Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 190: Thì ra ngươi mới là hung thủ thực sự

Một tiếng này của Hoa Nhất Đường vang lên lập tức sinh ra hiệu quả "một chim vào rừng, vạn chim im ắng."

Ánh mắt mọi người thoáng cái đã bắn lên người Vương Cảnh Lộc.

Vương Cảnh Lộc ngồi trên mặt đất chớp chớp mắt, bật cười đứng lên, phủi phủi áo khoác: "Hoa gia Tứ Lang, chẳng lẽ ngươi uống rượu nhiều quá nên điên rồi sao? Ta giết người kiểu gì hả?"

Vương thị gia chủ Vương Cảnh Phúc giận dữ, đập bàn đứng lên: "Hoa gia Tứ Lang ngươi chớ ngông cuồng quá đáng! Lúc này vừa hô đánh hô giết với Tô gia, bây giờ lại vu khống con cháu Vương thị ta là hung thủ giết người! Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt hết các thế gia ở Ích Đô thì mới hài lòng sao?!"

Trì thái thú ôm ngực kêu to, lại vụng trộm đá Hạ Trường Sử một cước.

"Vương gia chủ bình tĩnh chớ nóng nảy." Hạ Trường Sử cầm áo choàng chạy lon ton tới, thấp giọng nói: "Hoa tham quân, điều tra vụ án thì phải có chứng cứ, không thể tùy tiện..."

Lời còn chưa dứt, Phương Khắc đã ném túi vải trong tay đến bên cạnh hung khí, áo máu bên trong rớt ra ngoài.

Mọi người nhìn qua lại bắt đầu xôn xao, màu sắc, kiểu dáng của áo màu và giày giống hệt của Vương Cảnh Lộc.

Vương Cảnh Phúc và Hạ Trường Sử không nói gì nữa, Trì thái thú ngã ngồi xuống.

Sắc mặt Vương Cảnh Lộc thay đổi, túm lấy quần áo của mình nhìn thử: "Không thể nào! Sao y phục và giày của ta lại ở đây, chuyện gì đã xảy ra?!"

"Bộ áo máu này được tìm thấy trong mật thất của các Anh Đào tầng bốn, máu phía trên là máu của Di Ni Na." Hoa Nhất Đường chấn động nói: "Bằng chứng thép như thế, người còn dám cãi sao!"

"Không thể nào!" Vương mỗ từ khi bắt đầu yến hội đến nay vẫn luôn ở trong đình các tầng sáu này, sao có thể phân thân đi giết người được?" Vương Cảnh Phúc hét lớn: "Ta có chứng minh ngoại phạm!"

"Thế sao?" Hoa Nhất Đường liếc mắt nhìn mọi người: "Nếu chư vị không ngại thì hãy nhớ lại xem, lúc Hoa mỗ và Tô Thập Lang biện lý, và cả lúc Lâm nương tử và Ô Thuần đối chiến, Vương Cảnh Lộc thật sự đã ở đây sao?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lăng Chi Nhan cao giọng nói: "Lăng mỗ muốn nhắc nhở chư vị một điều, đây là án mạng, mà thủ đoạn hành hung cực kỳ tàn nhẫn, tất cả lời khai của nhân chứng sẽ được ghi chép lại trong sổ sách rồi đưa đến Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài để xem xét, nếu có người dám tạo chứng cứ giả thì chính là đồng lõa, nghiêm trị không tha!"

Một câu nói ra làm chấn động tất cả mọi người, mấy thế gia tử nóng lòng muốn khuấy đục nước đồng loạt lui về, tỉ mỉ hồi tưởng lại một hồi thì cùng lắc đầu.

Lúc Hoa Nhất Đường và Tô Ý Uẩn chửi nhau, mọi người chỉ lo hóng hớt, ai lại đi để yến vào quần chúng vây xem, lúc Lâm Tùy An đại chiến Ô Thuần, lại chỉ lo thêm lửa và chạy trốn, càng không để ý đến.

Chỉ có ấn tượng duy nhất một điều là lúc múa, Vương Cảnh Lộc vẫn dính chặt bên người Di Ny Na, cực kỳ đáng ghét.

Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười một tiếng: "Xem ra không có ai nguyện ý làm chứng cho ngươi ha."

Sắc mặt Vương Cảnh Lộc trắng bệch, nhìn về phía Vương Cảnh Phúc: "Huynh trưởng!"

Sắc mặt Vương Cảnh Phúc thay đổi vài lần, thở dài: "Ta, Không chú ý."

Trong mắt Vương Cảnh Lộc xẹt qua một sự oán hận, lại đảo mắt nhìn về phía đám bạn mèo mả gà động của hắn: "Chúng ta đều là huynh đệ hai sườn cắm đao, chẳng lẽ các ngươi phải trơ mắt nhìn ta gặp oan uổng, mất mạng sao?!"

Mấy người bỏ qua ánh mắt của hắn.

"Vương huynh, không phải chúng ta không muốn giúp người nhưng lúc đó chúng ta quá thực không chú ý ngươi đang ở đâu."

"Lăng tư trực vừa nãy cũng nói rồi, lời nói của chúng ta đều là lời khai, sau này phải vào hồ sơ, nên không thể nói bậy được!"

"Huynh đệ ta còn muốn tham gia thường cử sang năm, không muốn Vương huynh liên lụy đâu."

"Theo ta thì nếu thật sự là do Vương huynh làm thì nam tử hán ai làm người đó chịu, ngươi dứt khoát nhận luôn đi, miễn liên lụy đến các huynh đệ chúng ta."

Vương Cảnh Lộc tức đến run người: "Được! Được! Tốt lắm!! Đám các ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, Vương Cảnh Lộc ta nhớ mặt các ngươi rồi!" Ánh mắt hắn đột nhiên bắn về phía một người trong góc: "Chu Kiền! Ngươi nói xem lúc đó ta đang ở đâu?"

Vị nam tử tên Chu Kiền kia nhìn tầm hai mươi tuổi, dáng người cực yếu ớt, bị Vương Cảnh Lộc trừng mắt lập tức giống như gà con sợ hãi run rẩy không ngừng: "Ta... Ta không biết..."

Vương Cảnh Lộc giận dữ, giương nanh múa vuốt xông lên một quyền: "Chu Kiên cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi muốn ta chết sao?!"

Chu Kiền bị đánh ngã trên mặt đất, vội cuộn tròn tứ chi, miêng lẩm bẩm: "Ta không biết... Ta không biết..."

Bất lương vội kéo hai người ra, Vương Cảnh Lộc miệng phun nước bọt: "Chu Kiền, nếu ngươi không làm chứng cho ta thì về sau cũng đừng hòng nói chuyện nữa..."

Vương Cảnh Lộc còn chưa dứt lời thì Lăng Chi Nhan đột nhiên một tay đè Vương Cảnh Lộc xuống đất, Ngũ đạo bộ đầu tay chân nhanh nhẹn trói Vương Cảnh Lộc lại, lấy ra một miếng vải rách nhét vào miệng hắn.

Vương Cảnh Lộc liều mạng giãy dụa, khóe mắt muốn nứt ra, trong cổ họng phát ra tiếng kêu "ưm ưm".

Bất lương đỡ Chu Kiền dậy, tứ chi Chu Kiền co giật không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Tùy An để ý lúc Vương Cảnh Lộc gọi tên Chu Kiền thì mấy "huynh đệ" của Vương Cảnh Lộc không hẹn mà cùng cười nụ cười quái dị, ba phần hèn mọn, ba phần vui sướng khi người gặp họa, còn có bốn phần tự hiểu với nhau.

"Chu Kiền kia là ai?" Lâm Tùy An thấp giọng hỏi Cận Nhược.

Cận Nhược ngẫm nghĩ một lát: "Ta nhớ đó là một thứ tử của Chu thị ở thành nam, mẫu thân xuất thân không tốt."

Lâm Tùy An càng kỳ quái: "Người như vậy vì sao lại có thể xuất hiện ở dạ yến Tô thị?"

Cận Nhược nhún vai: "Quỷ mới biết được."

"Hẳn là Vương Cảnh Lộc đã dẫn hắn tới đây." Lưu Thanh Hi không biết từ khi nào vụng trộm chạy tới: "Trưởng lão trong tộc nói, mấy tháng gần đây, Chu Kiền không biết vì sao đột nhiên trở nên thân cận với Vương Cảnh Lộc, thường xuyên ra vào trạch viện Vương thị."

Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Sao Lưu nương tử biết được?"

Tin tức đến Tịnh Môn cũng không biết tin tức, sao cô ta có thể tìm hiểu được?

Lưu Thanh Hi xấu hổ cười: "Chu Kiền vốn là ứng cử viên làm con rể do trưởng lão trong tộc chọn cho ta, cho nên ta đã phái người theo dõi điều tra một đoạn thời gian, sau khi phát hiện hắn và Vương Cảnh Lộc có giao tình thì ta lập tức gạch tên hắn trong danh sách chọn rể."

Cận Nhược sờ cằm: "Chuyện này cũng thú vị ghê, Vương Cảnh Lộc là con trai trưởng của gia chủ cũ, lại bị thứ trưởng tử của nhị thúc Vương Cảnh Phúc đoạt vị trí gia chủ, theo lý mà nói thì hắn hẳn là cực kỳ rất không thích một người xuất thân thứ tử như Chu Kiền mới đúng, vì sao lại đi với nhau?"

Lâm Tùy An tặc lưỡi: Cảm giác bên trong này phải có mười vạn cái drama.

(còn trong đầu em thì có mười vạn cái kịch bản đam mẽo thuần ái hihi)

Lăng Chi Nhan bắt đầu tiến hành hỏi Chu Kiền, nhưng dù hỏi đến quan hệ của hắn với Vương Cảnh Lộc, hay là chứng minh ngoại phạm cho Vương Cảnh Lộc thì Chu Kiền đều không nói một lời mà chỉ cúi đầu rồi liên tục lắc đầu.

"Thực ra ta còn cảm thấy có vài chuyện không đúng." Lưu Thanh Hi hạ thấp giọng nói.

Lâm Tùy An: "Lưu nương tử xin nói."

"Búi tóc của Vương Cảnh Lộc hẳn là đã được chải lại." Lưu Thanh Hi nói: "Vốn dĩ búi tóc của hắn chải từ trái sáng phải, bây giờ lại là từ phải sang trái."

Lâm Tùy An mau nhìn thoáng qua, trên tóc Vương Cảnh Lộc là một cây trâm xanh ngọc, đầu trâm hướng sang trái, hẳn là tay phải cầm trâm cắm từ bên trái.

"Cái này đúng rồi!" Cận Nhược nói: "Hẳn là lúc hắn thay quần áo rửa vết máu đã chải búi tóc lại lần nữa."

"Nhưng mà." Lưu Thanh Hi mau nói: "Còn có búi tóc của một người nữa cũng được chải lại."

Lâm Tùy An và Cận Nhược ngạc nhiên biến sắc, ánh mắt Lưu Thanh Hi hướng về phía Vương Cảnh Phúc: "Vương Cảnh Phúc cũng giống như Vương Cảnh Lộc, trâm tóc cũng đổi hướng."

Ánh mắt Cận Nhược vội quét qua hai huynh đệ Vương Cảnh Phúc và Vương Cảnh Lộc: "Vương Cảnh Phúc thân cao sáu thước sáu, cân nặng ước chừng chín lăm cân, Vương Cảnh Phúc thân cao sáu thước sáu tấc năm, cân nặng khoảng chín lăm cân..."

Lâm Tùy An: "Nếu chiều cao và cân nặng tương đương..."

Cận Nhược: "Số giày và dấu chân cũng tương tự..."

Hai người liếc nhau, đồng thời sâu một hơi rồi đồng loạt nhìn về phía Hoa Nhất Đường.

Hoa tham quân áo dài phiêu diêu đang phe phẩy quạt, ngửa cằm, dương dương tự đắc tiến hành phục hình hiện trường vụ án: "Vương Cảnh Lộc là người háo sắc, vốn đã có ý đồ với Di Ny Na, nhiều lần quấy rầy những không được, cho nên mới bất mãn, từng nói rằng nếu hắn không thể có được Di Ny Na thì sẽ để vặn cổ nàng, để nàng đến Âm Tào địa phủ múa cho mặt trâu đầu ngựa xem. Những lời này đều có chứng thực của vũ công phường Vĩnh Nhật. Đây chính là động cơ giết người của Vương Cảnh Lộc!"

"Tối nay Vương Cảnh Lộc đã biết trước Di Ny Na tương lai sẽ đến Lầu Tán Hoa biểu diễn, nên đã lập kế, đầu tiên là mua chuộc Lỗ chưởng quỹ của Lầu Tán Hoa, để cho Lỗ chưởng quỹ trộn thuốc thôi tình trong nến của trong phòng Di Ni Na, đợi di Ni Na biểu diễn xong trở về phòng nghỉ ngơi thì lập tức lẻn vào tầng năm các Yến Thoa, muốn làm chuyện bất chính, ai ngờ Di Ni Na thề chết không theo, phá hoại chuyện tốt của Vương Cảnh Lộc, trong lòng tức giận giết chết Di Ni Na."

Lăng Chi Nhan: "Người đâu, mang nhân chứng lên!"

Bất lương nhân áp tải Lỗ chưởng quỹ vào, Lỗ chưởng quỹ quỳ xuống đất, thét chói tai nói: "Ta thừa nhận, là có bỏ thuốc thôi tình vào trong phòng Di Ni Na, nhưng đây đều là Vương Cảnh Lộc bảo ta làm! Ta cho rằng hắn chỉ là muốn hoan ái với vũ cơ, nhưng ta không biết hắn muốn giết người!"

Lăng Chi Nhan lạnh lùng nhìn Lỗ chưởng quỹ: "Nếu chúng ta không phát hiện ngọn nến trong các Yến Thoa có bất thường thì có phải ngươi định giấu nhẹm chuyện này đến cũng không?!"

Lỗ chưởng quỹ đập đầu rầm rầm: "Tiểu nhân đều là vì tự bảo vệ mình, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân niệm ở trên tiểu nhân có mẫu thân tám mươi tuổi dưới có còn cái còn bú sữa, tha cho mạng chó của tiểu nhân đi!"

Lăng Chi Nhan nhíu chặt mày, không nói gì.

"Vương Cảnh Lộc, ngươi còn gì để nói?" Hoa Nhất Đường quát hỏi.

Vương Cảnh Lộc nằm trên mặt đất, thân thể giống như giòi bọ điên cuồng vặn vẹo, hai chân đạp mạnh xuống sàn nhà, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng giống như nhìn con giòi trong mương, vô cùng khinh bỉ.

Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười: "Sau khi giết người, Vương Cảnh Lộc lén lút rời khỏi hành lang mật thất của các Yến Thoa, thay quần áo sạch sẽ đã cất giấu trước đó trong mật thất các Anh Đào tầng bốn, dùng nước sạch đã chuẩn bị trước đó rửa sạch vết máu trên mặt và tay, rồi như không có chuyện gì trở lại đình các tầng sáu, kích động mọi người xông khỏi lầu, cho rằng như thế thì sẽ có thể chạy thoát khỏi lưới trời."

Vương Cảnh Lộc ngẩng đầu, nhìn chằm chặp Hoa Nhất Đường, mắt gần như chảy máu, cổ họng phát ra tiếng gầm không giống người.

Hoa Nhất Đường trịnh trọng thi lễ với Trì Thái thú, đề nghị nói: "Vụ án này nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, động cơ gây án rõ ràng, tình tiết vụ án trải qua cũng đã rõ, chuyện Vương Cảnh Lộc giết người đã là sự thực, nên phán quyết như thế nào, kính xin Trì thái thú đưa ra quyết định!"

"Sư phụ sư phụ sư phụ." Cận Nhược chọc chọc vào cánh tay Lâm Tùy An: "Chúng ta có cần nói chuyện trâm tóc của Vương Cảnh Phúc cho tên họ Hoa không? Lỡ như tên này kết án sai thì không ổn!"

Lâm Tùy An nhíu mày, cất bước tiến lên, ai ngờ đúng lúc này, Hoa Nhất Đường đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt với cô, khẩu hình nói: "Tin ta."

Lâm Tùy An thu chân lại.

Áp lực dồn lên vai Trì thái thú, Trì thái thú vốn đang ôm ngực ngồi bệt dưới đất, nhưng với tình cảnh lúc này thì dù thế nào cũng không thể giả bộ ngất xỉu nữa, chỉ có thể kiên trì ngồi dậy, nhìn trái ngó phải một lúc lâu, rồi nhìn về phía Hạ Trường Sử.

Hạ Trường Sử lập tức lĩnh hội tinh thần, nói: "Tuy nói như thế, nhưng Di Ny Na chỉ là một vũ kỹ tiện tịch, mà Vương Cảnh Lộc lại là con trai trưởng của gia chủ Vương thị tiền nhiệm, là huyết mạch chính thống duy nhất còn sót lại của tộc nhân Vương thị, chuyện xử phạt không thể không thận trọng. Cái gọi là pháp luật không ngoài nhân tình, ta thấy Vương Cảnh Lộc đã có lòng hối cải rồi, chỉ bằng cho hắn vào tù rước, đợi sau khi và trưởng lão của Vương thị thương thảo, thì mới định tội, có được không?"

Trì thái thú lập tức nhìn về phía Tô Phi Chương: "Tô gia chủ cảm thấy thế nào?"

Tô Phi Chương gật gật đầu: "Được."

Lâm Tùy An choáng váng: Ôi trời, thao tác quái gì đây?!

Đúng là công khai đạp luật pháp nhà Đường Luật dưới đất mà! Quá đáng quá rồi!

Sắc mặt Lăng Chi Nhan tái mét, tiến lên một bước định nói gì đó thì quạt của Hoa Nhất Đường đã gõ lên vai hắn, cười một tiếng nói: "Nghe ý của chư vị thì dòng họ Vương gia này đúng là đáng giá với một cái mạng sao?"

"Ừ khụ khụ khụ!" Hạ Trường Sử liều mạng nháy mắt với Hoa Nhất Đường: "Hoa tham quân, vụ án này liên quan đến danh dự của sĩ tộc Ích Đô, chúng ta vẫn là nghe lời của Tô gia chủ, nên nghĩ đến kế sách lâu dài trước."

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Ý của Hạ Trường Sử là, Vương thị thành bắc thực ra là họ Tô sao?"

Hạ Trường Sử liên tục xua tay: "Hạ, Hạ Hạ mỗ chưa từng qua những lời đó."

"Hay là nói..."Hoa Nhất Đường đột nhiên nghiêm mặt: "Thực ra phủ nha Ích Đô cũng họ Tô?!"

"Hoa tham quân!" Trì thái thú bất ngờ nhảy dựng lên: "Xin hãy thận trọng lời nói!"

"Giết người đền mạng! Đây là Đường Luật!" Hoa Nhất Đường quát lớn: "Chẳng lẽ thế gia Ích Đô muốn lật đổ Đường Luật sao?!"

Cả sảnh đường tĩnh mịch, mặt Trì thái thú và Hạ Trường Sử trắng bệch, đầu toát mồ hôi, Tô Phi Chương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một lúc lâu: "Hoa tham quân nói rất đúng, vụ án này Tô thị không tiện nhúng tay vào!"

Trì thái thú lau mồ hôi: "Ý của Y Hoa tham quân và Lăng Tư Trực, thì nên phán thế nào?"

Hoa Nhất Đường thả lỏng sắc mặt nói: "Lúc nãy Hoa mỗ và Tô gia Thập Lang biện lý, từng nói đến vụ án, mà vụ án đó lại giống với vụ án này, cho nên Hoa mỗ cho rằng, dùng phán quyết của vụ án trước làm chuẩn, xử treo cổ!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người.

Hoa gia Tứ Lang này rốt cuộc đang nói cái quỷ gì gì? Vừa rồi hắn có biện lý quái gì với Tô Ý Uẩn đâu, rõ ràng là hai tên lưu manh chửi nhau giữa đường, miệng toàn cứt chó, chưa từng nói đến vụ án gì sất?

Lâm Tùy An giật giật mày, bỗng chốc hiểu được dụng ý của Hoa Nhất Đường.

Nhưng thấy ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng quắc nhìn về phía Vương Cảnh Phúc: "Vương gia chủ, ngài có dị nghị gì với phán quyết này không?"

Vương Cảnh Phúc thở dài nặng nề, đứng dậy ôm quyền nói: "Vương thị ta đời đời lương thiện, lại sinh ra cái thứ biến thái bại hoại như thế, Vương mỗ thật sự không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông, chuyện đã đến nước này, xin Hoa tham quân hãy xử lý theo luật đi!"

Tất cả mọi người trợn mắt cứng lưỡi trừng mắt nhìn Vương Cảnh Phúc, Vương Cảnh Lộc bắt đầu điên cuồng vặn vẹo phát tiếng kêu quái dị.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường lóe lên: "Lâm Tùy An!"

Chữ "Lâm" vừa mới ra khỏi miệng, Lâm Tùy An đã tung người đến phía sau Vương Cảnh Phúc, một chưởng đè Vương Cảnh Phúc xuống đất, nhổ cây trâm trên đầu hắn, mặt Vương Cảnh Phúc bị đè đến biến dạng, tóc dài xả ra khắp đất.

Lăng Chi Nhan chạy tới, nắm lấy một sợi tóc ngửi ngửi rồi hét to: "Trên đầu hắn có mùi máu tươi!"

Mọi người: "???"

Hoa Nhất Đường đột nhiên bật cười, phe phẩy quạt đi tới trước mặt Vương Cảnh Phúc, ngồi xổm xuống, chuôi quạt gõ vào đầu Vương Cảnh Phúc: "Thì ra, hung thủ giết chết Di Ni Na là ngươi à!"

10.8.2023

Tiểu kịch trường:

Cận Nhược: Đệt, CPU cháy hết rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui