Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 121: Ra bài không theo lẽ thường

Nhà Đường có rất nhiều quán, trung bình cứ ba mươi dặm sẽ có một quán.

Dịch quán bình thường đều ở hai bên đường chính hoặc đường nhanh, do chính quyền mở ra, một là vì truyền đạt công văn, chẳng hạn như chiếu thư do triều đình phát ra, chiếu thư, tấu chương, biểu bản của quan phủ địa phương cho triều đình, hai là cung cấp dịch vụ ăn ở, đi lại cho công chức, nói cách khác, chỉ có quan viên triều đình bổ nhiệm mới có tư cách ở dịch trạm, nếu có người nhà đi theo, thì chi phí tự lo.

Cách thành Quảng Đô mười dặm Sở Đình phục là con đường tất yếu tiến vào thành Quảng Đô. Thành Quảng Đô là đầu mối giao thông của Thanh Châu, một trong năm đô thành lớn của Nhà Đường, thương mại phồn thịnh, cư dân thường trú có hơn năm mươi vạn, quan lại dân chúng đi đường rất đông, Sở Đình Dịch nằm ở vị trí giao thông hoàng kim như vậy, là dịch quán đặc biệt hiếm thấy, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh, hoa viên, tầng lầu, chuồng ngựa, bãi đỗ xe, chính đường (có thể uống rượu uống trà ăn cơm), ao tắm (có suối nước nóng tự nhiên), kho rượu, kho trà, kho dưa muối, kho lạnh đều có đầy đủ, cấp bậc phòng được chia làm năm hạng, căn cứ vào chức vụ được phân phối.

Chức quan của Hoa Nhất Đường là huyện úy thành Thanh Châu, tòng cửu phẩm hạ, thấp nhất.

Cho nên, khi Mộc Hạ đi trước một bước cầm "truyền phù" của Hoa Nhất Đường đến dịch quán quậy tiếp khách ở chính đường đăng ký, dịch đinh trực tiếp phân cho phòng ngũ đẳng thấp nhất.

Mộc Hạ kinh ngạc: "Chủ nhân nhà ta xuất thân là tiến sĩ chế cử đấy."

Tay dịch đinh đưa chìa khóa dừng lại một chút: "Nhị Giáp hay Tam Giáp?"

"Nhất giáp đệ tam."

"Thất lễ rồi." Bội Đinh đổi thành phòng cấp bốn, lại hỏi lại một câu: "Xuất thân thế gia?"

"Ngũ tính thất tông."

"Họ nào?"

"Dương Đô Hoa thị."

Dịch đinh mở to hai mắt, nói một câu "xin đợi một lát" rồi vội vàng chạy đi, không bao lâu sau, thì dịch trưởng của Sở Đình Dịch xuất hiện, phía sau hắn còn có bốn dịch lại, sáu dịch đinh, đoàn người đồng loạt ra cửa đón khách.

Người ngồi trong chính đường uống trà uống rượu đều là quan viên, nhìn thế trận này đều hơi tò mò, có thể làm toàn bộ Sở Đình Dịch xuất động nghênh đón, chẳng lẽ là đại quan tam phẩm trở lên, ồn ào dò đầu hóng hớt.

Ngoài cửa lớn là một chiếc xe ngựa song mã (hai ngựa kéo) chạy tới, phía sau đoàn xe có hơn mười hán tử dáng vẻ như thổ phỉ chạy theo, mặt mũi bầm dập, một cặp ngón tay cái của mỗi người đều bị dây thừng nhỉ tế trói lại, giống như mấy con chim sắp cho vào lò nướng vậy.

Người lái xe là một thanh niên mặc đồ đen ngắn, bộ dạng hoạt bát, hắn nhảy xuống xe, lấy đoản đao vỏ bạc trong tay quấn dây thừng kéo, một đám người kêu gào bên cạnh cọc ngựa, bị trói thành một đống.

Hai chiếc xe ngựa phía sau, một người lái xe là thiếu niên Ba Tư tóc vàng mắt xanh, mặt xị xuống, kéo một gã mập từ trên xe xuống, quần áo gã mật giống như được nhặt từ ven đường, cực kỳ không vừa người, vạt áo trước bụng cũng không che lại được.

Người lái xe khác là một tiểu nương tử thắt lưng đeo đoản đao, trên xe đầu tiên bước xuống là một nam tử đeo rương lớn, gương mặt trắng bệch giống như vừa mới từ trong mộ phần bò ra, nhưng lại mặc đồ đỏ chói mắt, gió thổi qua, nhìn như máu tạt.

Người cuối cùng xuống xe là một thiếu niên.

Mọi người chợt thấy trước mắt sáng ngời, thiếu niên này quá đẹp, tóc đen nhánh, da như ngọc, ngũ quan tuấn lệ sáng sủa, y bào trắng như tuyết bị gió thổi qua, nhẹ nhàng bay bổng, giống như một đóa hoa mẫu đơn động lòng người.

Dịch trưởng dẫn đám dịch lại đến nghênh đón, cung kính thi lễ: "Dịch trạm Sở Đình Dịch xin bái kiến Hoa gia tứ lang!"

Trong lòng mọi người "Ối" một tiếng, thì ra hắn chính là tên công tử ăn chơi lừng lẫy của Dương Đô Hoa thị, khó trách dịch trưởng lại trịnh trọng như thế.

Sở Đình Dịch tuy là trạm dừng được chính thức hóa, nhưng lương thực, rượu, trà, hương liệu vân vân đều do thương đội Hoa thị cung cấp, dịch trưởng cũng do Hoa thị đề cử làm quan, cũng tính là nửa người Hoa thị.

Hoa Nhất Đường nhìn dịch trưởng cười nói: "Thì ra là Hứa dịch trưởng, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước nhỉ."

Hứa dịch trưởng ngạc nhiên: "Tứ Lang từng gặp ta rồi sao?"

"Hứa dịch trưởng đã quên rồi sao?" Năm Hoa mỗ bảy tuổi, chúng ta đã gặp nhau trong thương đội của Mục Trung, lúc ấy ngươi là đội phó." Hoa Nhất Đường nói: "Khí hậu Thanh Châu ấm áp, hẳn là có lợi với bệnh chân lạnh của ngươi nhỉ."

Hốc mắt Hứa dịch trưởng đỏ lên: "Đa tạ Tứ Lang quan tâm, đỡ hơn nhiều rồi!"

"Lần này, kính xin Hứa dịch trưởng chiếu cố."

"Tứ Lang ngài đừng nói thế, Sở Đình Dịch thì cũng giống như nhà ngài vậy mà. Ngài cứ tự nhiên."

Hứa dịch trưởng dẫn đoàn người Hoa Nhất Đường vào chính đường, áy náy nói: "Theo gia thế của Tứ Lang, vốn có thể ở phòng nhất đẳng, nhưng quan dịch có quy định, chức quan xếp trước, gia thế thứ hai, cho nên chỉ có thể chuẩn bị phòng tam đẳng cho Tứ Lang."

Hoa Nhất Đường: "Không sao, chúng ta chỉ ở lại một đêm, sạch sẽ thoải mái là được."

Hứa dịch trưởng nhìn người trong viện: "Những người bên ngoài là sao vậy ạ?"

Sơn phỉ thuận tay bắt trên đường, kính xin Hứa dịch trưởng phái người đến phủ Thái Thú thành Quảng Đô đưa thư, mời bọn họ phái nha lại tới mang những sơn phỉ này về."

"Sơn, sơn phỉ?!" Hứa Phục trường vội vàng nói: "Lão Lý, mau ra ngoài xem thử."

Một dịch lại hơn năm mươi tuổi chạy ra ngoài, đi vòng quanh sơn phỉ hai vòng, vẻ mặt tỏa sáng chạy trở về, kêu lên: "Không sai, chính là Hùng lão tam! Giống hệt với bức chân dung bị truy nã!"

Tất cả mọi người trong chính đường đều kinh hãi.

Vẻ mặt Cận Nhược hưng phấn tiến lại gần: "Bọn họ là tội phạm bị truy nã? Bắt được có tiền thưởng không?"

Nha lại: "Có có có! Những sơn phỉ này ở gần Sở Đình Dịch hại người hơn nửa năm, hành tung khó lường, rất khó xử lý, bất lương thành Quảng Đô lục soát núi năm sáu lần, cũng không bắt được người, tức giận muốn sặc, nên ra lệnh treo thưởng, Hùng lão tam treo thưởng hai mươi quán tiền, các tên còn lại cũng phải mười quán tiền."

(bộ này kiểu làm gì cũng có tiền, còn cái bộ bà thổ địa toàn thấy tốn tiền haha)

"Sư phụ, chúng ta kiếm được rồi!" Cận Nhược hét lớn.

Lâm Tùy An cầm thực đơn của dịch quán đi tới, vỗ vỗ bả vai Cận Nhược: "Tiền thưởng đều thuộc về con."

Ánh mắt Hứa dịch trưởng sáng quắc lướt trên người Lâm Tùy An một vòng, hành lễ càng cung kính hơn: "Bái kiến Lâm nương tử."

Lâm Tùy An hơi kinh ngạc, dùng ánh mắt hỏi Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường nhíu mày, nở nụ cười.

"Tên này, không ổn lắm." Y Tháp kéo Bạch Hướng tới, dưới chân xiêu vẹo, sắc mặt ửng hồng, ôm bụng rên hừ hừ.

Cận Nhược chọc vào bụng Bạch Hướng, Bạch Hướng hừ hừ hai tiếng, Cận Nhược trợn trắng mắt: "Đã nói ngươi đừng ăn nhiều như vậy rồi, nhìn xem, nó quá nên nổi sốt rồi nè."

Vẻ mặt Bạch Hướng khổ sở, thầm nghĩ: Ta không phải do ăn nó nhé, rõ ràng là trong trà của tên Y Tháp kia có độc.

Hứa dịch trưởng lúc này mới thấy rõ gương mặt của Bạch Hướng, kinh hãi thất sắc: "Đây, đây không phải là Bạch Tam Lang của Thanh Châu Bạch thị sao? Sao lại trở thành như vậy?"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Nói ra dài dòng, kính xin Hứa dịch trưởng thuận tiện truyền thư cho Bạch gia chủ, nói..."

Y Tháp: "Nhi tử của hắn ở trong tay Hoa thị chúng ta!"

Hứa dịch trưởng lại hít sâu một hơi.

Hoa Nhất Đường: "Không phải... Ý của Hoa mỗ là..."

Cận Nhược: "Kêu Bạch gia mau đưa tiền đến!"

Tên mập này đừng mong ăn chực được miếng nào!

Hứa dịch trưởng: "Hả?!"

Hoa Nhất Đường: "..."

Phương Khắc: "Nhanh lên! Nếu không, con trai hắn sẽ chết!"

Mau đưa cái tên ham ăn tục uống này đi, dám uống hết trà Y Tháp nấu cho ta, đúng là muốn chết.

"Ta sẽ phái người đi!" Hứa dịch trưởng mông bốc khói bỏ chạy.

Hoa Nhất Đường nhìn bóng lưng Hứa dịch trường rời đi, rối rắm một lúc lâu: "... Bạch gia chủ chắc sẽ hiểu được ý của ta... nhỉ..."

Lâm Tùy An: "Phụt!"

*

Phòng hạng ba trong ấn tượng của Lâm Tùy An hẳn là không khác gì khách sạn ba sao, ước chừng chỉ là một phòng đơn bình thường, không ngờ nó lại là một căn phòng có giường siêu lớn, chăn đệm mới thay, bọc vải gấm, bên trong vải cotton, vừa mềm mại vừa sạch sẽ, lại còn có thể ngửi thấy mùi bông mới, cô có lý do hoài nghi Hứa Dịch Trường chỉ đổi thương hiệu phòng hạng nhất ở cửa thành phòng hạng ba mà thôi.

Đi hơn nửa tháng đường, cuối cùng có thể ngủ một giấc thật ngon, Lâm Tùy An rửa mặt đơn giản, nằm vào đám chăn bông mềm mại, cảm thấy hài lòng mỹ mãn ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị, lúc rời giường thần tình thần sảng khoái, Lâm Tùy An đến phía trước xem chừng Cận Nhược tập luyện nửa canh giờ, rồi đạp ánh sáng buổi sáng chạy tới chính đường, Mộc Hạ tự mình chuẩn bị bữa sáng, Y Tháp nấu trà mới, Hoa Nhất Đường ngáp ngắn ngáp dài ngồi ở bên án, Mộc Hạ thấy Lâm Tùy An và Cận Nhược đến, lại múc thêm hai chén canh gà.

Phương Khắc không có ở đây, hẳn là chưa tỉnh ngủ, Bạch Hướng cũng không có ở đây, nghe nói ngày hôm qua ngâm nửa đêm trong ao nước nóng, ước chừng còn đang ngủ nướng.

"Không cần quan tâm hắn, chờ Phương huynh tỉnh dậy, chúng ta lập tức rời đi." Hoa Nhất Đường nói: "Dù sao nơi này cách Quảng Đô chỉ có nửa ngày lộ trình, hắn không đói chết được."

Ta đoán chừng người của quan phủ thành Quảng Đô cũng đã đến rồi nhỉ." Cận Nhược duỗi đầu nhìn ra ngoài: "Ta còn chờ nhận tiền thưởng nè."

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa lớn đã truyền đến tiếng vó ngựa, một đội bất lương mặc áo đen nhanh như điện chớp vọt vào dịch trạm, kẻ cầm đầu là một đại hán hơn bốn mươi tuổi, mặt dài, lông mày chữ bát, thân thể cường tráng thắt lưng to, bên hông đeo một cây thước sắt, thân thủ lanh lợi, sau khi xoay người xuống ngựa thì nhìn thấy sơn phỉ trong viện, vội vàng nhìn lướt qua, để lại một người bất lương kiểm tra trạng thái của mất tên sơn phỉ, rồi dẫn thủ hạ còn lại trực tiếp đi vào.

Hứa dịch trưởng vội vàng nghênh đón, gọi một tiếng "Triệu soái", lại dẫn người này đi tới trước bàn đám người Hoa Nhất Đường, giới thiệu: "Tứ Lang, người này chính là bất lương soái thành Quảng Đô, Triệu Chính Chỉ."

"Triệu Chính Chỉ bái kiến Hoa gia Tứ Lang." Ánh mắt Triệu Chính Chỉ dừng lại ở Thiên Tịnh bên hông Lâm Tùy An một chút: "Dám hỏi vị này chính là Lâm Tùy An nương tử sao?"

Lâm Tùy An gật đầu: "Đúng vậy."

"Đám sơn phỉ Hùng lão tam hôm qua là bị Lâm nương tử bắt được sao?"

Cận Nhược nóng nảy: "Này này, là ta bắt được!"

Triệu Chính Chỉ lại nhìn về phía Cận Nhược, ánh mắt dừng lại trên "Nhược Tịnh", khẽ nhíu mày: "Vị này là?"

Lâm Tùy An: "Đồ đệ của ta, Cận Nhược."

Thủ hạ của Triệu Chính Chỉ chạy vào, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói cái gì đó, sắc mặt Triệu Chính Chỉ hoãn lại vài phần, thấp giọng dặn dò vài câu, thủ hạ lại chạy ra ngoài.

Những tên bất lương này sau khi vào dịch quán, cách nói chuyện và hành vi hơi quái dị, giống như đang phòng bị cái gì đó, lại giống đang điều tra cái gì đó, Lâm Tùy An có một cảm giác khó chịu quen thuộc... giống như coi bọn họ nghi phạm gì đó.

Lâm Tùy An liếc mắt với Hoa Nhất Đường: Lần này hay rồi, nhất định là tin tức ngày hôm qua truyền cho Bạch thị Thanh Châu khiến Bạch gia chủ hiểu lầm, cho rằng chúng ta là bắt cóc Bạch Hướng rồi.

Hoa Nhất Đường dùng quạt che trán, tròng mắt lật lên lật xuống: Không đến mức đó.

Vừa khéo không khéo, câu tiếp theo Triệu Chính Chỉ nói là: "Bạch Hướng ở đâu?"

"Khụ, là Bạch gia chủ mời chư vị đến đón Bạch Tam Lang?" Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Trên đường Bạch Tam Lang gặp phải sơn phỉ cướp bóc, may mắn gặp được chúng ta mới nhặt được một cái mạng, bị sợ hãi quá độ, ước chừng còn đang ngủ..."

"Lập tức gọi hắn tỉnh dậy theo chúng ta về Thành Quảng Đô." Triệu Chính Chỉ nói: "Thanh Châu Bạch thị xảy ra chuyện rồi."

Mọi người sửng sốt.

Hứa dịch trưởng: "Thanh Châu Bạch thị chính là thế gia đại tộc số một số hai thành Quảng Đô, có thể xảy ra chuyện gì?"

Triệu Chính Chỉ nhíu mày, dừng một chút, nói: "Bạch thị gia chủ Bạch Vanh điên rồi, chém Thiết đại phu phường Thu Môn thành thịt nát."!!"

Cận Nhược vừa nhét vào miệng bánh hấp thịt lập tức phun ra, tay múc trà của Y Tháp run lên, thiếu chút nữa bắn lên người Mộc Hạ, Lâm Tùy An hít sâu một hơi, Hoa Nhất Đường dùng quạt che miệng.

Phía hành lang truyền đến một tiếng "bùm", Bạch Hướng ngồi liệt trên mặt đất, nhìn vị trí thì vừa từ hậu viện bước vào, sắc mặt tái xanh, hai mắt trợn lớn: "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi vừa mới nói cái gì?!"

