đặt tay lên vai Tịch Tinh Hỏa.
Sảnh sân bay người qua người lại tấp nập, Tịch Tinh Hỏa ngồi xổm xuống cởi giày cao gót cho cô, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cô. Người ngoài nhìn vào thấy là một đôi trai tài gái sắc đứng chung trông rất xứng đôi. Còn fans hâm mộ bên cạnh thì nhìn Tô Quyến bằng ánh mắt hâm mộ, kìm nén không hét lên.
Tô Quyến rất muốn biết người này là ngôi sao nào, cô thường xuyên lăn lộn trong giới showbiz vậy mà không biết.
Sau cùng, Tịch Tinh Hỏa ngẩng đầu lên nói kết quả với cô: “Bị bong gân rồi.”
Tịch Tinh Hỏa nói xong mang giày cao gót trở vào giúp cô, vẻ mặt đầy áy náy: “Tôi đưa cô đi bệnh viện, tốt nhất là chụp X-quang. Nếu bị thương ở xương hoặc là gãy xương thì phải bó bột.”
“Phiền phức thế à……” Mặt Tô Quyến đầy đau khổ, sớm biết vậy thì về sớm cho rồi, cô không thích mùi bệnh viện chút nào.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Quyến chợt cảm thấy hai chân mình chợt hẫng, sao đó cả người mất trọng tâm.
Tịch Tinh Hỏa không nói tiếng nào đã bồng cô lên. Khoảnh khắc đó, các fans không bình tĩnh được nữa, cả đám đua nhau hét lên.
“Đừng, tự tôi có thể đi được.” Tuy nói vậy, Tô Quyến vẫn theo bản năng tím vạt áo của Tịch Tinh Hỏa sợ bản thân rớt xuống.
Tịch Tinh Hỏa vẫn rất kiên trì: “Cô thế này không thể nào đi đường được, chỉ khiến vết thương càng nặng hơn thêm. Tôi bồng cô lên xe rồi thả xuống, không xa.”
Người này lúc nghiêm túc nói chuyện ngược lại giống Tịch Tân Tế y như đúc, điều này khiến Tô Quyến ngẩn người.
Cô do dự không biết có nên thỏa hiệp hay không, thật ra cô nhảy một chân đi cũng được, chẳng qua tư thế hơi kỳ cục một chút.
Không biết tại chột dạ hay bị gì, cô cứ cảm thấy có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Luvevaland chấm co, cô vô thức quay đầu qua thì thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở cách đó không xa.
Bóng dáng lạnh lùng xa cách đó, Tô Quyến quen thuộc hơn ai hết.
Yêu thầm một người, anh giống như nguồn sáng, mặc kệ đứng ở đâu cô luôn có thể nhận ra ngay.
Tịch Tân Tế chính là nguồn sáng của Tô Quyến.
Tịch Tân Tế là vòng trở lại, tuy anh không biết bản thân quay lại để làm gì cũng không xác định anh tới tìm cô chăng.
Cô không biết anh đứng đó bao lâu rồi, cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy hình như anh không được vui lắm.
Sau đó, Tịch Tân Tế sầm mặt sải bước đi tới, đưa tay ra đón Tô Quyến từ tay Tịch Tinh Hỏa.
Tô Quyến giật mình, nũng nịu gọi một tiếng: “Tân Tế…….”
Tịch Tân Tế cụp mắt nhìn cô, mím môi không nói gì xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thậm chí chẳng buồn nhìn Tịch Tân Tế ở sau lưng cái nào.
Tô Quyến lấy làm nghi hoặc.
Hai an hem nhà này gặp nhau mà sao cứ như người xa lạ vậy? Chẳng thèm chào hỏi nhau tiếng nào?
Ở trong mắt người ngoài, người đàn ông cao lớn đẹp trai bồng người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, hình ảnh giống như một chiếc camera ẩn đang quay một bộ phim thần tượng nào đó.
Tịch Tân Tế bồng Tô Quyến đi thẳng lên xe, nhưng anh không lên xe chỉ chống tay lên xe, khom người nhìn cô: “Tô Quyến, không phải ai em cũng có thể trêu chọc được đâu, hiểu chưa?”
Tô Quyến có ngốc cách mấy cũng hiểu được ý trong lời nói của anh.
Ý của anh là, cô cố ý đi quyến rũ em trai của anh?
Anh tưởng cô sẽ dùng chiêu một năm trước quyến rũ anh dùng để quyến rũ em trai anh?
Anh nghĩ cô là ai chứ? ? ? ?
Tô Quyến muốn biện giải cho mình, nhưng Tịch Tân Tế đã mở miệng nói với lão Trương ở ghế lái: “Đi đi.”
Xe lăn bánh, Tô Quyến nhìn Tịch Tân Tế ngoài cửa sổ, lần nữa cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách của anh. Luvevaland chấm co. Vẻ mặt anh lạnh lùng, mím chặt môi không có biểu cảm dư thừa nào.
Giống như sự dịu dàng tốt đẹp tối qua chỉ là giả.
Lúc Tịch Tân Tế chuẩn bị xoay người đi, Tô Quyến bỗng hô lớn với anh: “Tịch Tân tế! Anh kéo khóa quần lên là trở mặt không nhận người! !”
Ngoài sảnh sân bay người qua lại tấp nập, Tô Quyến hô lến như vậy nhanh chóng thu hút ánh mắt của người đi đường.
Họ Tịch cao ngạo nào đó đời nào chịu cúi đầu.
Bởi vì vương miện sẽ rơi.