NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 170: Sự cô đơn của "quyển" vương
Đầu giờ hợi ba khắc, thái thú Ích Đô Trì Quý thoải mái chui vào trong chăn, đang muốn ngủ một giấc thì không ngờ ngoài cửa có người đến báo, nói Hoa tham quân và Lăng tư trực đã về, đang chờ ở phòng khách, muốn báo cáo với hắn về diễn biến mới nhất của vụ án Liên Tiểu Sương.
Trì thái thú rất chấn động, thế nhân đều nói Dương Đô Hoa thị Tứ Lang là một kẻ ăn chơi trác tác, vô công rỗi nghề, không học hành không đọc thi thư, chỉ biết ăn uống vui chơi, ai ngờ được tất cả những lời đồn này đều là nhảm nhí, Hoa gia Tứ Lang này không chỉ lanh lợi hơn khỉ mà còn là một người cuồng công việc.
Giấc này tất nhiên là không ngủ được nữa, Trì thái thú ngáp ngắn ngáp dài mặc áo mang giày, vội vàng chạy tới hoa sảnh ở hậu nha, nhìn qua thì không chỉ có Hoa gia Tứ Lang, Đại Lý tự ti trực Lăng Chi Nhan, mà Lâm Tùy An và Cận Nhược đều ở đây, tròng mắt mỗi người đều sáng lạn, nhìn rất có tinh thần, đây chính là điềm báo phải thức khuya tăng ca rồi.
Trì thái thú trong lòng cực kỳ bi thương, thầm hâm mộ Hạ Trường sử sống ở bên ngoài nha sở, không cần bị người đuổi tới trong chăn bắt tăng ca.
Hoa Nhất Đường đầu tiên báo cáo lại kết luận điều tra trong nhà Liên Tiểu Sương, lại sắp xếp đơn giản lại kết quả điều tra mới nhất của Cận Nhược chỗ cống nước thải.
"Bụi rậm xung quanh cống thoát nước có nhiều vết gãy, là vì có vật nặng trượt qua, dấu vết bị đè phù hợp với rương gỗ chở xác. Hai cọc gỗ được tìm thấy ở đầu cống thoát nước được đóng đinh mới, có buộc hai sợi dây thừng, tất cả đều bị gãy. Từ vết gãy có thể nhìn ra là vì bị kéo đứt."
Hoa Nhất Đường gõ gõ quạt: "Hoa mỗ suy đoán quá trình ném xác của hung thủ hẳn là như vậy, hôm qua vào lúc giờ dậy, chợ đêm tan nên trên đường không có người, hung thủ dùng xe ngựa vận chuyển rương gỗ đựng xác ra khỏi chợ Tây, đẩy rương gỗ vào bụi cây lõm ở kênh nước thải bên đường, đóng đinh cọc gỗ, đầu tiên là dùng dây thừng cố định rương gỗ, sau đó đẩy rương gỗ ra cửa cống thoát nước, chế tạo thành một thiết bị hẹn giờ đơn giản."
Sau đó, hung thủ đã rời đi, dòng nước chảy ra cửa sông không ngừng đẩy rương gỗ, dây thừng dần dần bị kéo đứt, rương gỗ theo dòng nước chảy vào sông Cẩm Giang, sau đó lại chảy vào suối Hoán Hoa, cuối cùng bị phát hiện. Hoa mỗ tính toán đơn giản, dòng nước thải cũng không chảy xiết, dựa vào lực chảy của dòng nước kéo đứt dây thừng, ít nhất phải cần sáu bảy canh giờ, tính như thế nào cũng phải đến sau bình minh."
Trì thái thú nghe mà không hiểu ra làm sao: "Nếu đã nhân lúc trời tối vứt rương gỗ đi thì vì sao còn phải làm thiết bị hẹn giờ, lúc ấy ném luôn rương gỗ xuống sông chẳng phải là thần không biết quỷ không hay rồi hay sao."
Lăng Chi Nhan: "Chúng ta suy đoán hung thủ này hẳn là muốn để cho nhiều người nhìn thấy rương gỗ và thi thể, cho nên mới ném xác vào ban ngày."
Trì thái thú càng buồn bực: "Thế vì sao hung thủ lại phải làm như vậy."
Hoa Nhất Đường cười: "Vấn đề này không bằng chúng ta trực tiếp hỏi hung thủ là được rồi."
Trì thái thú kinh ngạc không hiểu chuyện quái gì: "Chẳng lẽ Hoa tham quân đã bắt được hung thủ."
"Chỉ là bắt được hai nghi phạm." Lăng Chi nhan sắc lên tiếng: "Người đâu, mang Mao Tam, Ngô Chính Lễ lên."
Người dẫn hai nghi phạm vào là Ngô Chính Thanh, sắc mặt của hắn còn khó coi hơn trước, Ngô Chính Lễ là do chính hắn xung phong dẫn người đến Ngô gia kéo từ trong chăn ra.
Ngô Chính Lễ là gia chủ Ngô thị ở thành nam, dáng vẻ hơi giống với Ngô Chính Thanh, vóc người thấp hơn một chút, sắc mặt vàng son, gầy đến mức tưởng chừng như một ngọn gió thổi qua cũng làm hắn bay đi, đôi mắt lại to đến đáng sợ, nhìn chằm chằm Trì Quý: "Trì thái thú, Ngô gia chúng ta và ngươi cũng coi như là có giao tình lâu năm, nửa đêm nửa hôm lại kêu đường đệ ta đến bắt ta, người thật đúng là không phúc hậu."
Trì thái thú nhìn thấy Ngô Chính Lễ thì còn giật mình hơn: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, chuyện này là sao?"
Hoa Nhất Đường chỉ quạt vào Mao Tam: "Ngươi nói đi."
Hắn nói một loạt giống như đậu xào đổ ra: "Ta là Mao Tam, người của Nha Hàng Môn, hôm nay vào khoảng giờ Dậu, môn chủ nói Liên nương tử phường Cẩm Tây đã chết, vụ án gây ra động tĩnh rất lớn, Ngô môn chủ ra lệnh cho người đi xem thử, cho nên phái ta đi xem thử, không ngờ lại bị..." Mao Tam liếc nhìn Lâm Tùy An, khẽ run rẩy: "Thì bị vị tiểu nương tử lợi hại này bắt được."
Hoa Nhất Đường " Ngô môn chủ trong lời ngươi nói là ai"
Mao Tam chỉ sang bên cạnh: "Đường huynh của Ngô tham quân, Ngô Chính Lễ."
Mí mắt Ngô Chính Lễ giật giật, trừng Mao Tam một cái, sắc mặt trắng bệch co rụt lại.
Hoa Nhất Đường "Ngô Chính Lễ, ngươi và Liên Tiểu Sương có quan hệ gì"
Ngô Chính Lễ rụt cổ: "Không có gì"
Hoa Nhất Đường "Mao Tam, ngươi nói"...
Toàn thân Mao Tam run rẩy không ngừng, giương mắt nhìn bên này, lại ngó bên kia, vừa lúc nhìn thấy Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nhe răng cười, mắt Mao Tam càng trắng bệch: "Liên Tiểu Sương kia là một kỹ nữ kín, Ngô môn chủ là ân khách của nàng."
Ngô Chính Lễ giận dữ, nhấc chân định đạp hắn: "Ăn nói hàm hồ."
"Đường huynh không thể." Ngô Chính Thanh vội vàng túm lấy Ngô Chính Lễ, mặc dù như vậy, Mao Tam vẫn bị đạp hai cái, gương mặt xanh mét.
"Ngô môn chủ bình tĩnh chớ nóng nảy." Trì thái thú vội vàng khuyên nhủ: "Mao Tam, lời ngươi nói có chứng cứ không."
Mao che nửa mặt, biểu cảm ai oán: "Chuyện này vốn không vinh quang gì, Ngô Chính Lễ đều lén lút đi, nửa năm nay có mấy lần phái xe đến nhà Liên Tiểu Sương hay đến đón Liên Tiểu Sương đi thì đều là huynh đệ chúng ta đưa đi, lần nào cũng vào buổi tối, đón người đưa đến thôn trang ngoại ô, một ngày một đêm sau mới đưa về, nếu không phải là kỹ nữ kín thì còn có thể là cái gì."
"Rắm chó nhà ngươi." Ngô Chính Lễ tức giận đến không thể kiềm chế: "Phu nhân của Ngô mỗ sức khỏe không tốt, vẫn luôn ở trang viện ở ngoại ô dưỡng bệnh, phu nhân ta không có sở thích gì, duy chỉ thích là thêu hoa, càng thích thêu hải đường, cho nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ mời Liên nương tử đến trang viện của ta thêu cùng, thuận tiện thỉnh giáo kỹ thuật thêu."
Nói xong, Ngô Chính Lễ ôm quyền: "Chư vị đại nhân nếu không tin, có thể mời phu nhân Ngô mỗ đến hỏi."
Lăng Chi Nhan: "Nếu là mời Liên nương tử đến làm khách, vì sao không dùng xe ngựa của Ngô gia, mà lại dùng người của Nha Hàng Môn, lại còn đóng người vào buổi tối."
"Đêm đi đón người là do chính Liên nương tử yêu cầu, ta nào biết là nguyên nhân gì, có lẽ là sợ người ta nói vào nói ra." Ngô Chính Lễ tức giận đến hai mắt đỏ bừng: "Không thể chỉ vì ta không dùng xe ngựa của Ngô thị, mà vu hãm ta và Liên nương tử có quan hệ không chân chính được, Ngô Chính Thanh, ngươi là người chết sao? Mau thay ta nói một câu đi."
Ngô Chính Thanh trầm mặt nói: "Đường huynh, việc này huynh làm quả thực không hợp lẽ thường, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi, đừng nói Lăng Tư Trực, thậm chí ngay cả ta còn..." Lời sau đó Ngô Chính Thanh không nói ra: Nhưng ngụ ý là Ngô Chính Thanh cũng cho rằng Ngô Chính Lễ và Liên Tiểu Sương có quan hệ gì đó không rõ ràng, hẳn cũng từng nghi ngờ.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cho Ngô Chính Thanh sau khi nhìn thấy thi thể Liên Tiểu Sương lại trở nên quái dị sao? Lâm Tùy An nghĩ, cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng lại cảm thấy có hơi gượng ép.
"Ngô thị ta hàng năm cung cấp cho Nha Hàng Môn nhiều tiền bạc như vậy, kêu bọn họ thay ta làm chút chuyện thì có gì vướng bận, uống cho ngươi còn làm tham quân tư pháp, đến cả sự trong sạch của huynh đệ nhà mình cũng không chứng minh được, chức quan này của ngươi cũng đừng nên làm nữa, chỉ tổ mất mặt thôi."
Mặt Ngô Chính Thanh xanh mét: "Ngô Chính Lễ, đây là phủ nha, chớ nói bậy."
"Chớ ầm ĩ chớ ầm ĩ, đều là hiểu lầm, đừng làm tổn thương tình cảm huynh đệ nhà mình." Trì thái thú vội vàng hòa giải nói: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, các ngươi còn muốn hỏi gì nữa không."
Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ gõ cằm: "Ngô môn chủ hôm qua từ giờ dậu đến giờ sửu, người đã ở đâu."
Ngô Chính Lễ: "Ý của Hoa tham quân là hoài nghi ta giết Liên nương tử sao?"
Ngô Chính Thanh: "Hoa tham quân hỏi, thì mau trả lời."
Ngô Chính Lễ hung hăng trừng mắt với Ngô Chính Thanh: "Được lắm, Ngô Chính Thanh, ngươi nhớ mặt ta." Nhổ nước bọt: "Hoa tham quân ngài nghe cho rõ đây, đêm qua ta và mấy người bạn ở nhà phường Hồng Hương của Phương Thập Nhất Nương uống rượu, uống đến hừng đông, các ca kỹ nhà Phương Thập Nhất Nương đều có thể làm chứng, ngươi có thể đi điều tra."
Lăng Chi Nhan nhìn về phía Ngô Chính Thanh: "Ngô tham quân, người thì sao."
Lời này vừa nói ra, Trì thái thú kinh ngạc há hốc mồm đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà: "Lăng Tư Trực, Ngô Chính Thanh là tham quân phủ tư pháp của phủ nha Ích Đô ta, ngài hỏi như vậy có phải hay không?"
Nửa câu sau bị Ngô Chính Thanh cắt đứt, thần sắc hắn mặc dù không vui, nhưng vẫn không tức giận, chỉ trầm giọng nói: "Đêm qua Ngô mỗ vẫn luôn ở án mân đường sửa sang lại hồ sơ, thư lại ở án mưu đường có thể làm chứng."
Lăng Chi Nhan gật gật đầu: "Đa tạ Ngô tham quân phối hợp. Chỉ là người chết trong vụ án này có liên hệ với Ngô thị, vì tránh hiềm nghi, sau này Ngô tham quân không thể tham gia vụ án này nữa."
Trì thái thú: "Đúng đúng, vẫn là Lăng Tư trực suy nghĩ chu đáo, Ngô lão đệ, đây cũng là vì bảo vệ cho ngươi."
Ngô Chính Thanh thở dài: "Thuộc hạ hiểu rõ."
"Ta luôn cảm thấy huynh đệ Ngô thị quái lạ." Cận Nhược nói: "Nhưng lại không thể nói cụ thể quái lạ ở đâu."
"Lăng mỗ cũng có cảm giác như thế." Lăng Chi nhan nói.
Lâm Tùy An ngáp một cái, nhìn sắc trời đã qua giờ sửu, mèo đêm cũng đã ngủ rồi, thế mà đám người này vẫn đứng ở cửa phủ nha thảo luận tình tiết vụ án, đùng là không ngại mệt mỏi.
Hai mắt Hoa Nhất Đường trống rỗng, quạt trong tay khẽ phe phẩy, trên đường phố trống trải vang lên tiếng vang vọng "Cạch cạch".
"Hoa Nhất Đường, xe đâu." Lâm Tùy An hỏi.
Hoa Nhất Đường lúc này mới hoàn hồn, nhìn xung quanh một chút, rồi kêu một tiếng.
Trong ấn tượng của Lâm Tùy An, quản gia toàn năng Mộc Hạ là một sự tồn tại như cái lỗi vậy, bất cứ khi nào và ở đâu, đều có thể định vị chính xác hành tung của Hoa Nhất Đường, bấm một cái là đã lái xe đến đón bọn họ về nhà, nhưng hôm nay, đứng ở cửa phủ nha hít gió lạnh một lúc lâu, thế mà đến cả cái bóng xe ngựa Hoa thị cũng không nhìn thấy.
Quả thực hơi kỳ quái.
"Không sao, dù sao cũng không xa, đi bộ về là được." Lăng Chi Nhan dẫn đầu xuất phát.
Cận Nhược đi theo vài bước, dừng lại: "Không đúng, Ngô Chính Thanh kia là tham quân tư binh kiêm tư pháp, nha lại và bất lương vốn đều là thủ hạ của hắn, chắc chắn đều nghe theo hắn, chứng cứ vắng mặt của Ngô Chính Lễ là thật hay giả là cũng chỉ là do hắn nói một câu thôi, ta không tin được. Sư phụ, ta đi phường Hồng Hương một chuyến."
Lâm Tùy An còn chưa kịp ngăn cản, Cận Nhược đã không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Tùy An đen mặt, có muốn đi cũng không cần phải "quyển"(*)như thế chứ.
(*)từ này là từ lưu hành trên mạng sau này, ý chỉ mấy con người làm chuyện gì cũng muốn làm đến mức ưu tú nhất
Lăng Chi Nhan cũng dừng lại: "Lăng mỗ vẫn cảm thấy vụ án sát nhân hoa đào có điểm đáng ngờ, ta quay về án mưu đường một chuyến."
Mồ hôi lạnh Lâm Tùy An toát ra, Lăng đại soái ca quả nhiên danh bất hư truyền, lúc cô ở Đông Đô đã từng nghe nói tòng lục phẩm tư trực Đại Lý tự Lăng Chi Nhan từng có kỷ lục làm việc án mân đường bốn ngày đêm không chợp mắt, khiến cho năm nhóm thư lại không chịu nổi, một trận thành danh, có thể nói là "Quyển vương" trong quan viên hoàng thành. "Quyển" của "Quyển tông".
Ai ngờ chân Lăng Chi Nhan còn chưa bước ra, Hoa Nhất Đường đã xoay người một cái, thân thể như liễu yếu đón gió ngã xuống, Lăng Chi Nhan theo có điều kiện phản xạ đỡ lấy, Hoa Nhất Đường khép quạt chống đầu, bày ra tạo hình cực kỳ giả tạo: "Ôi chao, Hoa mỗ là một tên ăn chơi trác táng, thân thể yếu đuối vô cùng, không thể chịu nổi mệt mỏi như vậy, bận rộn cả ngày đến miếng trà còn chưa uống được, bây giờ đau chân đau mông, đau đầu đau thắt lưng, toàn thân đau nhức, Lục Lang ngươi làm việc thiện, mau đỡ ta trở về nghỉ ngơi đi."
Lăng Chi Nhan dở khóc dở cười: "Có Lâm nương tử ở đây, không cần đến ta đâu."
Lâm Tùy An vô cùng bất mãn: "Hoa Nhất Đường cao lớn như vậy, Lăng Tư trực nhẫn tâm để cho một tiểu nương tử yếu đuối như ta chăm sóc hắn sao."
Lăng Chi Nhan:"..."
Hoa Nhất Đường thuận thế ôm lấy bả vai Lăng Chi Nhan: "Lục Lang, làm người ấy mà, quan trọng nhất là phải biết thả lỏng, không nên căng thẳng quá, lỡ như ngày nào đó căng quá lại đứt phựt thì sao, như vậy không tốt đâu."
Lăng Chi Nhan thật sự không lay chuyển được hai người này, chỉ có thể bất đắc dĩ theo. Đương nhiên, tuy rằng từ bỏ đến án mân đường tăng ca, nhưng việc thảo luận vụ án hắn kiên quyết không thể dừng lại, suốt dọc đường đều phân tích sắp xếp vụ án.
Lăng Chi Nhan: "Hung thủ rất quen thuộc với trạch viện của Liên Tiểu Sương và địa hình xung quanh, không loại trừ khả năng là người quen gây án."
Hoa Nhất Đường: "Nếu sát nhân hoa đào thật sự đã phục pháp, vậy thì sát nhân hoa đào này tám phần là kẻ giả mạo bắt chước phạm nhân."
Lâm Tùy An ngáp liên tục: "Nguyên nhân bắt chước phạm nhân gây án có vài nguyên nhân, hoặc là vì che giấu động cơ gây án thực sự, hoặc là tên biến thái đơn thuần muốn được nổi tiếng, hoặc là cực kỳ tự tin kiêu ngạo muốn khiêu chiến quyền uy quan phủ, hoặc là rất buồn ngủ."
Lăng Chi Nhan: "Ta thấy vụ án này vẫn nên bắt đầu từ những mối quan hệ xung quanh Liên Tiểu Sương, điều tra người bên cạnh nàng. Xem có khả năng giết vì thù hay giết vì tình hay không."
Hoa Nhất Đường: "Còn cả hung khí và dấu hoa đào kia nữa, Hoa mỗ có dự cảm hung khí trong vụ án này là mấu chốt phá án. Về phần dấu hoa đào thì điều tra hồ sơ là một, thứ hai là...."
Lâm Tùy An: "Chuyện dấu hoa đào kia khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ, ngày mai ta và Cận Nhược đến phân đàn Tịnh Môn Ích Đô hỏi thăm thử, hẳn là có thể từ nguồn tin tức của Tịnh Môn sàng lọc ra các manh mối khác, còn có Ngô Chính Lễ và Ngô Chính Thanh, tuy rằng bọn họ đã nói rõ ràng, nhưng vẫn nên..."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng thời dừng bước, quay đầu lại.
Lăng Chi Nhan đột nhiên không đi, cũng không nói lời nào, đứng ngây ra trong bóng đêm nồng đậm, kinh ngạc nhìn hai người. Gió thổi qua làm áo khoác của hắn khẽ rung động.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt: "Lăng Lục Lang, ngươi ngây giờ làm gì thế?"
Lâm Tùy An nghi ngờ: "Chẳng lẽ là mệt quá, nên mở mắt ngủ rồi."
Đôi mắt sáng lên của Lăng Chi Nhan giật giật, đột nhiên hắn khẽ mỉm cười, giống như cơn gió mùa hè lướt qua mặt hồ đầy ánh sao, gợn lên từng vòng sóng nước màu bạc, như mộng như ảo.
Hoa Nhất Đường kinh hãi: "Xong rồi, Lăng Lục Lang chắc chắn là đi đêm bị hồ ly tinh mê hoặc rồi."
Lâm Tùy An liếc áo quần Hoa Nhất Đường một cái nói: "Có ngươi ở đây, hồ ly tinh nào dám đến."
Lăng Chi Nhan cười lắc đầu: "Lăng mỗ chỉ là cảm thấy vui mừng. Đã lâu rồi Lăng mỗ không được thoải mái thảo luận tình tiết vụ án như vậy với người khác."
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nhất Đường lại đi qua, ôm lấy bả vai Lăng Chi Nhan: "Lục Lang ngươi yên tâm, cơ hội như này về sau còn rất nhiều."
Lăng Chi Nhan nghi hoặc" "Tứ Lang vì sao lại nói thế."
Lâm Tùy An thở dài: "Bởi vì vận mày của người này rất.là.tốt."
Hoa Nhất Đường nghiến răng nghiến lợi: "Đi đến đâu người chết đến đó."
Lăng Chi Nhan bật cười.
Ba người trò chuyện với nhau, bất tri bất giác trở lại nhà Hoa trạch 99, gõ cửa hồi lâu thế nhưng chẳng có ai đáp lại, bèn đẩy cửa mà vào, thế nhưng cũng không có người canh cửa, Hoa trạch lớn như vậy thế mà đến một người hầu cũng không nhìn thấy, chỉ có hướng hồ Mạc Sầu mơ hồ truyền ra tiếng đàn, giống như là đang tổ chức yến hội gì đó.
Ba ngươi cực kỳ kinh ngạc, bước đi nhanh hơn, qua vườn Quan Sơn, xuyên qua hành lang chính khúc, bên hồ Mạc Sầu đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tầng tầng lớp lớp tấm rèm nhảy múa theo gió, vô cùng xinh đẹp, lại đi về phía trước, vẫn không nhìn thấy tôi tớ nhà,tiếng đàn hỗn loạn trở nên lớn hơn, thay vì nói là đánh đàn, thì chỉ bằng nói là đập đàn.
Thần sắc Hoa Nhất Đường dần dần trở nên nặng nề, ý bảo Lăng, Lâm hai người dừng ở bên ngoài đình Thu Ý, chớ có đi về phía trước.
Lâm Tùy An đang buồn bực, đột nhiên, thấy một bóng dáng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong tấm rèm bất ngờ nhào tới, Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc, Thiên Tịnh đang muốn ra khỏi vỏ, thì tốc độ của Hoa Nhất Đường còn nhanh hơn cô, cầm khuỷu tay cô kéo vào trong ngực, giống như con quay xoát một vòng, miệng cũng không nhàn rỗi, kêu to: "Lăng Lục Lang, cẩn thận, mau né ra."
Hoa Nhất Đường vẫn kêu chậm một tiếng, Lăng Chi Nhan duy trì tư thế rút đao ra vỏ cứng đờ tại chỗ, hoành đao bên hông căn bản không kịp rút ra, hai mắt trợn lên nhìn thẳng về phía trước.
Trên người Lăng Chi Nhan chợt có thêm một người, trên đầu treo khăn choàng màu đỏ, cả người giống như một con lười, tay chân bám vào người hắn, gió thổi qua hồ, chiếc khăn choàng giống như tia nắng ban mai mỏng manh rơi xuống hồ, lộ ra một gương mặt mê ly vì say rượu, khuynh quốc khuynh thành.
Là chị của Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Mộng.
Tiểu kịch trường:
Lâm Tùy An chợt tỉnh táo: Ồ hố, có dưa ăn.