Triệu Chính Chỉ đang muốn nói, thì lại thấy một cái bóng màu đỏ như máu lướt qua, trước mắt hiện ra một khuôn mặt khô héo tái nhợt, khảm một đôi tròng mắt như giếng cổ, giọng cũng khô khốc, nhưng không biết vì sao, Triệu Chính Chỉ lại nghe ra vài phần vui mừng.

"Cái xác đâu? Nó vẫn còn tươi chứ?"

Triệu Chính Chỉ cầm thước sắt, sợ tới mức lui ra ba bước lớn, lông tơ sau lưng dựng thẳng lên.

Gì thế? Hắn là người hay ma vậy?!

Lúc này mới thấy rõ, đó là một nam tử mặt trắng mặc đồ đỏ, lại nhìn hai người Hoa, Lâm bên kia, càng kỳ quái hơn.

Lâm Tùy An tay chống trán, miệng thì thào: "Như thế này không giống lẽ thường, người của chúng ta còn chưa tiến vào thành Quảng Đô... chẳng lẽ thể chất rách nát này còn có thể thăng cấp sao?"

Hoa Nhất Đường thần sắc xa xăm, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, ngũ quan xinh đẹp chớp mắt nhăn thành một đóa hoa bi thương: "Đắng quá."

*

Hai canh giờ sau, Lâm Tùy An cảm thấy cô sắp bị nước mắt của Bạch Hướng dìm chết rồi.

Từ Sở Đình Phục đi Thành Quảng Đô, lộ trình gồm ba canh giờ, hai canh giờ đầu ước chừng là Bạch Hướng bị đả kích quá lớn, vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, sau đó, cực kỳ đột ngột, cũng không biết nghĩ tới cái gì, tỉnh táo lại thì bắt đầu khóc lớn.

Lâm Tùy An đúng là không biết trên đời này lại có loại đàn ông có thể khóc như vậy... Bạch Hướng khóc lên, giọng vừa to vừa thô, oa oa giống như tiếng lừa kêu, nước mắt ào ào lau trên vạt áo Hoa Nhất Đường...

Đúng vậy, từ sau khi tỉnh táo lại, Bạch Hướng vẫn ôm đùi Hoa Nhất Đường gào khóc.

"A gia... a gia... a gia ta sẽ không giết người! A gia nhất định là oan uổng! Hoa Tứ Lang, ngươi nhất định phải giúp ta! A gia ơi... A gia... Hoa Tứ Lang, ta biết ngươi biết ngươi rất giỏi phá án... ngươi giúp ta, giúp a gia ta..."

Gân xanh Hoa Nhất Đường nổi lên, nắm chặt chiếc quạt nhỏ mấy lần muốn đập hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, ước chừng là chê vẻ mặt nước mắt nước mũi tèm lem của Bạch Hướng, cách một vạt áo, cũng có thể nhìn ra cơ bắp đùi căng thẳng của hắn, Lâm Tùy An cảm thấy, nếu không phải xe ngựa đang phóng nhanh, thì hắn rất có thể đã đạp một cước cho Bạch Hướng về Đông Đô luôn rồi.

"Ta chỉ là huyện úy huyện Thành Thanh Châu, không quản được vụ án ở thành Quảng Đô!" Hoa Nhất Đường nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vẫn nên đi ôm đùi Thái thú Quảng Đô đi!"

"Ta mới không thèm tin những tên quan thối kia! Ta chỉ tin ngươi thôi! Hoa Tứ Lang, ngươi nhất định phải cứu ta, cứu A gia ta, cứu Bạch thị ta! Chúng ta tốt xấu gì cũng là ngũ họ thất tông, đều là huynh đệ ruột, cắt xương còn cốt, đen gãy còn tơ..."

"Cứt chó! Ai xương cốt với ngươi! Thật kinh tởm!"

"Hoa Tứ Lang! Hu hu hu hu..."

"Cứt chó! Buông tay ra!"

Lâm Tùy An thở dài, ánh mắt chuyển hướng về phía một người khác trong xe ngựa.

Phương Khắc cầm một miếng vải bông trắng nhỏ, lấy nhíp, kìm, kẹp, dĩa, thìa, dao nhỏ, búa, cây sứa ra từng cái một, cẩn thận lau chùi, trong con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng, muốn đáng sợ bao nhiêu thì đáng sợ bấy nhiêu.

Xem ra một đường này bình an vô sự, không gặp phải thi thể, Phương huynh đã khó chịu lắm rồi.

Hoa Nhất Đường hiển nhiên cũng để ý tới trạng thái của Phương Khắc, quạt nhỏ lắc rất nhanh: "Phương huynh, vụ án này chúng ta không quản được..."

Phương Khắc nâng mắt lên, âm u nhìn Hoa Nhất Đường một cái, ý vị thâm trường, hết thảy đều không nói nên lời.

Hoa Nhất Đường ùng ục nuốt nước miếng, Lâm Tùy An lại thở dài: "Bạch Hướng, ngươi mà còn khóc nữa là chúng ta sẽ không giúp ngươi đâu."

Hoa Nhất Đường: "Này!"

Tiếng khóc của Bạch Hướng đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, một đôi mắt sưng húp trong suốt nâng lên: "Lâm nương tử, ngươi chịu giúp ta không?"

Lâm Tùy An gật đầu.

Bạch Hướng òa một tiếng lại khóc, nghĩ đến Lâm Tùy An không cho phép hắn khóc, lại cố nhịn tiếng khóc lại, thút thít nức nở, xoay người muốn đi ôm đùi Lâm Tùy An, thì bị Hoa Nhất Đường kéo về.

"Ngươi dám?!" Ánh mắt Hoa Nhất Đường hung tàn giống như đao mổ lợn vậy.

Bạch Hướng quay về ôm đùi Hoa Nhất Đường lại: "Ta biết các ngươi là người tốt, Hoa Tứ Lang, chỉ cần a gia vượt qua kiếp nạn này, về sau Bạch thị Thanh Châu và Dương Đô Hoa thị ta nguyện ý hóa đá qua thành ngọc, trăm năm giao hảo!"

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: "Ta chỉ là vì điều tra rõ chân tướng, nếu a gia ngươi thật sự là hung thủ, thì ai cũng không giúp được."

Bạch Hướng lau mặt, nói: "Ta lấy tóc trên đầu mình ra thề, a gia ta tuyệt đối không thể là hung thủ."

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì a gia ta..." Bạch Hướng thấp giọng: "Sợ máu."

*

Thành Quảng Đô dựa vào thế núi và nước mà xây dựng, có ba thành nội, trung, ngoại. Nội thành có địa thế cao nhất, phỉ thái thú, quan bão, dịch quán, kho hàng đều ở chỗ này, trung thành là khu chủ thành, trung thành tây là phiên phường, thương nhân nước ngoài chiếm đa số, mấy phường nhỏ nối lại thành phường lớn, phường nhỏ không có lệnh giới nghiêm, chủ yếu mua bán kỳ trân nước ngoài, số lượng người Ả rập là nhiều nhất, tập trung nhiều ở phường Đại Thị, trung thành nam là khu dân cư của dân chúng Nhà Đường, tổng cộng có ba mươi sáu phường, quán xá và dân chúng ở hỗn tạp, cũng không quá phân biệt, lệnh giới nghiêm có danh không có thực, bầu không khí thương mại nồng đậm.

Đường thủy ngoại thành ngang dọc, bến tàu san sát, đường thủy trong thành có thể đi thẳng đến Châu Giang, vận tải đường thủy cực kỳ phát triển, là đô thị thương mại có thành phố cảng lớn thứ hai sau Dương Đô.

Từ cửa bắc vào thành Quảng Đô, dọc theo trục nam bắc tuyến giữa lần lượt xuyên qua ngoại thành, trung thành, trên đường có thể nhìn thấy miếu Hải Thần hoa lệ cao lớn, vào nội thành, đi thẳng đến phường trung ương, đợi nhìn thấy tháp Linh Quang dưới chân núi, thì đã đến phủ nha Thành Quảng Đô.

Thành Quảng Đô có cùng cấp bậc với thành Dương Đô, thái thú của Quảng Đô họ Xa tên Đình, xuất thân Hàn Môn, năm nay chỉ mới bốn mươi ba tuổi, có thể lên được vị trí này, thì có thể là tinh anh trong tinh anh.

"Ở năm đô thành của nhà Đường, đại đa số đều là người phiên nhiều nhất, nghe đồn vị Xa thái thú này tinh thông ngôn ngữ năm nước, rất hiểu việc quản lý Phiên phường, chỉ là không biết bản lĩnh phá án truy sát hung thủ như thế nào." Hoa Nhất Đường đứng trước cửa phủ thái thú, dùng quạt che ánh mặt trời nóng rực: "Thanh Châu hôm nay nắng độc thật."

(phiên: là chỉ người nước ngoài ấy ạ)

Mộc Hạ hiểu ý, lập tức lấy mũ trùm đầu trùm cả người Hoa Nhất Đường bên trong, còn định đưa cho Lâm Tùy An một cái, Lâm Tùy An kiên định từ chối.

Bất lương soái Triệu Chính Chỉ dùng ánh mắt nhìn người điên trừng mắt nhìn đám người này: "Hoa gia Tứ Lang, người Xa thái thú muốn gặp chỉ có Bạch thị Tam Lang, các ngươi làm gì?"

Bạch Hướng vèo một cái nhảy qua, thiếu chút nữa đụng rớt mũ trùm của Hoa Nhất Đường, hét to"Ta sống hết đều phải ở cùng Tứ Lang!"

Triệu Chính Chỉ: "..."

Hoa Nhất Đường bất đắc dĩ: "Làm phiền Triệu Soái thông báo một tiếng, huyện úy mới nhậm chức của huyện Thành Thanh Châu Hoa Nhất Đường và Bạch Hướng Thanh Châu cầu kiến."

Triệu Chính Chỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể sai người vào thông báo, không bao lâu sau, đã có người đi ra mời mọi người vào phủ. Vừa vào cửa lớn, đầu tiên là một bức tường thật lớn, phải đi vòng qua, vào một khu vườn hoa cỏ tươi tốt, và bố cục phủ trạch khác với bình thường, vườn hoa dẫn đến hành lang, dọc theo hành lang qua hai chỗ hòn giả hơn, mới là chính đường.

Một người từ sớm ở cửa chính đường, mặc quan bào màu đỏ thẫm, thân hình gầy gò, thân hình cao tầm Lâm Tùy An, râu rất ngắn, làn da ngăm đen, sống mũi rất rộng, là dáng vẻ điển hình của người bản địa Thanh Châu.

Hoa Tứ Lang tháo mũ xuống đưa cho Bạch Hướng, Bạch Hướng nhận rất thuận tay, Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm ôm quyền nói: "Xa thái thú, Tứ Lang xin bái kiến."

"Hoa gia tứ lang, ngưỡng mộ đã lâu." Xa thái thú cười nói: "Nghe nói Hoa gia Tứ Lang trúng chế cử tân bảng nhất giáp tiến sĩ, được Thánh thượng ân sủng, có chức vụ quan trọng của huyện úy huyện Thành Thanh Châu, về sau tất nhiên quan vận hanh thông, một bước lên mây. Nếu Hoa Tứ Lang đã đến, không bằng ở thành Quảng Đô thêm mấy ngày, Xa mỗ phái người đưa ngài đi đến danh lam thắng cảnh của thành Quảng Đô chơi cho mấy ngày, cũng không uổng công Hoa Tứ Lang đi một chuyến này."

Người này mặt ngoài nho nhã lễ độ, thực tế thì ý cười chưa tới đáy mắt, lời nói thoạt nghe khen ngợi, thực ra lại âm thầm mang theo gai, trào phúng Hoa Nhất Đường chỉ là một tên quan tòng cửu phẩm.

Lâm Tùy An cảm thấy hơi kỳ quái, thành Quảng Đô là đô thị thương mại quốc tế, Hoa thị là đệ nhất thương nhân Nhà Đường, giao lưu thương mại tất nhiên rất chặt chẽ, mặc kệ nói như thế nào cũng nên cho Hoa thị ba phần mặt mày... chẳng lẽ người này và Hoa thị có thù oán sao?

Hoa Nhất Đường bưng khuôn mặt tươi cười: "Thật không giấu gì, Hoa mỗ và Bạch Tam Lang vừa thấy đã quen, nghe nói trong nhà hắn đột nhiên gặp đại biến, trong lòng không đành lòng, cho nên đặc biệt cùng hắn đến đây, muốn hỏi thăm một chút vụ án của bạch thị gia chủ Bạch Vanh."

Hoa huyện úy nói đùa, vụ án này xảy ra ở thành Quảng Đô, cũng không phải huyện Thành, không nên làm phiền Hoa huyện úy." Xa thái thú tươi cười: "Xa mỗ tiếp nhận chức thái thú Quảng Đô nhiều năm, cũng tính là có vài phần tâm đắc trong việc điều tra án. Về phần vụ án này, quả thực không tiện nói với người ngoài."

Hoa Nhất Đường chậc chậc một tiếng, bĩu môi với Bạch Hướng.

Bạch Hướng lại sắp khóc: "Hoa Tứ Lang, ngươi không thể thấy chết không cứu được!"

Hoa Nhất Đường thở dài, lui ra sau nửa bước: "Ta là không còn cách nào khác. Lâm Tùy An..."

Lời này vừa nói ra, chúng bất lương kinh hãi thất sắc, đồng thời rút thước sắt ra chắn trước người xa thái thú.

"Lâm nương tử, đây là phủ Thái thú Quảng Đô, ngươi không thể làm bậy!" Triệu Chính Chỉ hét lớn.

"Đều tránh ra!" Xa thái thú giận dữ: "Ta lại muốn nhìn một chút, chỉ là một huyện úy tòng cửu phẩm hạ, có thể làm gì thái thú như ta? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn dám chém ta sao?"

Triệu Chính Chỉ: "Thái thú có điều không biết, nữ nhân này chính là Lâm Tùy An, Mãnh Hổ quận Thái Nguyên và Kim Vũ Vệ của Khương thị Thái Nguyên đều bại dưới đao của nàng ta!"

Xa thái thú kéo Triệu Chính Chỉ ra, chen lên, ngẩng đầu: "Ta đường đường là thái thú Quảng Đô, làm sao có thể sợ một tiểu nương tử?!"

Bất lương cuống quít kéo hắn trở về: "Thái thú! Không thể!"

"Tránh ra!"

"Thái thú, quá nguy hiểm!

Lâm Tùy An: "..."

Từ đầu đến cuối cô đến đầu ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích mà!

Hoa Nhất Đường bật cười: "Xa thái thú, vở kịch này của ngài cũng sâu thật? Lâm Tùy An nhà ta từ khi nào nói muốn chém ngài?"

Cận Nhược: "Đâu phải ba con chó mèo gì cũng xứng để sư phụ ta chém."

Xa thái thú: "Ngươi nói cái gì..."

Lâm Tùy An tiến lên một bước: "Cái đó..."

Bất lương kinh hãi thất sắc, che chở Xa thái thú vội lui về phía sau mấy bước, giống như lâm đại địch, mặt Xa thái thú trắng bệch, làm ra tư thế phòng vệ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lâm Tùy An gãi gãi trán, thân hình chợt động, một bước vọt tới trước người Triệu Chính Chỉ, Triệu Chính Chỉ hoảng sợ thất sắc, vung thước sắt bổ, nhưng không trúng.

Hắn không thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen lại sáng ngời, Lâm Tùy An đã không thấy bóng dáng, sau đó, Triệu Chính Chỉ nghe được phía sau thét chói tai, là Xa thái thú.

Lâm Tùy An và Xa thái thú đứng ngoài mười bước, hai người gần như cao bằng nhau, nhưng bây giờ Xa thái thú rõ ràng thấp hơn Lâm Tùy An nửa cái đầu, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, đầu gối nửa cong, dường như muốn quỳ xuống đất. Lâm Tùy An nâng cánh tay hắn, không quỳ xuống.

"Lâm Tùy An, ngươi muốn làm gì Xa thái thú?!"

Triệu Chính Chỉ đang muốn xông lên, không ngờ Xa thái thú đột nhiên quát lớn: "Không được tới đây!"

Giọng nói cực kỳ bén nhọn, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, kinh hãi hét ra.

Người bất lương choáng váng, Lâm Tùy An nhướng mày, lật lệnh bài Ám ngự sử trong lòng bàn tay ra, rồi thu lại vào trong ngực.

Xa thái thú cắn răng, cố hạ thấp giọng: "Không biết đúng là quan lớn đến, Xa mỗ thất lễ. Mong ngài chớ trách tội!"

Lâm Tùy An: "Ta chỉ đi ngang qua, cảm thấy vụ án này rất kỳ quái, muốn thuận đường điều tra, không biết Xa thái thú có thể có thể thuận tiện cho ta chút được không?"

Xa thái thú rối rắm: "Tất nhiên."

Lâm Tùy An giơ ngón tay đặt lên môi: "Thái thú hiểu ý của ta chứ?"

"Hiểu."

"Vậy..."

Xa thái thú vội vàng lui ra sau một bước, ôm quyền thi lễ với Lâm Tùy An, lại nói: "Người đâu, nhanh cho người đưa hồ sơ vụ án Bạch Vanh giết người lại đây! Cho, cho..." Hắn nhìn Lâm Tùy An, lại sửa lời: "Cho Hoa huyện úy điều tra!

Tiểu kịch trường:

Triệu Chính Chỉ: Lời đồn quả nhiên là thật, Dương Đô thái thú bị Lâm Tùy An trừng mắt một cái đã sợ chết, thái thú nhà ta bị Lâm Tùy An trừng mắt một cái, đầu óc đã sợ tới mức mơ hồ rồi!

16.5.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui