Ngươi Có Tiền Ta Có Đao


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 18: Lỡ lên thuyền giặc, quay đầu càng khó
  Mặt Chu thái thú trở nên xanh mét, hắn vỗ án đứng bật dậy: "Hoa Nhất Đường, ngươi, ngươi ngươi dám, dám gào lên ở công đường?! Người đâu a, đem hắn, đem hắn..."
  "Đem ta làm sao?" Hoa Nhất Đường lạnh lùng nhìn Chu thái thú, trầm giọng nói: "Ngươi dám làm gì ta?"
  Gió đêm thổi bay quần áo trắng như tuyết của Hoa Nhất Đường, vì bóng đêm quá dày lại thêm vài phần sương tuyết, ngũ quan anh tuấn đột nhiên xuất hiện thêm cảm giác áp bức khiến cho người ta run rẩy.
  Lâm Tùy An: Xong đời rồi, tên nhóc này quả nhiên bị bệnh ngốc thời kỳ hai rồi.
  Chu thái thú mặt hết xanh lại trắng, trắng lại xanh, chỉ đầu ngón tay vào Hoa Nhất Đường run rẩy giống như bị Parkinson, Phùng Tùng vén mí mắt nhìn lại: "Xem ra Hoa gia tứ lang không phục nhỉ."
  Hoa Nhất Đường liếc mắt nhìn Phùng Tùng: "Chứng cớ vớ vẩn, toàn là đánh rắm, đương nhiên không phục!"
  Phùng Tùng: "Theo luật nhà Đường, gào lên ở chống công đường, đánh hai mươi roi."
  Chu thái thú nhìn phía Phùng Tùng, cơ mặt cũng bắt đầu nổi chứng Parkinson.
  Phùng Tùng không nói gì nữa, nhưng hắn càng yên tĩnh Chu thái thú càng run rẩy, cuối cùng giơ kinh đường mộc đập mạnh xuống: "Người đâu, đánh cho ta!"
  Nha dịch và Bất Lương Nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự vây quanh hắn, Hoa Nhất Đường bốp một tiếng mở quạt gấp ra, bày ra tạo hình ngạo nghễ nhìn thiên hạ, chúng nha dịch hoảng sợ đồng thời lui về phía sau.
  Lâm Tùy An: Chẳng lẽ tên này giấu chiêu lớn gì?
  Ai ngờ chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Hoa Nhất Đường lại lách người chui ra sau lưng Lâm Tùy An, liều mạng kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Ân nhân, nhờ vào ngài cả đó!"
  Lâm Tùy An: "..."
  Đây rốt cục là cái loại người gì đây trời!
  Chúng nha sai lộ ra vẻ khó xử, dù sao sức chiến đấu của tiểu nương tử này thật sự quá dũng mãnh, không cẩn thận sẽ mất nửa cái mạng như chơi, nhưng cũng không thể làm trái lệnh cấp trên, chỉ có thể đi vòng quanh hai người, từng bước tới gần muốn tìm ra sơ hở.
  Lâm Tùy An: "Họ muốn dồn ngươi vào chỗ chết."
  Hoa Nhất Đường: "Ta mà chết thì ngài cũng khổ sở lắm đó."
  "Kế hoạch sau đó của ngươi là gì?"
  "Tới vội quá, chưa kịp chuẩn bị kể hoạch sau."
  "Ngươi định thoát thân thế nào?!"
  "Lâu chừ toàn nhờ may mắn."
  Quả nhiên là cái thứ ăn chơi trác táng không đáng tin cậy!
  Lâm Tùy An hung hăng phỉ nhổ người này một trăm lần trong lòng.
  Nhưng vào lúc này, một gã Bất Lương đột nhiên xông lên, lưỡi đao đánh thẳng về phía mặt Tùy An, Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện hạ vai xuống nghiêng đầu tránh đi, đột nhiên nghe thấy Hoa Nhất Đường phía sau hét lên một tiếng, lúc này mới giật mình phát hiện cô quên mất hắn, một cước đá bay gã Bất Lương, lưỡi đao cắt đứt nửa cây trâm của Hoa Nhất Đường.
  Hoa Nhất Đường: "Cẩn thận!"
  Lâm Tùy An đã nghe thấy rồi, tiếng đao chém tới, có sát ý.


Chuyện liên quan đến sống chết, cô bất chấp mọi thứ xung quanh, chỉ có thể mở ra một đường máu đại sát tứ phương, phi quyền, quấn chân, khuỷu tay, xuất cước, ngón tay đâm vào cổ họng, chiêu thức đơn giản nhất phối hợp tốc độ nhanh nhất thì chính là lực sát thương mạnh nhất, từng chiêu đánh vào thịt, sạch sẽ lưu loát, không để lại hậu hoạn.
  Hoa Nhất Đường đứng ở giữa đại sảnh, thân thể thẳng tắp giống như một chiếc đũa, hai tay nắm quạt thật chặt, cố gắng hết sức thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Lâm Tùy An giống như một cơn lốc xoáy thổi qua, mặt không chút thay đổi, đồng tử đen nhanh, chỉ ngẫu nhiên đảo qua một cái thôi tóc hắn đã muốn dựng đứng lên rồi, chỉ trong nháy mắt, quyền phong lướt qua bên tai, một gã Bất Lương bị đá xoáy bay ra ngoài, Lâm Tùy An lạnh lùng quay lại, nha sai, Bất Lương Nhân ngã xuống đất, tiếng kêu răng rắc và tiếng lưỡi dao rơi xuống đất không dứt bên tai, ngoài ra, không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào.

Bởi vì tất cả họ đã mất ý thức trước khi kịp phát ra âm thanh.
  Ước chừng chỉ trong thời gian một cái búng tay, hoặc có thể là ngắn hơn, Lâm Tùy An kết thúc trận đánh, nha sai và Bất Lương Nhân nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Gió đêm qua đường phát ra tiếng hú hú như quỷ khóc, Chu thái thú, Phùng Tùng và Nghiêm phụ ngồi thẳng tắp trên ghế, trợn mắt cứng lưỡi.
  Hoa Nhất Đường bị tiếng nuốt nước bọt của mình làm cho sợ hãi tới mức run rẩy.
  Lâm Tùy An dùng ngón tay chùi đi vết máu bắn tung tóe trên mặt, ngón tay đỏ tươi khiến lòng nóng lên, bên tai tựa hồ nghe được tiếng gào thét của Thiên Tịnh.
  [Thiên loại yêu tà đều có thể tiêu diệt sạch sẽ, gọi là Thiên Tịnh.]
  Trong tầm mắt dâng lên hơi nước đỏ thẫm, khiến cho gương mặt ba người trước mắt trở nên cực kỳ hung ác chật vật.
  Yêu ma quỷ quái, si mị vọng lương, cực kỳ hợp khẩu vị Thiên Tịnh.
  Lâm Tùy An nhếch khóe miệng, từng bước đi tới trước bàn, nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh, cổ tay run lên, vỏ đao bay ra, lưỡi đao màu xanh biếc giống như ánh sáng quỷ chiếu qua ba gương mặt xanh mét.
  Ba người trên công đường hoảng sợ đến thất sắc:
  "Ta là Văn môn Phùng thị Phùng Tùng, ngươi dám động một sợi tóc của ta thử xem!"
  "Ngươi ngươi ngươi rốt cuộc là ai!"
  "Người đâu! Cứu ta!"
  Giọng nói thê lương giống như sương mù hư vô mờ mịt vòng quanh bên tai Lâm Tùy An, sau đó lại tản ra.
  Lâm Tùy An nhếch miệng bật cười, lưỡi đao bổ xuống giữa không khí...
  "Bốp!" Một đôi tay thon dài trắng nõn nắm chặt cổ tay cô, đôi tay kia đang run rẩy kịch liệt, gần như là phải dốc hết sức mới chống lại được sức mạnh của Lâm Tùy An, giọng nói của chủ nhân tay kia vừa ổn vừa trầm.
  "Đừng!"
  Lâm Tùy An chậm rãi đảo mắt, đối diện với một đôi mắt thâm sâu sáng ngời, đồng tử như trong sáng như bầu trời, bỗng chốc xua tan sát ý lạnh như băng của Thiên Tịnh.
  Lâm Tùy An chợt hoàn hồn, kinh hãi đến thất sắc.
  Cô lại suýt giết người lần nữa!
  Hơn nữa lúc này đây, sát ý ngập trời dường như muốn nuốt chửng ý thức cô.
  Tại sao?!
  Hoa Nhất Đường thấy hai mắt Lâm Tùy An khôi phục tỉnh táo thì vội vàng buông tay đứng lui ra sau nửa bước, không ngừng quạt mồ hôi lạnh trên người.
  Lúc tiểu nương tử này nổi giận thực sự là đáng sợ quá đi.
  "Người đâu! Cứu ta!"Chu thái thú sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, kéo cổ họng thét chói tai: "Mau đến đây!"
  Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nghe tiếng ít nhất cũng có mấy chục người, Lâm Tùy An mồ hôi lạnh còn chưa khô, đánh tiếp sao, lỡ như cô lại mất khống chế thật sự giết người thì chẳng phải sẽ biến thành kẻ giết người danh xứng với thực sao.

  Ai ngờ ngay lúc hết sức căng thằng này, Hoa Nhất Đường lại đột nhiên mỉm cười: "Cuối cũng cũng đuổi kịp."
  Lâm Tùy An: Cái gì?
  Sau một khắc, chỉ thấy hơn hai mươi nha sai bị một đám thiếu gia trắng trẻo vừa đấy vừa xông vào đại sảnh, liên tục nói to:
  "Tứ Lang! Chúng ta đến đây!"
  "Không đến trễ chứ?"
  "Tứ Lang, huynh như vậy là không đúng đâu nhé, sao lại không gọi chúng ta cùng đi!"
  "Úi nương ta ơi! Những nha sai này sao lại nằm trên mặt đất thế?!"
  "Tứ Lang, không phải là huynh đánh đó chứ?!"
  Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, các công tử ăn chơi đang ồn ào kia lập tức im bặt.
  Hoa Nhất Đường: "Người mang đến chưa?"
  Đám ăn chơi trác táng nhìn nhau cười, sau đó nhường ra một lối đi ở giữa, một kỹ nhân ăn mặc tươi sáng, một thanh niên ăn mặc mộc mạc.
  Hai người này cũng sợ không nhẹ, nhất là khi nhìn thấy Hoa Nhất Đường, chân lập tức mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
  Hoa Nhất Đường: "Từng người một nói."
  Kỹ nhân: "Đêm qua phường Hồng Trang Mai Ngũ gia được Nghiêm gia nhị lang bao, Hoa gia tứ lang không hề ghé đến!"
  Sắc mặt Chu thái thú và Phùng Tùng chợt trở nên cực kỳ khó coi.

  Nghiêm phụ giận dữ: "Ăn nói bậy bạ, Nhị lang nhà ta từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, sao lại đến phương Hồng Trang, đã thế lại còn bao nguyên phường?!"
  Kỹ nhân: "Hoàn toàn đúng, tất cả các kỹ nhân trong Mai Ngũ gia đều có thể làm chứng!"
  Chu thái thú: "Ăn nói hàm hồ, kỹ nhân Mai Ngũ gia đã tự thú rồi, nói đêm qua ở cùng với Hoa gia tứ lang, còn thấy hắn...."
  Kỹ nhân: "Ta là kỹ nhân Khổng Lục ở nhà kế bên, đêm qua cũng được Nghiêm gia nhị lang mời qua trợ hứng, nhà ta còn có hơn mười kỹ nhân đều có thể làm chứng."
  Da mặt Chu thái thú co rút, sắc mặt Phùng Tùng trầm xuống mặt, da mặt nghiêm phụ giật nảy điên cuồng.
  Hoa Nhất Đường lại chỉ về phía thanh niên kia: "Còn ngươi thì sao?"
  Ta là tiểu nhị của Khách Vân Lai, ta có thể chứng minh Lâm Tùy An bắt đầu từ giờ mão tối nay đến khi Bất Lương đến kiểm tra phòng thì chưa tứng bước ra khỏi cửa phòng một bước.
  Chu thái thú: "Chưởng quầy các ngươi nói có nhìn thấy!"
  Tiểu nhị: Nhi tử của chưởng quầy bị bệnh gấp phải đưa đến y quán, buổi trưa căn bản không có ở khách trạm, hàng xóm xung quanh y quán đều có thể làm chứng."
  Nghiêm phụ: "Có nhân chứng nhìn thấy Lâm Tùy An ở hiện trường!"
  "Thế sao?" Hoa Nhất Đường hỏi: "Điền Hòa Quý, ngươi thật sự thấy rõ ràng sao?"
  Điền Hòa Quý sớm đã bị Lâm Tùy An dọa đến muốn tè ra quần, nằm xuống đất khóc lớn nói: "Ta già rồi mắt hoa, không thấy rõ ràng! Không thấy rõ ràng!"
  Hoa Nhất Đường mỉm cười nhìn ba người Chu thái thú, Phùng Tùng và Nghiêm phụ: "Ôi chao, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
  "Những điêu dân chết tiệt này!" Chu thái thú vỗ bàn tức giận quát: "Dám vu oan Tứ Lang Hoa gia, mang toàn bộ mấy người này xuống thẩm vấn xemrốt cuộc là ai ở sau lưng chỉ đường cho bọn họ!"
  Nụ cười tươi trên mặt Hoa Nhất Đường thu lại: "Chu thái thú, luật nhà Đường nghiêm cấm tra tấn."

  "Vâng vâng, Hoa gia Tứ Lang nói phải!" Chu thái thú gật đầu khom lưng: "Người đâu, đưa Hoa gia Tứ Lang trở về..." Hắn liếc mắt nhìn đám nha sai nằm trên mặt đất, lại sửa miệng nói: "Hay là ta tự mình tiễn ngài ra khỏi phủ?"
  "Không cần, Chu thái thú vẫn nên ở lại tiếp đãi Phùng công và Nghiêm công đi." Hoa Nhất Đường ôm quạt thi lễ, lại nói với Lâm Tùy An: "Hoa mỗ đưa ân nhân trở về."
  Lâm Tùy An thu Thiên Tịnh lại, vung túi da có lục quán tiền lên người: "Có xe không?"
  Hoa Nhất Đường: "Đương nhiên."
  Lâm Tùy An đi giữa đám công tử ăn chơi đi cửa đại sảnh, đột nhiên trong lòng có cảm giác, quay đầu nhìn lại chỉ một thoáng qua.
  Chu thái thú vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu thi lễ với Phùng Tùng và Nghiêm phụ lúc này mặt đầy phẫn nộ, Phùng Tùng ngồi vững ở Thái Sơn, khóe miệng như cười như không.
  *
  Trình độ xa hoa của xe ngựa Hoa gia vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Tùy An, bốn con ngựa kéo một chiếc xe trắng như tuyết, ngựa cường tráng xinh đẹp, bờm ngựa được kết thành một bím tóc nhỏ hoa lệ, trên tóc còn gắn đủ thử vàng bạc, kề sát còn có thể ngửi được mùi huân hương.

Mộc Hạ nhìn thấy Lâm Tùy An cũng không có bất kỳ biểu cảm bất ngờ nào, đỡ Hoa Nhất Đường lên xe, lại mời Lâm Tùy An vào.
  Trong xe rất rộng rãi, ngồi bảy tám người cũng dư dả, ở giữa còn có một cái bàn gỗ nhỏ, bày ấm trà điểm tâm quả khô tươi, còn có một đỉnh lư hương nhỏ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp xe, rất giống mùi hương trên người Hoa Nhất Đường.
  Xe Bảo Mã Hương(*) tên xứng với thật, quả nhiên là nhà giàu.
(*)Tiếng tung của xe bảo mã là tên hán dịch của dòng xe BWM, nhân đây ad cũng nói thêm cái, mọi người đừng thắc mắc vì sao lâu lâu lại có mấy từ hiện đại, cô anh này nọ làm gì, vì chị An xuyên không về ấy mà, đoạn nào vai kể nghiêng về bả thì tui dịch cô,anh, qua góc nhìn anh Bông thì tui dịch nàng, hắn.

Vậy thôi haha.
  Lâm Tùy An chờ Hoa Nhất Đường và đám tiểu đệ tạm biệt nhau, đợi xe ngựa xuất phát mới hỏi: "Thì ra trong phủ nha có tai mắt của ngươi."
  Tay Hoa Nhất Đường đang đóng cửa sổ xe dừng lại: "Hả?"
  "Tai mắt trong phủ nha thông báo gấp cho ngươi, Chu thái thú và Phùng thị tối nay phải thẩm tra một vụ án, nếu vụ án thật sự xác thực thì sẽ gây bất lợi lớn cho ngươi và Hoa thị, chỉ là còn chưa biết chi tiết vụ án."
  Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Sao ân nhân biết được?"
  "Thứ nhất, ngươi tới quá nhanh, quá trùng hợp, giống như đang tính toán sẵn thời gian vậy.

Thứ hai, nhân chứng ngươi tìm được vừa vặn trái ngược với lời khai của nhân chứng Chu thái thú, rõ ràng là có người truyền chi tiết vụ án ra ngoài." Lâm Tùy An nói tiếp: "Ngươi một mình đến đây, một là để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, thuận tiện dò la tình huống hư thực, hai là kéo dài thời gian, để cho mấy tên kia đi tìm bằng chứng và nhân chứng.

Thật sự là có dũng có mưu."
  Hoa Nhất Đường: "Quá khen quá khen."
  Tôi con mẹ nó không phải là đang khen anh đâu!
  Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, nếu ta không chịu nổi trọng hình thẩm vấn, thừa nhận sự thật thì vụ án này sẽ trở thành chuỗi chứng cứ khép kín..."
  Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Không."
  Hắn nói như vậy, Lâm Tùy An chợt cảm thấy sửng sốt.
  "Trước khi tới ta đã hỏi thăm Mục Trung, ân công tâm tư cơ mẫn, tính tình trượng nghĩa, tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình chưa từng làm, càng sẽ không khuất phục trước thủ đoạn hạ lưu của ba lão già kia."
  Thì ra tên này đã thăm dò cô trước.
  Lâm Tùy An híp mắt: "Ngươi đoán lấy thân phận Hoa gia tứ lang của ngươi, Chu thái thú không dám động đến ngươi cho nên mới dám ở trên đại sảnh..."
Muốn chết như vậy?
  Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Bởi vì có ân công ở đây nên ta mới dám."
  "Cái gì..."
  "Mục Trung nói ngươi võ nghệ siêu quần, lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề, có ân công ở bên cạnh giống như có thiên quân vạn mã đi theo vậy." Hoa Nhất Đường vui vẻ phe phẩy quạt, biểu cảm cực kỳ đắc ý: "Cơ hội ngàn năm có một, đương nhiên phải mắng một trận cho đã nghiện rồi."
  Lâm Tùy An: "..."
  Tên này bị thần kinh!

  "Dừng xe, ta muốn xuống!"
  Xe ngựa vững vàng đi tiếp, không có ý định dừng xe.
  Lâm Tùy An hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường.
  Hoa Nhất Đường thu nụ cười lại: "Ân công chẳng lẽ không cảm thấy chuyện tối nay hơi hoang đường sao?"
  Lâm Tùy An: "..."
  "Nếu muốn vu hãm ta thì vì sao lời khai của nhân chứng lại sơ hở như vậy? Quả thực giống như rất dễ dàng để phá." Hoa Nhất Đường gõ gõ quạt nói: "Phùng thị và Hoa thị ta đấu nhau đã nhiều năm, đây không phải phong cách làm việc của bọn họ, cho nên ta đoán được bọn họ nhất định có hậu thủ."
  Lâm Tùy An nhắm mắt dưỡng thần: Liên quan gì đến cô chứ.
  Hoa Nhất Đường lải nhải: "Nhưng cho dù vì chèn ép Hoa thị thì cũng không đến mức giết chết Nghiêm Hạc.

Ta đoán chừng cái chết của Nghiêm Hạc chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ quá muốn lợi dụng chuyện ngoài ý muốn này, nhưng thời gian quá gấp gáp cho nên bỏ sót trăm phần trăm.

Ân nhân, ngài nghĩ sao?"
  Lâm Tùy An mở mắt ra: "Đừng gọi ta là ân nhân."
  Hoa Nhất Đường: "Vậy nên xưng hô như thế nào?"
  "Lâm nương tử là được."
  "Không ổn không ổn, ta và ngài đã là giao tình vào sinh ra tử, xưng hô như thế thì xa lạ qúa." Tròng mắt Hoa Nhất Đường trượt xuống: "Nếu không ta gọi ngài là An nương tử..."
  "Gọi ta là Lâm Tùy An!"
  "Hả? Như vậy thì thất lễ quá..."
  "Ta gọi ngươi là Hoa Nhất Đường, lễ tới lễ lui, coi như không thất lễ đi."
  Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Như thế...!cũng...!tất tốt."
  Lâm Tùy An lại nhắm hai mắt lại, đêm nay lao tâm lao lực mệt mỏi quá, đợi về khách trạm nhất định phải nằm nghĩ ngơi một giấc cho đã.
  Khoan đã, chưởng quầy tiểu nhị đều bị bắt, cô trở về đâu đây?!
  Xe ngựa dừng lại, tiếng Mộc Hạ truyền vào.
  "Tứ lang, Lâm nương tử, đến nơi rồi."
  Đến đâu cơ?!
  Lâm Tùy An nhảy xuống xe liếc mắt nhìn xung quanh, choáng váng.
  Phía trước là một tòa trạch viện huy hoàng hoa lệ, tường đỏ cổng môn, hai pho tượng thần thú khổng lồ giữ cửa nhìn sao lại giống Tỳ Hưu thế, khoa trương nhất là tấm biển trên cổng, gỗ đàn hương sơn màu đen nhánh, bốn chữ vàng to lóe sáng mù cả mắt: Hoa thị đại trạch.
  Hoa Nhất Đường đứng dưới tấm biển đóng quạt lại kêu bốp một tiếng, cửa lớn mở ra, thị nữ mặc váy dài tay rộng và người hầu quần áo chỉnh tề nối đuôi nhau đi ra, yên tĩnh có trật tự đứng thành một vòng hình cánh hoa, vây quanh một đám nhụy hoa ở trung ương.
  "Ở khách trạm không an toàn." Hoa Nhất Đường cười như ánh xuân lấp lánh: "Vẫn nên ở nhà ta đi."
  Thị nữ thị tùng khom người thi lễ, đồng thanh hô to: "Cung nghênh Lâm nương tử!"
  Lâm Tùy An: "..."
  Sao cô có cảm giác như lên thuyền giặc vậy nhỉ?
  11.7.2022
Tác giả là muốn bù đắp cho anh Mộc sao, muộn rồi.

Cơ mà tui hóng mấy màn đập tiền phá án của anh nam chính quá, đã cả nư.....!đập nhiều đập nhiều vào anh, mua cả tòa thành hay gì đó cũng được sất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận