Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 151: Ngươi khác họ, đằng sau ngươi có ta

Phường Đại Lục, giờ hợi ba khắc.

Ngón tay Phương Khắc lần lượt đặt lên mạch tượng trên cổ tay Thu Tam Nương và A Ngưu, lại viết một phương thuốc đưa cho Mộc Hạ, Mộc Hạ và Y Tháp lập tức chạy vào phòng bếp nấu thuốc một lần nữa.

Chu thẩm lo lắng hỏi: "Phương đại phu, thế nào rồi?"

"Mạch tượng tạm ổn, đã không còn lo lắng về tính mạng." Phương Khắc nói: "Ta mới kê một phương thuốc thanh nhiệt giải độc, ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại rồi."

Chu mẫu thở phào nhẹ nhõm, Chu Đạt Thường túm lấy Phương Khắc, thấp giọng nói: "Vậy độc của a nương ta thì làm sao bây giờ?"

"Hai mẹ con Thu Tam Nương sức yếu bẩm sinh, cộng thêm quanh năm ăn không đủ no, suy dinh dưỡng, không chống đỡ lại nước bùa, cho nên triệu chứng mới nặng như thế. Chu Thẩm thân thể khỏe mạnh, chứng đau tim lúc trước nhìn như hung hiểm, thực ra không lo đến tính mạng, Chu chủ sổ không cần lo quá."

"Vậy sau này thì sao?" Chu Đạt Thường hỏi dồn: "Còn những người dân khác của huyện Thành thì sao? Không phải người nói dân chúng trong huyện đều bị trúng độc sao?"

Phương Khắc im lặng một lúc lâu: "Quả thật là như vậy."

"Vậy, vậy thuốc giải của ngươi có thể giải độc cho tất cả mọi người không?"

Phương Khắc lắc đầu: "Không được."

Chu Đạt Thường chợt nóng nảy: "Vậy vậy phải làm thế nào cho phải?! Nếu không được chúng ta báo lên Châu phủ, báo lên thành Quảng Đô, báo lên Đại Lý tự... Hoa gia Tứ Lang và Lâm nương tử rốt cuộc đi đâu rồi..."

Chu mẫu tát vào sau gáy Chu Đạt Thường: "Ngươi tốt xấu gì cũng là một chủ sổ huyện, hô to gọi nhỏ thế như thế còn ra thể thống gì? Bây giờ khóc tang còn sớm lắm, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở thì ngươi hoảng loạn làm gì?" Lại nhìn về phía Phương Khắc: "Phương đại phu nhất định có cách, đúng không?"

Phương Khắc lại im lặng.

Đối với trường hợp của Thu Tam Nương và A Ngưu, hắn tiến hành điều chỉnh tỷ lệ thuốc giải một lần nữa, hiệu quả xác thực có tăng lên, nhưng vấn đề mấu chốt vẫn không có giải quyết được, vì thiếu thủy dục hương tiềm trầm trọng, không có thuốc gần thì dược hiệu thuốc giải chỉ có thể phát huy ba phần. Còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn, số thuốc bọn mang đến Huyện Thành căn bản chỉ đủ cho mấy chục người sử dụng, dân chúng huyện Thành hơn chín trăm người, căn bản là không đủ.


"Dân chúng Huyện Thành phần lớn bị trúng độc mãn tính, lục phủ ngũ tạng và huyết mạch gân cốt đều bị tổn thương, hiện giờ thân thể bọn họ và độc tố đã chung sống nhiều ngày, đạt tới sự cân bằng vi diệu, nếu tùy tiện dùng thuốc mạnh e là sẽ phản tác dụng, chỉ bằng dùng thuốc nhẹ từ từ chữa. Nhưng mà..." Phương Khắc nhìn chằm chằm Chu Đạt Thường: "Dù là thuốc hay thuốc dẫn đều phải ra khỏi thành mới có thể mua được."

Mặt Chu Đạt Thường suy sụp: "Hiền Đức Trang và Long Thần quán đã phong thành, không ra được."

"Chu chủ sổ cũng không thể ra khỏi thành sao?"

Chu Đạt Thường cười khổ một chút: "Chức chủ sổ của ta chỉ là vật trang trí thôi."

Chu mẫu nhíu mày, Phương Khắc nhéo trán.

Y Tháp và Mộc Hạ đưa thuốc vào phòng, đỡ Thu Tam Nương và A Ngưu uống thuốc, sắc mặt hai ngươi họ đã đỡ hơn rất nhiều. Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Cận Nhược nhảy từ cửa sổ vào, thấp giọng nói: "Bên ngoài không đúng lắm, những đạo sĩ lục soát đường phố đột nhiên đều rút đi, hơn nữa không phải là Long Thần quán đi thành bắc, mà là đến Long Môn thành nam."

Phương Khắc cả kinh, bước nhanh đến trước cửa sổ quan sát, nhưng vào lúc này, phía núi Thành đột nhiên vang lên tiếng chuông rung trời... Từng đàn chim đêm gào thét bay từ trong rừng núi đen kịt ra, giống U Linh màu xám trắng ở trên bầu trời đen nhánh du đãng một cách thống khổ.

Sắc mặt Chu Mẫu đại biến: "Là thiên chung của Long Thần quán!"

Phương Khắc: "Nó có ý nghĩa gì?"

Chu Mẫu: "Thiên chung rung trơi, Long Thần giáng thế, Long Thần quán là đang phát ra thông báo, nói cho dân chúng toàn thành ngày mai là ngày tế Long Thần, tất cả mọi người cần quỳ bên hồ Long Thần để nghênh đón Long Thần Hiển Thánh, đến lúc đó Long Thần quán quán chủ sẽ ban cho nước bùa, đại biểu Long Thần ban phúc trạch phàm nhân."

Sắc mặt Phương Khắc nặng nề, Cận Nhược ngạc nhiên: "Các ngươi thật sự đã thấy Long Thần sao?"

Trên mặt Chu mẫu dâng lên một loại thần sắc khó có thể nói thành lời, da mặt không nhịn được run rẩy: "Từng thấy rồi!"

Cận Nhược xí một tiếng: "Chỉ e không phải Long Thần hiển linh, mà là nước bùa khiến các ngươi xuất hiện ảo giác thì có?!"

Sắc mặt Chu mẫu trắng bệch, vội lắc đầu, không nói gì nữa.

Ánh mắt Phương Khắc lạnh như băng, nhìn bầu trời đêm đen kịt, trong lòng âm thầm mắng: "

Hai tên kia rốt cuộc chạy đi chơi ở đâu rồi?! Còn không mau qua về thu dọn mớ hỗn độn này đi!

*

Lâm Tùy An đang ngắm trăng.


Đến huyện Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt trăng, nó nhìn giống như chiếc địa bạc bị cắn một miếng. Ước chừng là có gió, mây hoa chuyển động rất nhanh, bên cạnh mọc lên một thứ gì đó rất mềm mại, giống như khoác một tầng sa.

Đây là một cái hố đất sâu ba bốn trượng, vách đá đều là nham thạch màu đen, giống như một cái giếng khổng lồ, lại giống như cạm bẫy bắt dã thú, cây thông như thanh kiếm cao lớn ở cửa động đâm vào bầu trời đêm, đáy động trải đầy lá thông thật dày, trong lá thông chôn những quả thông khô quắt.

Ngoài cô ra, còn có năm người khác trong hang động.

Bính Tứ, Bính Thập Tứ, Bính nhị thập tứ, Bính tam thập tứ đang ngồi cạnh nhau đối diện, chân dài duỗi dài, giống như bốn con búp bê vải rách đầu kề đầu, trên người quấn đầy rễ mây, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp yếu ớt, bốn cái đầu đã sưng thành đầu heo, trong trí nhớ lâm Tùy An cô dường như chỉ cắt đứt gân tay gân chân bọn họ, không hạ thủ trên mặt, cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy.

Lâm Tùy An cũng nửa nằm nửa ngồi, chẳng qua phía sau cô có đệm thịt người thơm ngào ngạt, không cần quay đầu lại, cô cũng biết đó là Hoa Nhất Đường.

Tư thế bây giờ còn rất thoải mái, đầu cô dựa vào bả vai Hoa Nhất Đường, sau lưng dán vào tim Hoa Nhất Đường, mỗi một lần hô hấp của Hoa Nhất Đường đều thổi vào vành tai cô, cảm giác nhột nhột từ tóc lan đến đầu ngón chân.

Hoa Nhất Đường đang ngủ, Lâm Tùy An không biết hắn đã ngủ bao lâu, cũng không biết làm thế nào hắn đưa cô và bốn người này vào được cái hố này, lúc cô tỉnh lại, thì đã biến thành như vậy rồi.

Hai tay Hoa Nhất Đường ôm lấy cô thật chặt, giống như một cái khóa, Lâm Tùy An thử giãy dụa một chút rồi lại từ bỏ, Hoa Nhất Đường khóa rất chặt, giống như trong mộng cũng sợ cô chạy đi, quan trọng hơn là, hiện tại toàn thân cô chẳng còn tí, tay chân yếu ớt, giống như một kẻ phế nhân.

Sát ý đẫm máu trong thân thể sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, độc tính ước chừng là tan, Lâm Tùy An không cách nào phán đoán trạng thái bây giờ rốt cuộc là di chứng áp chế sát ý, hay là biến chứng trúng độc, tình huống nghiêm trọng hơn mấy lần trước rất nhiều, cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục.

Lâm Tùy An thầm thở dài.

Hô hấp đều đều bên tai chậm lại, cơ bắp Hoa Nhất Đường đột nhiên căng thẳng: "Ngươi, ngươi tỉnh rồi à?"

Lâm Tùy An ừ một tiếng.

Trái tim Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, chấn động xương bả vai Lâm Tùy An nhồn nhột, hắn vẫn ôm cô như cũ không nhúc nhích, cẩn thận hỏi: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

"Cả người vô lực." Lâm Tùy An nói: "Độc hẳn là đã giải rồi."

Hoa Nhất Đường luống cuống tay chân buông Lâm Tùy An ra, đỡ Lâm Tùy An ngồi vững, dùng mu bàn tay dán lên trán Lâm Tùy An, nở nụ cười: "Không sốt nữa, quả nhiên là khỏe lại rồi."

Lâm Tùy yên lặng nhìn hắn, thiếu niên trước mắt quần áo rách rưới, nhất là bả vai, rách nát đến mức nhìn thấy thịt, có thể nhìn thấy hai vết thương màu xanh tím, giống như là bị dây thừng nào đó mài, trên tay đầy vết trầy xước, tóc rối như ổ gà, gắn mấy lá thông khô héo, chỉ còn lại nửa đoạn trâm lắc lư sắp rớt, miệng khô đến tróc da, trên xương gò má kết vảy máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như sao.


Còn cả mùi hương trên người hắn, tuy rằng nhạt đi không ít, nhưng vẫn triền miên như cũ.

Trong đầu Lâm Tùy An không hề báo trước hiện ra một câu thơ:

[Lẻ rụng thành bùn nghiền thành bụi, hương vẫn thế](*)

(*)Lẻ rụng thành bùn nghiền nát bụi, hương vẫn thế: ám chỉ một người mặc dù cả đời gập ghềnh nhưng kiên trinh bất khuất, thể hiện niềm tin không hối hận và nhân cách cao sạch của bản thân.

Khụ, tình này cảnh này, hình như không hợp làm thơ.

Lâm Tùy An dời mắt: "Đây là đâu?"

Câu hỏi này giống như hỏi đúng chỗ ngứa, Hoa Nhất Đường lập tức mở hộp thoại ra, khóa tay múa chân nói: "Ngươi không biết lúc ấy nguy hiểm thế nào đâu, lửa cháy thật lên, phía trên toàn độ khí, ta phải dùng hết sức từ khi bú sữa mới kéo ngươi và bốn đầu heo kia vào mật đạo, bốn tên đầu heo kia cũng nặng quá, túm cũng kéo không nổi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta mới chợt nghĩ ra một cách, đứng trên vách tường mật đạo thả dây thừng xuống, trói bốn đầu heo này thành một chuỗi, cõng ngươi, kéo bọn họ dọc theo mật đạo chạy trốn..."

Lâm Tùy An yên lặng liếc mắt nhìn bốn người Bính đằng kia, mặt mũi sưng vù, đại khái cũng đoán được dọc theo đường đi bọn họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì.

"Lúc ấy trong mật đạo đen kịt luôn, trong khúc rẽ,còn có ngã ba, ngã ba hơi bị nhiều, may mà Hoa mỗ học thức uyên bác, biết nghe gió để đoán đường, dọc đường ngửi mùi gió đưa theo các ngươi chạy ra khỏi đó, không ngờ mật đạo khẩu lại có một chỗ hố đất, vừa khéo lại bị cành cây khô lấp lại, ta không cẩn thận giẫm vào, hay rồi, thế là tất cả chúng ta đều rơi xuống rồi."

Nói xong, Hoa Nhất Đường còn bày ra tạo hình "Xong việc, kết thúc".

Lâm Tùy An bị chọc cười: "Vất vả rồi."

Hoa Nhất Đường cười lộ ra hơn hai mươi cái răng trắng, rồi còn lấy ra một thanh quạt cỏ lắc lắc, đắc ý nói: "Đương nhiên, có bổn công tử ở đây thì tất nhiên vạn sự đại cát!"

Lâm Tùy An trợn tròn hai mắt: "Cái quạt này là..."

"Ta tự làm, ghê chưa?" Hoa Nhất Đường cực kỳ ghét bỏ nhìn bốn người kia: "Bốn nam nhân thối, ta quạt một chút gió thơm cho chúng ngủi đã là nghĩa tận chí tính rồi, chẳng lẽ để ta ôm bọn họ? Thấy gớm!"

Lâm Tùy An nín cười: "Hoa gia Tứ Lang quả nhiên thông tuệ tuyệt đỉnh."

Hoa Nhất Đường cực kỳ hưởng thụ câu khen này, lại phe phẩy quạt cỏ, trầm giọng nói: "Bốn người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Tùy An im lặng một lát mới nói: "Lúc bọn họ đánh nhau với ta, từng có một chớp mắt khôi phục thần trí, có lẽ còn cứu được."

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Ta cho bọn họ uống thuốc giải của Phương đại phu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay chúng ta lại rơi vào hiểm địa, bản thân khó bảo toàn, phúc họa khó lường, cũng không biết có kịp hay không..."

"Kịp..." Lâm Tùy An lẩm bẩm nói: "Kịp..."

Ánh trăng từ khe hở của cây thông chiếu xuống bên dưới, trải ra một lớp anh sáng lạnh lẽo trên người Lâm Tùy An, trái tim Hoa Nhất Đường rụt lại, giống như thấy được sự cô độc không lường trên người Lâm Tùy An, giống như giữa trời đất bao la này chỉ có một mình cô đừng sừng sững, xung quanh không có một ai để nương tựa vậy.

Hoa Nhất Đường không dám hé răng, suy nghĩ một chút, nhích người qua, bả vai cẩn thận dán sát vào vai Lâm Tùy An ngồi xuống, nhẹ nhàng phe phẩy quạt cỏ, để cho mùi hương còn sót lại trên quần áo bay qua cô một chút.


Xung quanh trở nên yên tĩnh, Lâm Tùy An nghe được tiếng trăng rơi xuống, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hoa Nhất Đường, ngửi được hương trái cây diu dàng, thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Cầu lão trang chủ trước khi chết trúng độc đã sâu, thần trí mất hết, nhưng sức mạnh và tốc độ tăng lên, không phân cao thấp với ta, bốn người này cũng là như thế, ta có một cảm giác, bọn họ và ta..."

Rất giống nhau.

"Không giống!" Giọng nói Hoa Nhất Đường kiên định lại trong trẻo: "Bọn họ thua, nhưng ngươi lần nào cũng chiến thắng!"

Lâm Tùy An cười khổ: "Đó là bởi vì có thuốc giải của Phương Khắc và hương thơm của ngươi, còn cả lúc trước..."

Lúc trước là bởi vì ngươi vừa khéo đều ở bên cạnh, nếu chỉ dựa vào cô thì...

"Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa ngươi và bọn họ." Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng cầm tay Lâm Tùy An, nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt cô: "Phía sau ngươi có Phương đại phu, có Cận Nhược, Y Tháp, Mộc Hạ, và còn có ta!"

Thiếu niên mặt mày tuấn lãng, lông mi thật dài dưới ánh trăng tỏa ra màu bạc, hốc mắt Lâm Tùy An nóng lên, cổ họng nghẹn ngào, hoảng loạn rũ mắt xuống.

Hoa Nhất Đường vụng trộm nhếch khóe miệng, giọng điệu dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Lâm Tùy An, phe phẩy chiếc quạt cỏ rách tiếp tục nói: "Ui cha, nói như vậy, hậu thuẫn của chúng ta thật đúng thật là nhiều, Hoa thị nhất tộc chúng ta tất nhiên không cần nhắc tới, còn có Lăng Lục Lang, Đại Lý tự, Bạch Nhữ Nghi và Bạch Hướng cũng miễn cưỡng..."

Lâm Tùy An yên lặng lắng nghe: Tốt thật, bây giờ cô ấy cũng là người có hậu thuẫn rồi.

Đột nhiên, Lâm Tùy An cảm nhận được một sự khác thường, lông tơ sau lưng dựng thẳng lên, cô ngẩng phắt đầu.

Dưới ánh trăng trắng bệch, một cái đầu người treo ngược trên cửa động, lông mày hình chữ bát, nói: "Chậc chậc chậc, ta tìm các ngươi muốn bốc khói trên đỉnh đầu luôn rồi, không ngờ các ngươi lại tìm một nơi tốt ngắm trăng nghe gió nói chuyện tình yêu, quá không phúc hậu rồi?!"

"Có ma!" Hoa Nhất Đường thét chói tai.

"Không phải ma." Lâm Tùy An một tay bảo vệ Hoa Nhất Đường, vội nhận ngũ quan của đầu người: "Là Huyền Thanh của Long Thần quán..."

Đầu người kia nở nụ cười, đổi thành giọng khác, âm thành như nước gảy dây đàn: "Rượu ngọc dịch cung đình..."

"Một trăm tám một chén..." Lâm Tùy An phản xạ có điều kiện tiếp ám hiệu, lập tức phản ứng lại: "Vân Trung Nguyệt?!"

"Huyền Thanh đạo trưởng" Vân Trung Nguyệt chớp chớp mắt, bĩu môi sang một bên: "Trước mắt bao người, các ngươi lại mặt mày đến mức đó, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường ngẩn ra, theo phương hướng Vân Trung Nguyệt chỉ, thì thấy bốn người đối diện không biết từ khi nào mở mắt ra, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

11/7/2023

Tiểu kịch trường:

Bính Tứ: Mẹ ơi, vừa mở mắt ra đã bị nhét đầy thức ăn cho chó, ngập cả mồm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận