NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 129: Dân phong thuần phác
Ngày rời khỏi Quảng Đô, là một ngày mưa.
Những giọt mưa liên miên xâu chuỗi bầu trời và mặt đất, trong không khí ẩm ướt tràn ngập vị đắng đặc trưng của ngày mưa, những cây lớn bên đường được rửa sạch đến xanh biếc, trên cành cây những bông hoa trắng nhỏ nằm rải rác, e ấp tỏa hương thơm thoang thoảng.
Cũng không biết là ai quy định, bên ngoài mỗi tòa đô thành nhất đinh phải có một ngôi đinh thập lý, là thắng địa để văn nhân mặc khách đến tiễn biệt người, và thành Quảng Đô cũng có một nơi như vậy. Ra cửa đông đi dọc theo đường chính về phía tây mười dặm, từ xa có thể nhìn thấy một chiếc đình bát giác, chân bàn đá phủ đầy rêu xanh.
Bữa tiệc tiễn biệt ở thành Quảng Đô không cần xa hoa, nhưng nhất định phải thật tinh tế, tám món mạnh bốn món canh, một bình rượu, có hai loại nguyên liệu không thể thiếu, theo thứ tự là cá và rắn, lấy ý nghĩa "như cá gặp nước", "rồng bay trên trời".
Hôm nay là Xa thái thú đứng ra làm chủ, Nhậm tham quân và Triệu Chính Chỉ cùng góp phần, chọn thịt rắn Thanh Châu Bích Xà, thịt thơm ngon, rất dai, mọi người ăn rất ngon miệng, chỉ có Cận Nhược là tâm lý không chịu được, không dám ăn miếng nào.
Xa thái thú bưng chén rượu lên, ngâm một bài thơ trước: "Đường về nam xa xôi, hoa mai rơi như mưa, nghĩ đến phải xa người, lòng ta chợt ngấn lệ." Rồi thở dài hai tiếng: "Lúc trước Xa mỗ nghe tin đồn, nên tưởng rằng Hoa gia Tứ Lang là một kẻ ăn chơi trác táng, nên mới không tiếp đón Hoa huyện úy đàng hoàng, mong Hoa huyện úy chớ trách!"
Hoa Nhất Đường cười nói: "Cũng không phải lời đồn, Hoa mỗ quả thực là một công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô."
"Hoa huyện úy rộng lượng!" Xa thái thú lại nói: "Lâm nương tử, Xa mỗ lúc trước có mắt không biết Thái Sơn, kính xin Lâm nương tử bỏ qua cho!"
Dứt lời, còn dùng tay áo chấm chấm khóe mắt phiếm đỏ.
Lâm Tùy An cười nói: "Xa thái thú đừng thấy nặng nề."
Quá khoa trương, cho dù cô là Ám Ngự Sử thì cũng không cần biểu diễn cái màn lưu luyến không rời như vậy chứ? Trời ơi da gà rơi đầy đất luôn rồi!
Xa thái thú khịt khịt mũi, lại nâng chén lên kính những người khác: "Khí hậu huyện Huyện Thành nóng nực hơn cả Quảng Đô, chư vị lần này, nhất định phải bảo trọng thân thể nhiều hơn nhé."
Đám người Phương Khắc nhẫn nại ứng phó.
Rượu qua ba tuần, Xa thái thú cảm thấy tình cảm đã đủ, cuối cùng cũng bắt đầu nói đến chính sự.
"Chư vị lần này đi huyện Thành, nhất định phải dùng hết mười hai phần tinh thần, nhất là sau khi tiến vào huyện Thành, nhất định phải cẩn thận môn hộ."
Lâm Tùy An vừa nghe đã thấy phấn khởi: "Chẳng lẽ huyện Thành cũng có sơn phỉ hoành hành?"
Cận Nhược: "Sơn phỉ có treo thưởng không?"
Triệu Chính Chỉ: "Lâm nương tử nói đùa, huyện Thành là chốn núi non hẻo lánh, đến sơn phỉ cũng chê. Chỉ là truyền thuyết địa giới có Long Thần đóng quân, hơi tà môn một chút."
Nhậm tham quân: "Huyện Thành chưa đầy một năm, đã thay đổi bốn nhiệm kỳ huyện úy, đều nói là nhiễm bệnh lạ rồi chết bất đắc kỳ tử."
Lâm Tùy An vội nhìn Xa thái thú một cái, Xa thái thú hiểu được, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Huyện úy hai nhiệm kỳ sau đều là người của Lại bộ phân công đặc biệt, không ngờ một đi không trở về, quả thực kỳ quái."
Ồ! Vậy tỷ lệ tử vong của huyện úy Huyện Thành này có hơi cao. Lâm Tùy An nghĩ.
Hoa Nhất Đường thổi lớp dầu trên canh rắn, nhướng mắt: "Bốn huyện úy tiền nhiệm chết không rõ ràng như vậy, vậy sao huyện lệnh Huyện Thành không cho triều đình một lời giải thích?"
Xa thái thú: "Hoa huyện úy có điều không biết, huyện lệnh Huyện Thành Cầu Lương là người bản địa, hơn sáu mươi tuổi, thân thể gầy yếu, quanh năm cáo bệnh ở nhà, mặc kệ mọi việc."
"Huyện vụ của huyện Thành do ai phụ trách thế?" Lâm Tùy An hỏi.
Nhậm tham quân: "Năm trước chủ sổ Huyện Thành Chu Toàn Lâm cáo lão về hưu, tiến cử cháu trai của hắn tiếp nhận vị trí chủ sổ, hẳn là chủ sổ mới đang quản lý?"
Hoa Nhất Đường: "Chẳng lẽ chủ sở mới cũng là người Huyện Thành?"
Triệu Chính Chỉ: "Huyện Thành có hai họ lớn, một họ là Chu, một họ là Cầu."
Lâm Tùy An: Hay lắm, huyện lệnh họ Cầu, chủ sổ họ Chu, xem ra quan viên Huyện Thành đều là người nhà với nhau. Nói cách khác, thì không chỉ có một con rắn, mà là cả ổ rắn đây.
"Thực ra huyện lệnh có quản hay không thì cũng không có gì đáng ngại, từ trước đến này Huyện Thành đều do hương hiền tự trị." Xa thái thâm sâu nhìn Hoa Nhất Đường một cái: "Hoa huyện úy lần này đi chỉ cần lấy lòng những hương thân phụ não này thì vạn sự vô ưu."
Hoa Nhất Đường nở nụ cười: "Vừa khéo, thứ Hoa mỗ giỏi nhất là lấy lòng người khác."
Xa thái thú gật đầu, nhìn sắc trời, đứng dậy thi lễ: "Lâm nương tử nếu có nhu cầu gì, thì có thể phái người truyền tin tức cho ta, Xa mỗ nhất định sẽ giúp Lâm nương tử một tay."
Lâm Tùy An lần này thật sự hơi được sủng mà sợ hại, vội vàng ôm quyền nói: "Đa tạ!"
Nhậm tham quân và Triệu Chính Chỉ đồng thời bưng rượu đứng dậy: "Chúc chư vị đi đường bình an!
*
Qua đình Thập Lý đi về phía nam thêm hai trăm dặm nữa, chính là Huyện Thành. Càng đi về phía nam, đường lớn càng trở nên gập ghềnh, hơn nữa nhiều ngày mưa liên tục nên đường rất lầy lội, tốc độ di chuyển của xe ngựa càng ngày càng chậm. Xe ngựa thời đại này lại không có thiết bị giảm xóc, Lâm Tùy An bị xóc đến mức xương cốt muốn gãy, rất nhanh biến thành chiến hữu của Phương Khắc, mỗi ngày đều ngủ mê man trên xe ngựa.
Thỉnh thoảng xe xóc quá giật mình tỉnh lại, thì thấy Hoa Nhất Đường ngồi đối diện nhắm mắt dưỡng thần, đầu theo tiếng lắc lư theo chuyển động của xe, nhìn y như một con lật đật đáng yêu vậy.
Lâm Tùy An không phải là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, mỗi lần bày ra tạo hình này thì có vẻ là Hoa Nhất Đường lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Xe ngựa đi trong bùn và nước mưa suốt sáu ngày, cuối cùng đến khu vực huyện Thành, cơn mưa triền miên nhiều ngày đã tắt hẳn, để lộ ra bầu trời xanh lâu rồi không gặp.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên trán, Lâm Tùy An mở mắt ra, duỗi thắt lưng, đẩy cửa sổ xe, thì thấy một lá cờ viết hai chữ "quán trà" đang phất phơ đón gió.
Đây là một quán trà hoang sơ bên đường, cơ sở vật chất cực kỳ đơn sơ, một túp lều tranh, một cái bếp đất, một cái nồi sắt lớn, chén trà sứ thô, bên cạnh quán trà có một cây Hòe lớn tươi tốt, dưới tàng cây có mấy thanh niên đang uống trà nghỉ chân, năm người chụm lại, ngồi trên mặt đất, đặt cuốc bên cạnh, uống trà từng ngụm, đang lớn tiếng nói chuyện phiếm, nhìn rất náo nhiệt.
Chủ quán trà là một ông lão tóc bạc, nhìn thấy đám người Lâm Tùy An lái xe đến thì biết là quý nhân, vội vàng lưu loát lau sạch bàn, lấy sáu cái bồ đoàn từ dưới lều cỏ ra đưa đến.
Bồ đoàn cỏ vốn nằm bên cạnh bếp, dùng hơi nóng của bếp đất hong nên cũng khô ráo, chỉ là người Lâm Tùy An là ẩm ướt, ngồi ở phía trên, lại cảm giác nong nóng khó chịu, nên ngồi co một chân lại, cố gắng thông gió.
Mộc Hạ không vui lắm, mứt quả sấy khô vừa mua ở quán mứt đã mọc lông, Cận Nhược và Y Tháp phụ trách lái xe, mệt đến rã rời, nằm sấp trên bàn không buồn nhúc nhích, Phương Khắc đeo rương gỗ của hắn đặt bên cạnh phơi nắng.
Hoa Nhất Đường mặc một thân quần áo đơn giản ngồi thẳng thớm nghiêm trang, hắn đã thay một bộ áo tay hẹp cải tiến từ y phục nhà Hồ, căn cứ theo cách nói của Mộc Hạ, tay áo rộng dễ hút ẩm, mặc lên vừa nặng vừa trơn trượt, nên mới phối hợp quần áo thế này, trâm cũng đổi thành trâm gỗ đào bình thường, quạt đổi thành quạt trắng mặt trắng.
Bộ trang phục thuần khiết khiến làm cho ngũ quan của Hoa Nhất Đường càng thêm tuấn lệ xinh đẹp, lấy một câu ví dụ, thì giống như là trong vùng đất hoang không một tấc cỏ lại mọc ra một bắp cải trắng xinh đẹp như điêu khắc, khiêm tốn nhưng lại cực kỳ chói mắt.
Tiểu cô nương bê trà lên tuổi tác cũng tầm Y Tháp, hẳn là cháu gái của chủ quán, thân hình yểu điệu, làn da mềm mại như đậu hũ, nhịn không được nhìn chằm chằm Hoa Nhất Đường, Cận Nhược nhịn không được mỉm cười, mặt tiểu cô nương chợt đỏ bừng, ném xuống chén trà, lá trà và ấm trà xuống rồi bỏ chạy.
Lá trà là trà tán, không có nồi nấu trà, lò sưởi và các đồ dùng khác, Y Tháp đen mặt muốn lên xe ngựa tìm trà cụ, Lâm Tùy An lảo đảo cầm mấy nắm trà tán ném vào chén trà, nước vừa sôi, đã bưng cho mọi người: "Nhập gia tùy tục, nếm thử tán trà này cũng không có gì không tốt."
Tất cả mọi người đều hơi do dự, không biết có nên thử hay không, Lâm Tùy An đứng mũi chịu sào uống một ngụm, cả người đều cảm động.
Mặc dù không so được với mùi vị của lá trà hiện đại, hơi chát đắng, nhưng ít nhất không mặn không chua không cay không tê, không có hành hoa tỏi gừng vỏ hạt tiêu, mà giống như một loại trà bình thường.
Y Tháp nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tùy An, bưng chén trà lên, cau mày uống một ngụm, chớp chớp mắt, lông mày giãn ra, lại uống một ngụm, nhìn chằm chằm chén trà rồi lâm vào trầm tư.
Hoa Nhất Đường thưởng thức một ngụm nhỏ, giật mình: "Vị trà tuy nhạt, nhưng dư vị vô cùng, không tồi."
"Các vị là người từ bên ngoài đến nhỉ, đây chính là trà bách hoa đặc biệt của Huyện Thành chúng ta, vừa giải khát còn khai vị, uống nhiều nhiều một chút." Chủ quán cười ha ha nói.
"Lão chủ quán, trà ngon!" Lâm Tùy An cười đáp lễ.
Người nông dân dưới tán cây cũng góp vui:
"Tiểu nương tử sảng khoái, trà Bách Hoa của chúng ta quả thật là trà ngon, ha ha ha."
"Các vị thật biết thưởng thức!"
"Nào nào, ta kính vị tiểu lang quân này một chén!"
Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nâng chén từ xa kính trà, người nông dân uống trà xong, lại hi hi ha ha quay lại tán gẫu.
Hoa Nhất Đường cảm thấy rất vui mừng: "Xem ra dân chúng huyện này nhiệt tình hiếu khách, tính tình lương thiện, dân phong thuần phác, Hoa mỗ hẳn là bớt việc làm rồi!"
Cận Nhược nghiêng mắt nói: "Xa thái thú đã ám chỉ rất rõ ràng, kẻ có vấn đề chính là huyện lệnh họ Cầu kia và hương hiền."
Phương Khắc: "Có vấn đề nhất chỉ e chính là Quả Long Thần kia."
Lâm Tùy An thêm nửa chén nước cho Hoa Nhất Đường: "Ngươi có tính toán gì không?"
Hoa Nhất Đường hất quạt ra, phát hiện mặt quạt đã nổi mốc, xấu hổ khép lại, thấp giọng nói: "Hoa mỗ cho rằng, chuyến đi huyện Thành lần này, cần giấu diếm thân phận, cải trang vào huyện dò xét."
Cận Nhược: "Hê hê, họ Hoa ngươi sợ chết chứ gì?"
Hoa Nhất Đường cực kỳ sảng khoái thừa nhận: "Hoa mỗ tất nhiên là sợ, chẳng qua có Lâm Tùy An ở đây, nên Hoa mỗ không cần lo đến tính mạng nữa." Nói xong, nháy nháy mắt với Lâm Tùy An.
(ăn cơm mềm nghiện hả anh)
Lâm Tùy An: "..."
Hèn chi mà tên này đột nhiên đổi tính, vứt bỏ bộ trang phục hoa mỹ mang tính biểu tượng của hắn, thì ra là có chủ ý này.
"Chủ yếu là vì chúng ta mới đến, không hiểu rõ tình hình nơi đây, nếu không tìm hiểu trước thì e đến đó sẽ chịu thiệt." Hoa Nhất Đường nói: "Hơn nữa có một chuyện, chỉ có điều tra từ bên dưới." Ngón tay chọt chọt vào bàn, nói tiếp: "Mới có thể điều tra rõ ràng."
"Ngươi định cải trang thành thân phận gì?" Lâm Tùy An hỏi.
Hoa Nhất Đường suy nghĩ một hồi: "Huyện Thành là hạ huyện, lại ở nơi xa xôi hẻo lánh, nói đến buôn bán chỉ sợ không ổn, hay là..." Tròng mắt lần lượt lướt qua mọi người, cuối cùng rơi lên người Phương Khắc: "Mở một y quán?"
Mặt Phương Khắc chôn trong chén trà lớn, không đồng ý, cũng không phản đối.
Hoa Nhất Đường bắt đầu phấn khởi sắp xếp vai diễn cho mọi người: "Phương Khắc là danh y đến từ Đông Đô, Y Tháp và Mộc Hạ là học đồ của y quán, ta và Cận Nhược là gã sai vặt, về phần Lâm Tùy An..."
"Cải trang thành phu nhân danh y thì sao?" Cận Nhược cười xấu xa nói.
Phương Khắc phun ra một ngụm trà.
"Không hay không hay!" Hoa Nhất Đường lập tức phun một chuỗi liên châu pháo: "Vậy vậy vậy vậy... muội muội, đúng, cải trang thành muội muội của Phương đại phu."
Phương Khắc thở phào nhẹ nhõm: "Ừm. Muội muội, được."
Lâm Tùy An nhún vai: "Ta sao cũng được."
"Vậy cứ quyết định thế đi." Hoa Nhất Đường vỗ tay: "Đợi vào Huyện Thành, Cận Nhược tìm một khu vực tốt, thuê một cửa hàng có trạch viện, Mộc Hạ và Y Tháp phụ trách mua vật phẩm cần thiết, Phương đại phu đi hỏi thủ tục mở y quán, ta và Lâm Tùy An đi dạo phố."
Mọi người: "..."
Lâm Tùy An dở khóc dở cười nhìn Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường: "Khụ, ý của ta là, ta và Lâm Tùy An đi thăm dò."
Mọi người: Chắc ta tin ngươi!
Đường lớn truyền đến tiếng vó ngựa, năm con ngựa ngẩng cao đầu đón bụi đi tới, người tới là năm thanh niên mặt đen, thắt lưng treo hoành đao, mặt mày đầy thịt, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì.
Lão chủ quán đưa bồ đoàn cỏ cùng loại lên, tiểu cô nương bày chén trà, ấm trà, đang muốn thả lá trà vào thì có một thanh niên trong số đó tỏ vẻ không vui.
"Đây là trà cho người uống đấy hả?! Đây rõ ràng là trà tán cho chó uống!"
Một tiếng này vang lên, bốn phía chợt trở nên tĩnh mịch.
Tiểu cô nương bĩu môi: "Đây là trà bách hoa ở chỗ chúng ta."
"Trà bách hoa cái chó gì!" Thanh niên đập nát chén trà: "Đưa tuyền trà Quảng Đô lên cho ông."
Tiểu cô nương: "Tuyền trà là gì, chưa từng nghe nói!"
"Tiểu Ngư, mau lại đây." Chủ quán kéo cháu gái ra phía sau, cười nói với mấy thanh niên kia: "Mấy vị khách đây là người ngoài đến nhỉ, trà bách hoa này là đặc sản của chỗ chúng ta, mọi người cứ nếm thử trước đã, nếu thật sự không thích, thì ta đổi thành nước trắng cho các vị, cũng có thể giải khát."
"Lão Tam, bỏ đi." Một hán tử khác nói: "Nơi này đâu phải Quảng Đô, nghèo kiết xác thì có gì đang để ý."
"Cái nơi quỷ quái gì không biết, không có trà cũng không có rượu, đến cái kỹ quán đàng hoàng cũng không có, chúng ta chẳng lẽ là bị lừa đi, mấy nơi hẻo lánh này thì có thể kiếm được gì chứ?" Lão Tam lẩm bẩm, liếc mắt nhìn tiểu cô nương phía sau bếp, chép miệng: "Suốt đường gì ta sắp nhịn chết rồi."
Bốn người khác cùng nhìn vào tiểu cô nương, trong lòng đều nghĩ về một chuyện, nở nụ cười d.â.m đ.ã.n.g.
Cận Nhược thở dài: "Ta có dự cảm không lành."
Lâm Tùy An nâng má chồng cằm: "Tình tiết tốt cẩu huyết."
Phương Khắc: "Ai đi đây?
Y Tháp: "Cái gì vậy?"
Mộc Hạ: "Y Tháp ngoan, con nít đừng hỏi."
Hoa Nhất Đường: "Vội quá làm gì, địch bất động, ta cũng bất động."
Cận Nhược lườm hắn: "Bọn họ động rồi kìa."
Lão tam nhe răng cười đi về phía bếp, nói ra lời thoại quê mùa: "Vị tiểu nương tử này xinh đẹp như thế, ở nơi nghèo khổ này bán trà quả thực ấm ức cho ngươi, hay là theo ta đi Đông Đô hưởng phúc đi?"
Cận Nhược vỗ bàn đứng dậy: "Ta nhổ, ngươi..."
Mọi chuyện xảy đến rất nhanh, chợt nghe ầm ầm một tiếng, tiểu cô nương mềm như đậu hũ kia đột nhiên múc một vá nước sôi hắt lên mặt lão tam, lão tam kêu thảm thiết như heo bị mổ, che mặt ngã xuống đất, ngay sau đó, ông lão cầm củi gỗ to bằng cánh tay bổ vào mặt tên lão tam kia, chỉ đánh vài đã máu thịt mơ hồ, bốn hán tử còn lại kinh hãi thất sắc, rút hoành đao xông lên trước. Mất thành niên nông dân đang nghỉ ngơi dưới bóng cây xông lên, cầm cuốc vọt tới, đánh nhau với bốn tên kia.
Bốn tên đó quả thực có chút võ nghệ, nhưng không chịu nổi những nông dân đông người sức mạnh, chỉ mấy chiêu đã bại trận, bị đánh lăn lộn khắp đất, thảm thiết nhất vẫn là lão tam, mặt bị đập nát,chân cũng gãy, đầu bị đánh nứt ra, nằm trên mặt đất không biết sống chết.
Ông lão vừa đánh vừa hét: "Đâu ra thứ chó má thế này, dám đụng tới cháu gái ta, muốn chết hả!"
Tiểu cô nương vừa đá vừa kêu: "Trà ta đây khổ sở thái, mà ngươi dám chê hả?!"
Đám nông dân cũng hét lên: "Nương nó chứ! Dám đến Huyện Thành chúng ta giương oai, đánh chết chúng đi, cho chúng nhớ! Lát nữa đưa đến Hiền Đức trang, để cho mấy vị trang chủ thẩm vấn, chắc chắn không phải thứ gì tốt rồi!"
Đám người Lâm Tùy An trợn mắt cứng lưỡi, miệng Cận Nhược há to đến nỗi có thể nhét ba quả lê, đỡ bàn, lại âm thầm ngồi trở về lại.
Bên kia cuối cùng cũng đánh đủ rồi, đám nông dân trói năm tên kia lại như trói heo gánh đi bằng cuốc, ông lão lau mặt, tiểu cô nương chỉnh lại cổ áo, quay đầu mỉm cười với đám người Lâm Tùy An.
"Mấy vị khách đây chớ sợ hãi, ở Huyện Thành chúng ta, người không phạm ta, ta không phạm tội, chỉ cần an phận thủ thường, tất nhiên có thể an cư lạc nghiệp."
Mọi người im lặng một lát, đồng loạt nhìn về phía Hoa Nhất Đường.
Cận Nhược: "Dân chúng lương thiện?"
Phương Khắc: "Hiếu khách?"
Lâm Tùy An: "Dân phong thuần phác?"
Mộc Hạ nắm tay: "Tứ Lang hẳn là có rất nhiều việc phải làm rồi!"
Y Tháp: "Uy vũ."
Khóe miệng Hoa Nhất Đường giật giật, cười còn khó coi hơn khóc.
6.6.2023
Tuần thi nên không đăng thường được, mọi người thông cảm