Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 132: Huyền Minh tán nhân

Ngày hôm sau, trời vẫn mưa.

Ngày mưa rất thích hợp để ngủ, lúc Lâm Tùy An rời giường thì đã qua giờ tỵ rồi, cô đi giày, vừa ngáp vừa đi vào tiền đường, phát hiện cửa y quán bốn phía mở rộng, người đi đường dường như không có chút hứng thú nào đối với y quán mới xuất hiện này, có đi qua cũng không thèm nhìn một cái.

Hoa Nhất Đường nằm sấp trên mép cửa sổ, hơi khép hờ mí mắt mình, thoạt nhìn thì lười biếng, giống như một miếng da chó bị ẩm ướt.

Lâm Tùy An theo tầm mắt của hắn nhìn qua, phát hiện trên nóc nhà đối diện đường cỏ mọc, lá cây dài như tóc, từng bụi cây chui ra từ khe hở ngói nhà, mưa rơi trắng xóa ở phía trên.

Ngày mưa quả nhiên sẽ làm cho người ta trở nên đa sầu đa cảm, Lâm Tùy An thầm nghĩ, xem đi, ngay cả Hoa Nhất Đường cũng không có tinh thần rồi kìa.

Hôm nay Phương Khắc lại tỉnh lại rất sớm, nghiêm trang ngồi sau y án, Mộc Hạ đang báo cáo công tác: "Vấn đề lớn nhất hiện nay là Huyện Thành không có dược liệu, các loại chúng ta mang theo đến đây không đủ, số lượng cũng không đủ. Nếu như đặt từ huyện lân cận, cũng phải năm ngày sau mới đến được."

Phương Khắc nhìn qua, Lâm Tùy An chọt chọt bả vai Hoa Nhất Đường.

Đầu vai Hoa Nhất Đường run lên, quay đầu lại, ánh mắt hơi u oán: "Phương đại phu tự xử đi."

Ánh mắt Phương Khắc: Thứ hàng này bị trúng gió gì à?

Lâm Tùy An: Có quỷ mới biết.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường càng u oán, thở dài, gối đầu lên cánh tay, tiếp tục nhìn chằm chằm cỏ trên nóc nhà đối diện ngẩn người.

Phương Khắc bất đắc dĩ: "Trước tiên cứ dùng những loại thuốc tạm vài ngày đã, nếu thật sự như lời Chu chủ sổ nói, phỏng chừng sẽ không có nhiều dân chúng đến khám bệnh đâu, nếu kẹt nữa thì có thể dùng châm cứu trị liệu."

Mộc Hạ nói vâng, rồi dọn bữa sáng Lâm Tùy An, sau lại vội vàng đi hậu trạch, dáng vẻ dường như rất bận rộn.

Tầm mắt Lâm Tùy An đảo một vòng: "Cận Nhược và Y Tháp đâu rồi?"

Hoa Nhất Đường chỉ sang trái: "Cận Nhược đi dạo." lại chỉ sang phải: "Y Tháp đến quán trà cách vách uống trà rồi."

Lâm Tùy An: "Hả?"

Y Tháp dường như có tâm đắc mới với trà đạo."

"..."

Đây không phải là tin tốt.

Bữa sáng là món sở trường của Mộc Hạ, sủi cảo thịt dê, Lâm Tùy An ăn sạch sẽ, ngay cả canh cũng uống hết, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi... bị bệnh hả?"

Bóng lưng Hoa Nhất Đường đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau, lại dần thả lỏng: "Ừ, bị bệnh."

Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Phương đại phu, ngài mau tới đây bắt mạch."

Phương Khắc ngồi thẳng: "Hắn bị bệnh rảnh, không chữa được."

Hả?

Đầu Hoa Nhất Đường kê ở mép cửa sổ, tứ chi mềm nhũn ủ rũ: "Chu Đạt Thường kia có phải dỗ chúng ta hay không? Rõ ràng nói dân chúng Huyện Thành không muốn đến y quán, nhưng ta ngóng cả cả buổi sáng, đến một người đến gây rối cũng không có."

Lâm Tùy An: "..."

Cô là hỏi thăm thừa rồi!

"Người của Phương thị y quán có bên trong không?"

Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn, Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng, ót cũng lóe sáng, sinh long hoạt hổ chạy tới: "Ấy, có có! Mời vị lang quân này vào, Phương đại phu của y quán chúng ta chính là danh y tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Đô, dù là bệnh nan y gì cũng đều có thể thuốc đến bệnh trừ!"

Người đàn ông ngoài cửa khoảng năm mươi tuổi, tay phải cầm một chiếc ô, dáng vẻ rất chất phác, áo dài màu đen, màn che màu đen, quần áo hơi phai màu, vạt áo bị ướt hơn nửa, dính chút bùn, nhưng rất chỉnh tề, thoạt nhìn giống như là người đọc sách. Hắn bị sự nhiệt tình của Hoa Nhất Đường làm cho hoảng sợ, đánh giá một lúc lâu: "Tại hạ là Lý Chính phường Bồng Lai, Hàn Thái Bình, không biết Phương Khắc đại phu có bên trong không?"

"Phương đại phu nhà ta ở bên trong, mới Hàn Lý chính vào bên trong." Dáng vẻ Hoa Nhất Đường nhìn giống như chỉ hận không thể kéo Lý Chính vào trong gặm hai miếng vậy.

"Tại hạ không vào đâu, trên người ướt, bất tiện." Hàn Thái Bình nho nhã lễ độ từ chối, gật đầu với Phương Khắc trong y quán một cái, Phương Khắc đứng dậy đi tới, kéo Hoa Nhất Đường sang một bên.

"Tại hạ chính là Phương Khắc."


Hàn lý chính bình tĩnh nhìn Phương Khắc, rút từ cổ tay áo ra một ống trúc: "Đây là văn thư hành y của y quán đã được huyện nha phê duyệt, sáng nay đưa tới đây."

Phương Khắc không trả lời, Hoa Nhất Đường lẹ mắt nhanh nhận lấy văn thư: "Đa tạ Hàn lý chính, làm phiền rồi."

Hàn lý chính cười đầy thâm ý: "Ta thấy Phương đại phu là người bên ngoài đến, chỉ sợ không biết tình hình Huyện Thành, có mấy câu ta muốn nhắc nhở."

Phương Khắc: "..."

Hoa Nhất Đường: "Hàn lý chính xin cứ nói thẳng."

Huyện Thành có long thần che chở, sức khỏe của dân chúng Huyện Thành đều rất khỏe mạnh, tuổi thọ dài, không mắc bệnh gì, cho nên Phương đại phu thực sự không mở y quán đúng nơi đâu."

Phương Khắc nói: "Người ăn ngũ cốc tạp lương, ai có thể không bệnh chứ?"

Hoa Nhất Đường: "Đúng vậy đúng vậy, nào có người nào không bị bệnh chứ?"

"Hàn mỗ đã nói đến nước này, có tin hay không thì tùy ngươi." Hàn Lý Chính vẫn cười nói: "Ngày mai là mùng một tháng tư, là ngày Long Thần quán ở núi Thành mở cửa, Phương đại phu đã chuẩn bị thứ gì để cúng chưa?"

Phương Khắc: "Ta đây lười..."

"Ôi chao chao." Hoa Nhất Đường đẩy Phương Khắc vào trong y quán, lại chạy ra lại, liên tục nói: "Phương đại phu nhà ta là người thẳng tính, không biết nói chuyện, Hàn Lý chính đừng trách. Chúng ta mới đến Huyện Thành, sau này còn phải nhờ Hàn Lý Chính quan tâm nhiều hơn. Nói xong, lấy mười đồng tiền nhét vào trong tay Hàn Lý Chính, cười nói: "Không biết việc cúng cấp này có quy củ gì không?"

Hàn lý chính im lặng nhận tiền, gật gật đầu: "Ngươi cũng lanh lẹ lắm. Quán chủ Long Thần quán Huyền Minh tán nhân là người nhân hậu, không ép buộc dân chúng, chỉ cần thành tâm dâng đồ cúng là được."

Hoa Nhất Đường lại nhét thêm mười đồng tiền: "Thành tâm phải tính thế nào vậy?"

"Người càng thành tâm, thì long thần càng che chở."

Hoa Nhất Đường nhét tiền lần thứ ba: "Mong được hiểu rõ hơn."

"Nếu là dân chúng bình thường, thì việc cúng cấp thì tùy tâm, nếu có cửa hàng, chính là ba phần lợi nhuận." Hàn Lý đang vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường: "Hai người là cửa hàng mới, tự tính đi."

Hàn Lý Chính chẳng thèm bước vào cửa, nhận lấy ba mươi đồng tiền, cảm thấy hài lòng rời đi, trước khi đi ánh mắt nhìn Hoa Nhất Đường viết rõ ràng ba chữ: "Tên ngáo".

Phương Khắc lườm hắn một cái: "Cái chó má gì thế!"

Hoa Nhất Đường khoanh tay, híp mắt đi dạo trong phòng: "Chẳng trách trong huyện hầu như không có cửa hàng gì, phải nộp tận ba phần lợi nhuận, cắt cổ thật! Hề hề, các ngươi đoán xem, Long thần quán này có liên quan gì đến huyện nha của Huyện Thành hay không?"

Lâm Tùy An: "..."

Xem ra Chu Đạt Thường giấu họ không ít thứ.

"Ôi ôi ôi, xảy ra chuyện lớn rồi!" Cận Nhược xông vào, tùy tiện ném ô xuống đất: "Các ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì nào?!"

Mọi người rùng mình.

Phương Khắc: "Long thần?"

Hoa Nhất Đường: "Long Thần Quán?"

Lâm Tùy An: "Huyền Minh tán nhân?"

Cận Nhược ghét bỏ: "Các ngươi có thể thú vị hơn chút không?"

Lâm Tùy An tát một cái vào đầu Cận Nhược: "Mau nói."

Cận Nhược hít sâu một hơi, chỉ chỉ ra ngoài cửa: "Ta thấy, Y Tháp và tiểu cô nương chúng ta gặp ở quán trà ngoài thành uống trà! Gấc là thân mật luôn!

"Mọi người:!!"

Mộc Hạ vọt ra từ hậu trạch như một trận gió, đi thẳng đến quán trà, bốn người cũng đi theo. Mộc Hạ ngồi xổm dưới cửa sổ quán trà, dựng thẳng lỗ tai nghe lén, mọi người ăn ý xếp thành một hàng, chen chúc dưới mép cửa sổ, bày tư thế y hệt Mộc Hạ.

Trong quán trà không có người đến, bàn duy nhất có người là Y Tháp và tiểu cô nương kia, Lâm Tùy An còn nhớ, hình như cô nương kia tên là Tiểu Ngư.

Y Tháp: "Như thế này, có ngon không?"

Tiểu Ngư cười khanh khách: "Thứ của ngươi là bánh trà, chỉ có thể nấu uống, nếu muốn chế uống thì bánh trà già quá."

"Chỉ có tán trà, chế, mới ngon sao?"

"Đúng vậy, tán trà chế mới ngon."

"Lá trà gì, có thể làm tán trà?"


"Ta chỉ biết làm trà Bách Hoa, mấy lá trà còn lại, ta cũng không hiểu."

"Dạy ta."

"Ngươi có nhiều loại bánh trà như vậy, còn học tán trà làm gì?" Giọng của Tiểu Ngư thấp xuống: "Quý nhân trong đô thành đều nói, tán trà đến chó cũng không muốn uống."

"Không đúng!"

"Hả?"

"Trư nhân nói, tán trà rất ngon, tán trà chính là trà ngon! Trà tốt nhất!"

Bốn người đồng loạt nhìn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An cảm động đến nước mắt lưng tròng: Y Tháp thật sự là một đứa trẻ ngoan!

"Phụt, trư nhân là cái gì vậy?"

"Trư nhân chính là trư nhân, giống như Tứ Lang, tốt nhất trên đời!"

"Được được được, ta dạy ngươi, phải làm tán trà thế nào cho ngon. Đầu tiên phải chọn lá trà, càng non càng tốt, trà Bách Hoa của ta đều do ta tự lên núi hái, ta còn biết một vùng rừng trà bí mật, ta vụng trộm nói cho ngươi biết nhé..."

Giọng của Tiểu Ngư càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe được nữa.

Năm người dưới cửa sổ duỗi cổ thật dài, trèo lên bệ cửa sổ, năm con mắt như hạt châu lăn qua lăn lại dọc theo cửa sổ.

Y Tháp trịnh trọng ghi lại điều gì đó trên giấy, mái tóc vàng xinh đẹp rơi trên sống mũi anh tuấn, đôi mắt to xanh biếc như mặt biển phản dưới chiếu bầu trời đầy sao, Tiểu Ngư nói xong, nhìn lướt qua sườn mặt Y Tháp chở thấy thất thần, mặt đỏ lên, giọng nhỏ hơn.

Mọi người yên lặng thu ánh mắt lại, ngồi xổm trở về.

(chưa bao giờ muốn học vẽ như bây giờ, trong đầu có hình luôn rồi, cười quá há há)

Cận Nhược: Y Tháp không hổ là hoàng tử, uy lực thức tỉnh huyết mạch quá kinh người!

Lâm Tùy An: Bé con lớn rồi, trư nhân rất mừng.

Mộc Hạ liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường: Tứ Lang, ngươi nhìn Y Tháp mà học hỏi đi kìa!

Hoa Nhất Đường đầu đầy dấu chấm hỏi: Kỳ quái, Y Tháp rõ ràng là một tay ta dạy ra, chẳng lẽ cái này gọi là con hơn cha là nhà có phúc?

Phương Khắc bấm ngón tay tính toán: Nên tiết kiệm thêm chút tiền rồi.

*

Vào ngày đầu tiên của tháng tư, mưa đã ngừng.

Trời vẫn âm u, mây rất thấp, đè nặng cả lòng người.

Mọi người dậy sớm, ăn một bữa sáng đơn giản, để Mộc Hạ và Y Tháp ở nhà trông y quán, còn lại thì xuất phát đi Long Thần quán.

Phường Bồng Lai nằm ở vị trí trung tâm địa lý của huyện Thành, từ phường Bồng Lai đến Long Thần Quán của núi Thành, phải đi qua nửa huyện thành.

Từ sau khi đến huyện Thành, Lâm Tùy An lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, dòng người từ các phường dần dần hội tụ ra đường, các người già chống nạng, phụ nhân dắt con cái, nam tử thanh niên trai tráng gánh đồ nặng nhẹ, các cô nương cầm giỏ trúc, trong giỏ trúc phần lớn đều là rau xanh, còn có người khiêng túi gạo, gánh củi, xách cá muối khô rau mận khô, ra khỏi cửa thành, đi dọc theo bậc đá leo lên ngọn núi uốn khúc, giống như một đội kiến vận chuyển hàng hóa vậy.

Trước khi ra khỏi cửa, Phương Khắc bôi một ít thuốc mỡ màu vàng lên mặt Hoa Nhất Đường, bây giờ sắc mặt Hoa gia Tứ Lang vàng óng, giá trị nhan sắc bị kéo xuống vài bậc. Đi bộ trong đám đông, nhìn rất khiêm tốn.

Hôm nay hắn lại trở nên rất yên tĩnh, chậm rãi đi trong trong dòng người, lúc dân chúng đi qua bên cạnh hắn, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm quần áo người ta, còn ngửi ngửi hai cái, một người đi ngang qua, hai người đi ngang qua, một đám người đi ngang qua... ai nấy cũng đều ném ánh mắt không giải thích được.

Lâm Tùy An, Cận Nhược và Phương Khắc đi theo từ xa, hận không thể đứng cách Hoa Nhất Đường tám trượng.

Cận Nhược: "Hắn là chó à?"

Phương Khắc: "Thật không nhận có quen biết hắn."

Lâm Tùy An: "..."

Thật mất mặt.

Long thần miếu nằm ở bán sơn huyện Thành, ở chân núi có thể nhìn thấy ánh sáng vàng như ẩn như hiện giữa núi rừng, đợi leo lên đỉnh núi, mới thấy rõ ánh sáng vàng kia hóa là là đỉnh vàng của đại điện đạo quán, ngày hôm nay mây đen dày đặc, nhưng đỉnh đại điện vẫn rực rỡ sáng chói, không biết đến lúc trời nắng, thì sẽ còn chói mắt đến thế nào nữa đây.

Đi qua tường vàng ngói xanh của Long Thần quán, trước mắt rộng mở sáng sủa, một tòa đạo quán tráng lệ hiện ra, trung tâm có hai tòa điện chính, tiền điện là chủ điện đường, tên là "Long Thần điện", hậu điện là kiến trúc hai tầng, treo tấm biển "Thừa Thành đường", hai bên đông tây có tháp chuông và lầu trống đối xứng nhau, còn lại lớn nhỏ hơn mười tòa điện nằm rải rác ở giữa cây cối rừng rậm, đỉnh vàng giao nhau, kiến trúc rất quy mô.


Hoa Nhất Đường dừng bước, ánh mắt lạnh như băng.

Dọc theo đường đi, những dân chúng mà họ thấy, tuy rằng quần áo chỉnh tề sạch sẽ, nhưng đầu vai, ống tay áo, vạt áo đều có vá rách, còn có thể ngửi được mùi mốc nhiều năm, hẳn là quần áo cũ nhiều năm.

Ở Huyện Thành, việc dâng cúng cho Long Thần quán là đại sự, thế mà họ lại chỉ có thể mặc đồ như thế, chứng tỏ quần áo ngày thường còn cũ nát hơn.

Huyện thành và dân chúng nghèo khó như vậy, lại có thể xây dựng đạo quán khoa trương đến thế, thực không biết là đã vơ vét bao nhiêu của cải rồi?!

Phía trước Long Thần điện là một cái sân rộng lớn, chia làm mười hai đài, lý chính mỗi phường ngồi ngay ngắn phía sau bàn thờ, trong tay đặt danh sách hộ tịch, dân chúng xếp hàng trước phường, sau khi dâng lên đồ cúng, lý chính sẽ đánh một dấu.

Phương Khắc tặc lưỡi, Cận Nhược mắng một câu nương nó.

Lâm Tùy An nhíu mày: Nhìn tư thế này, thứ cúng cấp kia e rằng chẳng phải tự nguyện, mà bị ép buộc rồi đây.

Phường Bồng Lai có đội ngũ ngắn nhất, bởi vì phường Bồng Lai chủ yếu là thương nhân, số lượng rất ít. Phương Khắc xếp hàng đến cuối cùng, phía trước chính là chưởng quầy quán trà cách vách, nhiệt tình và Phương Khắc chào hỏi, bất đắc dĩ Phương Khắc mặt lạnh thật sự đuổi khách, tán gẫu vài câu không thấy đáp lại, chỉ có thể bỏ qua.

Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Cận Nhược đứng ở bên ngoài đoàn người, im lặng quan sát dân chúng trong sân, họ đem đến đủ thứ đồ cùng, nhưng đã phần là đồ ăn, rất ít người đưa tiền, đưa đồ cúng xong, sẽ tụ tập lại một chỗ hàn huyên, gương mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, nụ cười này thật sự rất khó hình dung, dường như rất thỏa mãn, cũng rất phong phú, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần hư ảo.

Lâm Tùy An: "Sắc mặt mọi người hồng nhuận, khí sắc rất tốt."

Cận Nhược: "Thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh."

Hoa Nhất Đường: "Cân nặng của dân chúng thế nào?"

Hả? Cận Nhược hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại, đã vội đi dạo một vòng trong đám người, lúc trở về, sắc mặt càng thêm quái dị.

"Hầu như tất cả mọi người đều nhẹ hơn trọng lượng trung bình và tuổi tác, thật kỳ lạ." Cận Nhược chỉ vào một đám thanh niên nông dân ở góc cao nhất: "Ngoại trừ mấy người kia."

Trong đám nông dân có mấy người hơi quen mắt, đó là mấy người lúc trước gặp ở quán trà hoang sơ ngoài thành, bọn họ cũng nhận ra bên này, cười vang lên, Tiểu Ngư chui từ trong tiếng cười kia ra, đỏ mặt chạy tới, nhìn trái ngó phải, không tìm được người muốn gặp, ánh mắt ảm đạm: "Y Tháp không tới sao?"

Hoa Nhất Đường cười nói: "Y Tháp hôm nay trông nhà."

"A..." Mũi chân Tiểu Ngư cọ cọ trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Lâm Tùy An, ngữ khí chua xót: "Ngươi chính là trư nhân của Y Tháp sao?"

Hoa Nhất Đường và Cận Nhược cùng nhìn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An hơi xấu hổ: "Đúng."

Tiểu Ngư lại "A" một tiếng, bĩu môi nhìn chằm chằm Lâm Tùy An một lúc lâu, sờ sờ tóc mình, túm lấy quần áo của mình, đột nhiên lại phấn khởi nói: "Ngươi cũng rất đẹp, nhưng ta đẹp hơn."

Hoa Nhất Đường và Cận Nhược: "Phụt!"

Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Ừ."

Ánh mắt Tiểu Ngư lại chuyển đến trên mặt Hoa Nhất Đường, biểu cảm suy sụp: "Sao ngươi lại đột nhiên trở nên xấu xí thế?"

Hoa Nhất Đường cười gượng: "Ta có hơi không quen thủy thổ ở đây."

Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, lấy trong ngực ra một gói trà nhét vào tay Hoa Nhất Đường: "Đây là trà Bách Hoa ta hưa cho Y Tháp. Ngươi uống nhiều vào, đừng buồn quá, chắc chắn sẽ đẹp lại thôi."

Lúc này đến phiên Hoa Nhất Đường dở khóc dở cười.

Tiếng chuông chợt vang vọng khắp tòa đạo quan, chính điện đại môn chậm rãi mở ra, một đội đạo sĩ trẻ tuổi nối đuôi nhau ra ngoài, rất cả họ đều mặc lam bào lớn, đầu đội mũ nguyệt nha, đạo trưởng cầm đầu nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc nhẫn y màu vàng, đầu đội mũ sen, mặt như quan ngọc, ba sợi râu phất phơ, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, tay cầm một thanh phất trần màu bạc.

Phía sau hắn còn có ba người, một người là người quen Chu Đạt Thường, đứng ở vị trí bên tay trái, hai người ở vị trí tay phải, họ chưa từng gặp, đều không biết tuổi tác, mặc áo dài bằng gấm, một người vừa cao vừa mập, mặt như cái bánh lớn, một người vừa thấp vừa gầy, miệng nhọn má khỉ.

Dân chúng đồng loạt dập đầu, hô to "quán chủ Huyền Minh", Tiểu Ngư thấy đám người Lâm Tùy An còn sửng sốt, vội vàng nhắc nhở: "Đây là quán chủ Long Thần quan, mau dập đầu đi!"

Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Cận Nhược liếc nhau, khom người quỳ một gối xuống đất, toàn bộ sân đều là đầu người đen nhánh, chỉ có một người đứng như đàn gà, cực kỳ khí thế trừng mắt nhìn tán nhân Huyền Minh, tất nhiên là Phương Khắc.

Đồng tử ba người chấn động: Xong đời, quên mất Phương huynh.

Tán nhân Huyền Minh dường như có hơi kinh ngạc, hòa ái nhìn Phương Khắc: "Vị lang quân này nhìn có hơi lạ mắt, là người bên ngoài đến sao?"

Chu Đạt Thường đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên giải thích: "Vị này là đại phu mới đến Huyện Thành."

Tán nhân Huyền Minh lạnh nhạt nhìn Chu Đạt Thường.

Chu Đạt Thường căn bản không dám đối diện với tầm mắt của tán nhân Huyền Minh, cúi đầu nói: "Y quán mới mở ở phường Bồng Lai."

Mặt bánh lớn: "Huyện Thành thế mà lại có đại phụ đến sao?"

Má khỉ miệng nhọn: "Chu Cửu Lang, chuyện này hình như ngươi chưa từng nói với chúng ta nhỉ."

Chu Đạt thường lau mồ hôi: "Chưa kịp bẩm báo với hai vị gia chủ, là Chu mỗ thất trách."

Tán nhân Huyền Minh nở nụ cười, khẽ nâng cao giọng nói: "Có đồ cúng không?"

Chu Đạt Thường vội vàng nháy mắt với Phương Khắc, mặt không chút thay đổi, vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn tán nhân Huyền Minh.

Nụ cười của tán nhân Huyền Minh biến mất.

Cả sân lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người câm như hến.

Cận Nhược: "Phương đại phu không phải không mang theo tiền chứ?"

Hoa Nhất Đường: "Sáng nay ta rõ ràng bảo Mộc Hạ cho Phương huynh một quán tiền rồi mà."


Cận Nhược: "Một quán tiền?! Xong rồi, ta có một linh cảm không rõ."

Hoa Nhất Đường: "Chẳng, Chẳng lẽ..."

Lâm Tùy An: "......"

Chết, Phương huynh tính tình keo kiệt như thế, tiền đã vào trong tay hắn, mà muốn hắn đưa ra ngoài, quả thực là nằm mơ.

Tán nhân Huyền Minh dùng ánh mắt ám chỉ, các đạo sĩ chợt vây quanh Phương Khắc ở ngay giữa, Cận Nhược hít sâu một hơi, Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, Hoa Nhất Đường giống như một con thằn lằn lớn, dán sát đất, vội chui về phía Phương Khắc: "Xin lỗi, cho ta đi qua, đa tạ đa tạ."

Đúng lúc này, đám người bên phường Đại Dã chợt trở nên hỗn loạn, có người hét lên: "Có đứa bé bị ngất xỉu!!"

Mọi người kinh hãi, sự chú ý lập tức bị dời đi, ai cũng không ngờ được, người phản ứng nhanh nhất lại là Phương Khắc, thân thể gầy gò giống đột nhiên bị rót năng lượng siêu nhân thần kỳ gì đó, lắc mình chui ra khỏi vòng vây của đạo sĩ, sải bước nhảy ra khỏi đội ngũ phường Bồng Lai, hét to: "Tránh ra, ta là đại phu!"

Đám người ở phường Đại Dã tản ra một vòng, một phụ nhân quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm một đứa nhóc bốn năm tuổi, đứa nhỏ sắc mặt ửng hồng, toàn thân run rẩy, phụ nhân khóc gọi tên đứa nhỏ: "A Ngưu, A Ngưu, con làm sao vậy, tỉnh lại đi con!"

Phương Khắc quỳ gối bên cạnh phụ nhân, ngón tay đặt lên mạch môn của cậu nhóc, lông mày căng thẳng, đang muốn sờ trán cậu nhóc thì không ngờ người phụ nữ kia đột nhiên đẩy tay Phương Khắc ra, thét chói tai: "Đừng đụng vào nó!" Ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt hét: "Quán chủ, cầu xin ngài cứu A Ngưu nhà chúng ta!"

Phương Khắc mở to hai mắt, sững sờ nhìn dân chúng quỳ dưới đất nhường đường, Huyền Minh tán nhân quần áo phiêu dật, không dính bụi trần đạp lên ánh mắt của vạn người, từng bước đi tới trước mặt phụ nhân, cười nói: "Đứa trẻ bị bệnh gì?"

"Vừa rồi còn khỏe, tự nhiên lại ngất xỉu." Phụ nhân nặng nề dập đầu: "Xin quán chủ hãy ban nước bùa, cứu con ta!"

Tán nhân Huyền Minh mỉm cười, không nói gì, lý chính phường Đại Dã đang tiến lên, lật lật sổ hộ tịch trong tay, thấp giọng nói: "Nữ nhân này tên là Thu Tam Nương, là một quả phụ, một năm trước trượng phu chết, chỉ có một đứa con trai, nhũ danh A Ngưu, nhà ở phố Hồng Đạo phường Đại Dã, liên tục ba tháng này chỉ cùng ba cân cá muối."

Huyền Minh tán nhân gật gật đầu: "Thu Tam Nương, do ngươi không thành tâm nên con ngươi mới không được long thần che chở mà sinh bệnh."

Sắc mặt Thu Tam Nương thoáng cái trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng chảy ra: "Quán chủ Minh Giám, ta, mấy tháng nay đích thật là không có thứ gì khác, tháng sau nhất định sẽ dâng đồ cúng tốt hơn, cầu xin quán chủ cứu A Ngưu của ta, cứu A Ngưu của ta!"

"Ta là đại phu." Phương Khắc đứng dậy: "Ta có thể chữa khỏi.""

Tán nhân Huyền Minh vẫn cười như cũ, lạnh nhạt nhìn Phương Khắc.

"Một người bên ngoài đến, ngươi hiểu cái rắm gì?!"

"Dám vô lễ với quán chủ, chọc giận Long Thần, tội ngày ngươi gánh được sao?"

"Nước bùa của quán chủ có thể chữa bách bệnh, Huyện Thành chúng ta không cần đại phu!"

Dân chúng bốn phía lần lượt đứng lên, đôi mắt ai nấy đều lạnh như băng và phẫn nộ, giống vô số con đao lạnh lẽo như xuyên thấu lồng ngực Phương Khắc.

"Ra khỏi Huyện Thành!"

"Cút khỏi đây!"

"Cút khỏi đây!"

"Cút khỏi đây!"

Phương Khắc giật mình, dưới chân lảo đảo, lui lại nửa bước, bỗng có một bàn tay ấm áp kiên định chống lưng hắn lại. Phương Khắc ngửi được mùi rượu Mãn Bích, là mùi của Thiên Tịnh, cũng là mùi của Lâm Tùy An.

"Ôi chao, hiểu lầm hiểu lầm thôi! Phương đại phu nhà ta không biết ăn nói, để mọi người hiểu lầm rồi." Hoa Nhất Đường không biết từ đâu chui vào, ôm quyền cười nói: "Ý của Phương đại phu là nhìn vị mẫu thân này gia cảnh bần hàn, muốn dâng đồ cúng thay đứa nhỏ này, cầu xin quán chủ ban cho nước bùa."

Nói xong, móc trong ngực móc ra bốn quán tiền, cung kính nâng đến trước mặt tán nhân Huyền Minh: "Công thêm tiền cúng của chúng ta nữa, xin quán chủ nhận lấy."

Tán nhân Huyền Minh nhướng mày: "Ồ? Là thế sao?"

"Ai ôi, ta đúng là đồ không hiểu chuyện, chúng ta là người mới tới, tất nhiên phải cúng nhiều hơn một chút, mới thể hiện tâm thành chứ." Hoa Nhất Đường lại móc thêm một quán tiền ra: "Mong quan chủ chớ trách tội, ngài nhất định phải thỉnh Long Thần che chở cho nhà ta nhiều hơn nhé!"

Phương Khắc chỉ cảm thấy bàn tay sau lưng chậm rãi dùng sức, đẩy người hắn cong xuống, Lâm Tùy An bên cạnh cũng khom người ôm quyền, giọng nói vang lên: "Xin quán chủ chớ trách tội."

Phương Khắc nhắm mắt lại, ôm quyền: "Quán chủ rộng lượng, chớ có trách tội."

Chu Đạt thường vội vàng tiến lên hòa giải: "Người bên ngoài đến không hiểu quy củ, may mà còn biết sai chịu sửa. Quán chủ cần gì phải chấp với bọn họ làm gì."

Huyền Minh tán nhân hài lòng gật gật đầu, ý bảo thu hồi năm quán tiền của Hoa Nhất Đường, nói: "Huyền Thanh sư đệ, lấy nước bùa."

Một gã đạo sĩ nghe lệnh lui ra, Thu Tam Nương nước mắt như mưa dập đầu cảm tạ, dân chúng lộ ra ý cười vui mừng hài lòng.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhân cơ hội kéo Phương Khắc vào trong đám người, thở phào nhẹ nhõm.

Không bao lâu sau, đạo sĩ tên Huyền Thanh kia cầm khay trở về, trên khay là một cái hồ lô sứ trắng bỏ túi, cao hơn hai tấc, miệng hồ lô được niêm phong bằng sáp đỏ.

Dân chúng Huyện Thành nhìn thấy hồ lô, ánh mắt tràn ngập sùng kính và khát vọng.

Thu Tam Nương run rẩy đổ nước bùa vào miệng A Ngưu, chỉ chốc lát sau, triệu chứng run rẩy toàn thân của A Ngưu ngừng lại, Huyền Minh tán nhân dùng phất trần vẩy quanh đỉnh đầu A Ngưu hai vòng, gương mặt ửng đỏ của A Ngưu dần dần rút đi, chép chép miệng, mở mắt ra, yếu ớt gọi một tiếng "A Nương".

Thu Tam Nương cảm kích đến rơi nước mắt: "Thật tốt quá, thật tốt quá! A Ngưu còn sống! A Ngưu còn sống! Cảm ơn quán chủ đã cứu mạng!"

Dân chúng xung quanh đồng loạt hoan hô.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu cảm khó chịu.

Phương Khắc rũ mắt, con ngươi sâu như giếng cổ nhìn chằm chằm gương mặt A Ngưu, nắm chặt ngón tay, móng tay bấm rách lòng bàn tay, chảy máu.

9.6.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận