NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 134: Hãy đợi đấy Vân Trung Nguyệt
"Đừng đừng!" Vân Trung Nguyệt lùi lại mấy bước, liên tục xua tay nói: "Chúng ta đều là người quen, đừng hô đánh hô giết tổn thương tình cảm."
"Vân huynh nói lời này sai rồi, ta còn chưa thấy cả mặt người thì làm sao có thể tính là quen biết được? Lâm Tùy An cười cười xoay cổ tay, đột nhiên xông về phía trước, đao Thiên Tịnh hóa thành hơn mười luồng tia sáng cực nhỏ đánh bốn phương tám hướng về phía Vân Trung Nguyệt.
Đây là phiên bản cải tiến của chiêu thức công kích quần thể "Tấn Phong Chấn Thu Diệp", khi công kích quần thể, cần phối hợp với di chuyển bộ pháp, nhưng khi mục tiêu công kích chỉ có một người, chỉ cần đổi bộ pháp thành đao thế, đã tạo ra hiệu quả chói mắt thế này, đối phó với một người am hiểu cách trốn chạy như Vân Trung Nguyệt là hợp lý nhất.
Sắc mặt Vân Trung Nguyệt đại biến, dưới chân điên cuồng chạy theo đường cửu cung bát quái, muốn dùng liên hoa bộ tránh đi, ai ngờ liên hoa bộ vừa mới thi triển ra, vừa lúc đụng phải vách đá, nếu không giảm tốc độ kịp thời, nhất định sẽ đụng phải đầu vỡ máu chảy, bối rối xoay người, dựa lưng vào vách đá dừng lại.
Lâm Tùy An cười càng tươi hơn.
Thứ Vân Trung Nguyệt am hiểu nhất là Liên Hoa Bộ, ưu thế lớn nhất của Liên Hoa Bộ là dùng tốc độ cực nhanh làm cho ánh mắt người ta sinh ra ảo giác, nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, cần khoảng cách di chuyển tương đối, khoảng cách nếu không đủ, thì không đủ gia tốc, tất nhiên cũng không thể tạo ra ảo giác.
Cho nên, mỗi lần Vân Trung Nguyệt sử dụng liên hoa bộ gì đều ở những khu vực tương đối trống trải, ví dụ như nóc nhà của sông Vân Thủy, ví dụ như nóc nhà trên đường phố, ví dụ như trên cầu Phù Dung của Hoa Thị Lục Thập Lục trạch...
Mà phòng tối này lại là hang động tự nhiên, chiều cao và chiều rộng đều rất hạn chế, không phù hợp với điều kiện thi triển liên hoa bộ, vì nó chỉ có một lối ra vào. Dù Vân Trung Nguyệt muốn dùng cách nào đi nữa thì chỉ cần bảo vệ mật đạo ra vào, tất nhiên có thể bắt được trong Vân Trung Nguyệt.
Lâm Tùy An đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, gương mặt kinh diễm của Vân Trung Nguyệt trên cầu Phù Dung.
Khuôn mặt đẹp như vậy, giấu đi mãi thế thì thật tiếc của trời.
Lâm Tùy An cười càng lúc càng xấu xa, cô giống như tên đồ tể mài đao giết lợn, xách Thiên Tịnh từng bước tới gần Vân Trung Nguyệt.
Sau lưng Vân Trung Nguyệt dán vào vách đá ướt sũng, giống như còn cua bò ngang di chuyển từng bước, ngón tay ở sau lưng điên cuồng sờ mó, nhưng ngoại trừ mấy khối thạch nhũ ướt đẫm ra thì chả vớ được cái gì.
Trong lòng Vân Trung Nguyệt bắt đầu mắng nương nó: hắn hoàn toàn không ngờ huyệt động này thế mà lại là đường chết, đường lui duy nhất chỉ có mật đạo kia, nhưng lại bị Thiên Tịnh của Lâm Tùy An phong kín rồi.
Sức chiến đấu của Lâm Tùy An hắn hiểu rất rõ, mấy lần trước có thể may mắn trốn thoát, một nửa bởi vì liên hoa bộ, một nửa bởi vì vận may, hơn nữa hắn phát hiện, mỗi lần gặp Lâm Tùy An, tốc độ và sức mạnh của nàng đều sẽ tăng lên, càng đáng sợ hơn là còn học được mấy chiêu thức kỳ quái khác, khắc sâu cái gọi là "Võ học thiên tài, học vô tận cảnh".
Nhác thấy Lâm Tùy An càng lúc càng đến gần, ánh đao Thiên Tịnh tựa như lửa quỷ lúc sáng lúc tối, đầu hắn đổ đầy mồ hôi, mồ hôi tụ tập dưới lớp da người, vừa ngột ngạt vừa ướt sũng, cực kỳ khó chịu.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt tung hoành giang hồ giờ phút này thật sự có chút kinh hãi.
"Lâm nương tử, hay là chúng ta giao dịch đi?" Vân Trung Nguyệt cười nói.
Lâm Tùy An mỉm cười lắc đầu: "Không vội, đợi ta lột da mặt ngươi ra trước rồi nói sau cũng không muộn."
Nói xong, cô nâng cao Thiên Tịnh, đao quang màu xanh biếc đảo qua da thịt, sát ý lạnh như băng, kích thích khiến lông tơ Vân Trung Nguyệt dựng đứng, hét lớn: "Ta giúp các ngươi!"
Thiên Tịnh đao quang dừng lại, Lâm Tùy An nhướng mày: "Hả?"
Vân Trung Nguyệt cắn răng: "Ta có thể giúp các ngươi giải quyết cục diện của huyện Thành."
Lâm Tùy An cười nhưng không nói, một tay xoay đao lại cực ngầu.
"Ta đã thành công trà trộn vào bên trong Long Thần quán, có thể tương trợ từ trong bóng tối, đợi đến khi thời cơ chín muồi, nội ứng ngoại hợp, đại sự có thể thành!" Vân Trung Nguyệt phá nồi dìm thuyền hét hên.
Lâm Tùy An cười lạnh: "Ta không tin ngươi."
Tuy rằng khẩu khí Lâm Tùy An không tốt lắm, nhưng giác quan thứ sáu của Vân Trung Nguyệt nhạy cảm cảm giác được sát ý của nàng đã yếu đi vài phần, có thể lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, Vân Trung Nguyệt vẫn có vài phần tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Hắn cảm thấy, Lâm Tùy An hình như có hứng thú.
"Huyện Thành ngoại trừ Long Thần quán, còn có thế lực hai nơi là Hiền Đức trang và Tứ diện trang, các ngươi mới tới mấy ngày, vẫn còn chưa tra ra phải không?"
Hiền Đức Trang? Tứ Diện đường? Cái gì vậy?
Lâm Tùy An hơi rùng mình, mặt ngoài bất động thanh sắc: "Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, không bằng đưa cho chúng ta hai bình nước bùa nếm thử đi?"
Khóe miệng Vân Trung Nguyệt co giật, nếu nước bùa có được dễ dàng như vậy thì hắn cần gì phải vất vả ẩn núp ở Long Thần quán hơn hai tháng, nhưng lời này là tuyệt đối là không thể nói, tốt xấu gì hắn cũng mang danh tiếng thiên hạ đệ nhất trộm, thời gian dài như vậy môn ngay cả một lọ nước bùa nho nhỏ cũng không trộm được, truyền vào giang hồ, thì mặt mũi hắn phải đặt ở đâu?
Vân Trung Nguyệt: "Nước bùa không ở Long Thần quán."
Lâm Tùy An: "Nước bùa hôm nay là lấy từ Nguyên Tế Đường ra."
"Trong Nguyên Tế Đường có mật đạo, thông tới mật thất đặt nước bùa."
"Ngươi nói nơi này sao?"
Ánh mắt Vân Trung Nguyệt đảo một vòng, lắc đầu: "Ta vốn cũng cho là nơi này, nhưng hiện giờ xem ra, gian mật thất này đã bỏ hoang. Có lẽ là một nơi khác."
Nói tới đây, Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, khi cô từ Nguyên Tế Đường đi vào, Cận Nhược vẫn còn canh giữ ở ngoài cửa, Vân Trung Nguyệt nếu cũng từ Nguyên Tế Đường tiến vào mật đạo, vậy Cận Nhược chẳng phải là...
Ánh mắt Lâm Tùy An trợn lớn: "Ngươi làm gì Cận Nhược rồi?!"
Vân Trung Nguyệt giật mình: "Ta chùi từ trên nóc Tế Nguyên Đường vào, không dám quấy rầy đồ đệ ngươi."
Lâm Tùy An híp mắt, Vân Trung Nguyệt lau mồ hôi trên cổ: "Bây giờ chúng ta là châu chấu đu trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lừa gạt ngươi đối với ta có gì tốt."
Vân Trung Nguyệt từ lúc mới bắt đầu vẫn luôn lau mồ hôi, đây là động tác trước đây hắn chưa từng có... trên mặt hắn rõ ràng không có mồ hôi, mồ hôi đều ở trên cổ... trong ấn tượng của Lâm Tùy An, lúc trước dù có đánh nhau kịch liệt cỡ nào, mặt và cổ Vân Trung Nguyệt dường như không có đổ mồ hôi, nói cách khác, mặt và cổ lúc trước của hắn đều là da người, không có tuyến mồ hôi, mà hôm nay...
Lâm Tùy An nghĩ đến một khả năng dở khóc dở cười.
"Chẳng lẽ hôm nay ngươi trang điểm quên dán cổ, nên tẩy trang rồi?"
Vân Trung Nguyệt cứng đờ. Ánh mắt tiểu nương tử này cũng độc quá rồi!
Hôm nay hắn quả thực chỉ tạm thời nảy sinh ý định ra ngoài dò xét, tùy tiện chọn mặt nạ của Cận Nhược đeo lên, nghĩ rằng có thể về rất nhanh, nên mới trộm lười biếng, da thịt tầng dưới và chỉ là xử lý qua loa, mặt nạ dán không rắn chắc lắm, cổ cũng không dán, lại quên mất khí hậu Thanh Châu ẩm ướt oi bức, đổ mồ hôi rất nhiều, lúc này bị mồ hôi ngâm nước, mồ hôi theo khe hở của da người trượt xuống, chứng tỏ bộ phận da người dán vào đã có điềm báo bong tróc.
Lâm Tùy An bật cười, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ như thế của Vân Trung Nguyệt, mặc dù cách mặt người, cũng có thể cảm nhận được sự quẫn bách của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy, Vân Trung Nguyệt thật đáng yêu.
"Ngươi giúp chúng ta, muốn trao đổi điều kiện gì?" Lâm Tùy An thu đao về vỏ hỏi.
Vân Trung Nguyệt im lặng một lát: "Nếu có một ngày, ngươi nhìn thấy gương mặt thật của ta, xin hãy thay ta giữ bí mật."
Lâm Tùy An mở to hai mắt.
Vân Trung Nguyệt lại lau mồ hôi: "Hẳn là còn có một mật đạo khác, có thể thông tới mật thất khác đặt nước bùa? Nhưng trong Tế Nguyên Đường chỉ có một cơ quan, cũng chỉ có một mật đạo này, mật đạo chỉ có thể thông tới cửa thạch huyệt này... chẳng lẽ là bỏ quên nơi nào rồi..."
Lâm Tùy An chợt nghĩ đến gì đó: "Điểm mù trong tầm mắt là mật đạo!"
Vân Trung Nguyệt ngẩn ra, bất ngờ hiểu được: "Sau khi người vào mật đạo, sự chú ý đều tập trung ở mật thất ở cuối mật đạo, lại rất ít chú ý đến bản thân mật đạo, nếu là thiết lập cơ quan trong mật đạo, thì có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của đại đa số mọi người."
Hai người ăn ý, lại trở lại trong mật đạo, cùng đi kiểm tra vách tường hai bên mật đạo, Vân Trung Nguyệt giơ ngọn đuốc nhỏ lửa lên, Lâm Tùy An móc Dạ Minh Châu ra.
Tròng mắt Vân Trung Nguyệt thiếu chút nữa rớt ra: "Đây là việc Dạ Minh Châu ở Bắc Châu có giá ba trăm vàng một viên ư?! Ngươi sử dụng nó để chiếu sáng hả?!"
Lâm Tùy An: "Dạ Minh Châu ở Hoa thị là dùng để chiếu sáng. "
"......"
Vân Trung Nguyệt quyết định, đợi chuyện này qua, hắn nhất định phải đến thăm đại trạch Hoa thị một lần, chắc chắn có thể trộm một chậu đầy.
Ở lâu với Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An phát hiện cô đều xuất hiện cơ chế cảnh báo đối với một số người, tròng mắt Vân Trung Nguyệt ánh lên màu xanh biếc, cô đã đoán được tên trộm nào đó lại muốn mấy thứ hắn không nên muốn.
Lúc này đây cô lại cực kỳ muốn đập hắn.
Lâm Tùy An: "Lúc trước, người giả trang thành các quý phụ đi cửa hàng trân bảo Hoa thị đổi trộm trang sức hả?"
Vân Trung Nguyệt hừ một tiếng.
"Nghe nói sau đó hàng trân bảo dưới trướng Hoa thị lần nữa chuẩn hóa quy củ thử đeo trang sức, nên không còn mất trang sức nữa."
"......"
"Nghe nói Hoa thị còn sao chép cách phòng trộm này gửi đi cho tất cả cửa hàng trân bảo của Hoa Thị."
"......"
Hai mắt Vân Trung Nguyệt giận dữ trợn lớn: "Lâm nương tử, mắng người không vạch trần."
Lâm Tùy An nở nụ cười: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Hoa Nhất Hoàn còn khó chơi hơn Hoa Nhất Đường nhiều. "
"......"
Quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa, tiểu nương tử này nói chuyện càng ngày càng giống Hoa Tứ Lang, tức chết đi được. Vân Trung Nguyệt thầm nghĩ.
Vách tường mật đạo sờ qua tất cả đều là tro, cảm giác rất không tốt, Lâm Tùy An sờ sờ, đột nhiên sờ được một chỗ mặt ngoài tương đối bóng loáng, có chút lạnh lẽo, là bằng sắt, ánh mắt chợt lóe lên: "Vân Trung Nguyệt, nơi này!"
Vân Trung Nguyệt dùng tay áo lau đi vùng đất nổi phía trên, Lâm Tùy An giơ dạ minh châu giúp chiếu sáng, phát hiện đó là một khối sắt hình tròn... giống như một loại dụng cụ bằng sắt gắn vào vách đá, màu sắc gần như hòa với vách đá chung quanh, nếu không phải sờ bằng tay, thì rất khó phát hiện.
Ngón tay Vân Trung Nguyệt cực kỳ, giống như đàn tỳ bà gõ vài vị trí xung quanh dụng cụ bằng sắt, sau đó vô cùng thần kỳ, vật sắt kêu rầm một tiếng, để lộ ra cái khóa mắt nhỏ, đúng là một cái ổ khóa có tạo hình quái dị.
Vân Trung Nguyệt tặc lưỡi, móc trong túi ra một cây trâm đen tinh tế, ngón tay chà xát, trâm biến thành hai cây cực nhỏ cực mỏng, lần lượt dùng hai tay nắm lấy, đồng thời cắm vào trong mắt khóa, từng chút từng chút kéo ra.
Trong mật đạo cực kỳ yên tĩnh, Vân Trung Nguyệt nín thở, động tác dưới tay biến hóa không ngừng, khiến hô hấp của Lâm Tùy An cùng khẽ khàng theo, trong mắt khóa thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu răng rắc, nghe như có rất nhiều bánh răng đang lăn, dường như đằng sau chiếc ổ khóa này cất giấu cơ quan cực kỳ phức tạp. Tiếng trâm trên Vân Trung Nguyệt đồng thời ấn xuống, trong ổ khóa phát ra tiếng kêu quái dị, toàn bộ ổ khóa lõm vào vách tường, Vân Trung Nguyệt vội cài trâm vào tóc, liếc Lâm Tùy An một cái, Lâm Tùy An hiểu được, lui về phía sau nửa bước.
Bàn tay Vân Trung Nguyệt đè ổ khóa nhẹ nhàng vặn, cả khối vách tường rung động di chuyển ra bên cạnh, hiện ra một chiếc cửa ngầm cao bằng nửa người, Vân Trung Nguyệt lấy đuốc nhỏ trong tay thò vào trong đó lắc lư, thấy ngọn lửa không có gì biến hóa, ý bảo Lâm Tùy An cùng tiến vào.
Trong ám môn lại là một con sâu âm u kéo dài, lúc này hai người đều có kinh nghiệm, vừa đi vừa kiểm tra vách đá xung quanh, lần này ám đạo đều được xây bằng gạch xanh, không sờ được cơ quan khác, đi gần thời gian hai nén hương, thì lại xuất hiện một cánh cửa ngầm, Vân Trung Nguyệt lại dùng cách của hắn mở khóa ra, cửa ngầm nối liền với một giá sách có thể di động, từ phía sau giá sách đi ra, là một gian sương phòng, bài trí tinh xảo chú ý, trên tường đối diện có một bức chân dung lão Quân.
Vân Trung Nguyệt đi dạo một vòng, rất cảm thán: "Không thể tưởng được ngay cả thiền thất của tán nhân Huyền Minh cũng nối liền với mật đạo, quả nhiên thú vị."
Lâm Tùy An cũng không có tâm trạng để thưởng thức ý niệm thiết kế mật đạo của Long Thần quán, tranh thủ thời gian tìm kiếm nước bùa, nhưng kết quả vẫn khiến nàng thất vọng, nơi này thế mà cũng không có. Vân Trung Nguyệt chẳng những không hỗ trợ, còn ở một bên dội nước lạnh.
"Xem ra bên dưới Long Thần quán đều có ám đạo, chỉ trong lốc lát sợ không tìm ra được, thời gian không còn sớm, chi bằng Lâm nương tử về nhà tắm rửa ngủ sớm đi."
Lâm Tùy An cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, Thiên Tịnh ra nửa phần.
"Khụ!" Lâm nương tử yên tâm, Vân mỗ đã nói là làm, nếu đã nói muốn giúp các ngươi, tất nhiên sẽ tiễn Phật tiễn đến tây phương, đợi Vân mỗ tìm rõ chi tiết Long Thần quán, nhất định sẽ báo tin tức cho Lâm nương tử." Vân Trung Nguyệt cười gượng nói: "Để biểu lộ thành ý, Vân mỗ đã đưa Lâm nương tử bình an ra ngoài."
Lâm Tùy An nhướng mày: "Hả? Ngươi đưa ta ra bằng cách nào."
Vân Trung Nguyệt thần bí cười, lui ra sau hai bước, đang muốn cởi áo dạ hành trên người, không ngờ quay đầu lại, phát hiện Lâm Tùy An lại không chút kiêng dè, trừng mắt nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời.
"Khụ! Vân mỗ muốn thay quần áo."
Lâm Tùy An kéo bồ đoàn qua, ngồi ngay ngắn ở đối diện Vân Trung Nguyệt, nâng má nói: "Thay đi."
"Lâm nương tử. Nam nữ khác nhau, ngươi như vậy... Không ổn, đâu?"
"Ngươi cũng nói rồi mà, chúng ta là giao tình vào sinh ra tử, không cần ngại." Lâm Tùy An cười nói: "Ngươi thay đồ người, ta nhìn là việc của ta, không có gì đáng ngại."
"......"
Da mặt Vân Trung Nguyệt có chút không nhịn được... dưới lớp da người của Cận Nhược đổ đầy mồ hôi, keo đã lột gần hết, nếu không thay nữa thì sẽ lộ ra gương mặt thật."
Vân Trung Nguyệt lau mồ hôi: "Lâm nương tử, ngươi nghe xem, bên ngoài có phải có tiếng gì không?"
Lâm Tùy An cười như không cười: Bịa, ngươi bịa tiếp đi!
Đột nhiên, ánh mắt của Vân Trung Nguyệt thay đổi: "Thật sự có tiếng hét!"
Lâm Tùy An cũng nghe được, ngoài phòng vang lên tiếng kêu ầm ĩ đứt quãng, chợt xa lúc gần, nàng lắc mình đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhưng thấy ánh lửa bên ngoài truy đuổi, các đạo sĩ tuần tra mặt mang sát khí, cầm gậy, hướng về phía Tế Nguyên Đường vọt tới: "Có người xông vào! Có người xông vào! Kẻ xông vào, giết không tha! Giết không tha! "
"Không hay rồi! Nguyên Tế Đường là vị trí của Cận Nhược, Cận Nhược có nguy hiểm!
Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc, quay đầu lại: "Vân Trung Nguyệt, ngươi... đệt?!"
Vân Trung Nguyệt đã biến mất!
Lâm Tùy An hận đến nghiến răng nghiến lợi: Hay lắm Vân Trung Nguyệt! Lần sau nếu lột sạch ngươi từ trên xuống dưới thì ta không mang họ Lâm Nữa!
Lâm Tùy An nổi giận đến ngứa gan, đeo bịt mặt lên, một cước đá bay quạt cửa, thân như mũi tên bay vọt vào đám người, di chuyển rất phong nhã, đao Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, như cắt lúa mạch giết ra một con đường máu.
Đạo sĩ Long Thần quán chưa từng thấy sức chiến đấu khủng bố như vậy, chỉ cảm thấy một bóng đen như lốc xoáy thổi qua, phàm là người đến gần đều giống như giẻ lau rách bị cuốn vào cơn lốc, bay loạn đầy trời, ném lung tung khắp đất, cảnh tượng rất ư là náo nhiệt.
"Có trộm! Cầu xin giúp đỡ! Cầu xin giúp đỡ!"
"Mau mời quan chủ!"
"Cứu mạng!"
Vô số tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét chói tai xẹt qua bên tai Lâm Tùy An, những không thể giữ lại nửa bước của cô, Lâm Tùy An một đường giết tới trước Nguyên Tế Đường, nhắm mắt nhìn lại, Cận Nhược đang bị hơn hai mươi đạo sĩ vây công.
Cận Nhược thi triển Tấn Phong Chấn Thu Diệp vừa học được ba phần, là lúc tình hình chiến đấu căng thẳng.
Dám ăn hiếp đồ đệ cô, muốn chết!
Lâm Tùy An đá bay một đạo sĩ chắn đường, giẫm lên mái hiên Nguyên Tế Đường nhảy lên, hắc y như gió che khuất nửa mặt trăng, từ trên trời giáng xuống, vững vàng dừng ở trước người Cận Nhược, một tay ném Thiên Tịnh ra, Thiên Tịnh còn chưa ra khỏi vỏ, vỏ đao đen kịt dưới sự yểm hộ của bóng đêm giống như quỷ mị mọc cánh, bay lượn xung quanh san bằng đám đạo sĩ Long Thần quán.
Cận Nhược đầu đầy mồ hôi kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An nhẹ nhàng giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Tịnh bay trở về, bóng lưng thẳng tắp mảnh khảnh của thiếu nữ còn cứng hơn cả kim cương, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cả tòa Long Thần quán trở nên tĩnh mịch, vô số ánh lửa từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhìn có khoảng tầm năm mươi, sáu mươi, không, gần trăm đạo sĩ, cầm đầu là Long Thần quán chủ Huyền Minh tán nhân ban ngày cực kỳ trâu bò.
Sắc mặt tán nhân Huyền Minh đen như đáy nồi, lông phất trần muốn xù lên, giọng nói bén nhọn như một cây kim, đâm thủng bầu trời đêm.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?! Dám đến Long Thần quán ta giương oai, không sợ Long Thần giảng tội sao?!"
Lâm Tùy An cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh quanh ngực, vểnh chân tạo dáng cà lơ phất phơ: "Tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt!"
Cận Nhược: Ấy ấy ấy????
11.6.2023
Đáng đời thằng trộm vặt, lần sau lột hết của ló đi chị(em cũng muốn xem nữa haha)