Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 194: Nghĩa tuyệt

Hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên chuông vàng của Hoa thị thì chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An và thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt đã đại chiến năm trăm hiệp, sự tích quang huy hoàng san bằng nửa Hoa trạch đã đồn đến mức phụ nhân hay trẻ con đều biết, vừa khéo sao còn tạo ra thêm mấy phiên bản.

"Phu nhân của Ngô Chính Lễ, Cù Tuệ, xuất thân thư hương thế gia, bất đắc dĩ gia đạo sa sút, vì nâng đỡ nhà mẹ đẻ nên gả cho Ngô thị gia chủ Ngô Chính Lễ, nhưng tên Ngô Chính Lễ này căn bản không phải là người, ngày ngày ngược đãi Ngô phu nhân, khiến cho Ngô phu nhân ngươi không ta người quỷ không ra quỷ. Vân Trung Nguyệt tuy rằng được xưng là thiên hạ đệ nhất trộm, nhưng thực chất là một người nghĩa đạo có tấm lòng lương thiện, trong lúc vô tình phát hiện ra được sự xấu xa của Ngô Chính Lễ, đi đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu Ngô phu nhân." Cận Nhược một tay cầm bánh đường trắng nhét vào miệng, tay kia dựng lên một ngón tay nói: "Đây là phiên bản một."

Hoa Nhất Đường lắc lư đầu theo xe ngựa, chậm rãi nhai bánh hấp: "Xí, nghe như tên Vân Trung Nguyệt tự bịa ra ấy."

"Đừng vội, còn nữa nè." Cận Nhược nuốt miếng bánh đường trắng thứ hai xuống: "Nhưng Vân Trung Nguyệt là một lãng tử rừng xanh, dẫn theo một nữ tử du ngoạn giang hồ quả thực không tiện, nên đã vụng trộm đưa Ngô phu nhân đến phủ của Hoa Tham Quân, ai ngờ kinh động đến chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An, hai đại cao thủ chẳng ai vừa mắt lại, cho nên đã đánh nhau đến chướng khí mù mịt. Cũng may cao thủ đánh nhau rất biết chừng mực nên không ai bị thương, Ngô phu nhân cũng bình an đến Hoa trạch."

Lâm Tùy An đánh giá: "Cốt truyện bình thường, không có điểm sáng."

Lăng Chi Nhan bưng trà Bách Hoa Y Tháp đưa tới nhấp một ngụm: "Mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả coi như cũng đúng với sự thật."

"Ai nói không có ai bị thương! Hoa Nhất Đường nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Trung Nguyệt hại hết một nửa số cây hòe trong Trạch 99 nhà thành đầu hói như Trần Phiền Phức, lỗ lớn rồi!"

Mọi người: "..."

Những cây hòe kia hình như là Lâm nương tử chặt mà...

(thì ảnh mới nói hại đó, có nói th đó chặt đâu haha)

"Phiên bản 2." Cận Nhược giơ ngón tay thứ hai lên: "Cù Tuệ và Vân Trung Nguyệt thực ra là hai đạo tặc trên giang hồ, mục đích là nắm vào kho báu của Hoa thị, không ngờ bị người canh giữ kho bái Lâm Tùy An đụng phải, Lâm Tùy An lúc này bắt được Cù Tuệ, Vân Trung Nguyệt lại chạy mất dạng, haiz, cho nên mới gọi là phu thê đều là chim cùng rừng, đại nạn giáng xuống lập tức bay ra..."

Lâm Tùy An: "Phiên bản này sáng tạo, có khí khái giang hồ!"

Lăng Chi Nhan: "Hoa thị có kho báu bí mật gì sao?"

Hoa Nhất Đường đắc ý: "Kho báu bí mật lớn nhất của Hoa thị tất nhiên chính là Hoa gia Tứ Lang ta!"

Lăng Chi Nhan giật giật lông mày, quyết định vẫn nên yên lặng uống trà đi.

Cận Nhược giơ ngón tay thứ ba lên: "Phiên bản thứ ba, là vì Ngô phu nhân dung mạo khuynh thành, cho nên thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt và Ích Đô tân nhiệm tư pháp tham quân Hoa Tứ Lang đều nhất kiến chung tình với nàng, Vân Trung Nguyệt muốn ra tay trước, bắt Ngô phu nhân đi, Hoa Tứ Lang tức giận phái đệ nhất cao thủ dưới trướng - chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An, đại chiến bên hồ Mạc Sầu với Vân Trung Nguyệt, đánh cho Vân Trung Nguyệt một trận cướp Ngô phu nhân trở về, hai vị có tình chia tay sau đó gặp lại, đúng là gan ruột đứt từng khúc, ôm nhau khóc lớn, nước mắt rơi xuống hồ Mạc Sầu..."

Lăng Chi Nhan phun trà trong miệng ra, Hoa Nhất Đường bóp nát bánh hấp trong tay, Lâm Tùy An giơ ngón tay cái lên: "Phiên bản này tuyệt nhất!"

"Ồn quà!" Phương Khắc đang nằm ngủ bù trong góc lẩm bẩm một câu: "Còn ồn ào nữa ra băm nát tim gan lá lách phổi thận của các ngươi bỏ vào trong vại lưu ly giờ!"

Mọi người im phắt, điên cuồng nháy mắt với Y Tháp.

Y Tháp sớm đã có chuẩn bị, đem nước trà địa ngục đã chuẩn bị xong dâng lên, Phương Khắc thoải mái uống một ngụm, sự tức giận thì bị đánh thức mới tản đi vài phần.

Mộc Hạ cho xe ngựa dừng: "Tứ Lang, đã đến phủ nha rồi."

Hoa Nhất Đường đến Ích Đô nhiều ngày như vậy, ngày ngày bị hung án quấn thân, bận đến sứt đầu mẻ trán, hoặc là thức cả đêm, hoặc là tăng ca mấy canh giờ, hôm nay là lần đầu tiên đến phủ nha đúng giờ mão, vừa lúc bắt kịp dòng người gồm tham quân các tư, thư tá, lại quan, nha lại và bất lương nhân đến làm việc.

Ngũ Đạt nhìn thấy Hoa Nhất Đường đầu tiên, vội vàng nghiêm túc thi lễ, bất lương nhân và nha lại coi như có giao tình cũ với Hoa Nhất Đường, liên tục chào hỏi, sắc mặt Ngô Chính Thanh cực kỳ khó coi, hai mắt đội quầng thâm thật lớn, giống như là một đêm không ngủ, chào hỏi với tư công tư hộ và mấy vị tham quân khác, hàn huyên hai câu đã vội vàng chạy về phía Tào sở của mình làm việc, bóng dáng ủ rũ, bước chân nặng nề, không khác gì mấy người làm công cực khổ ở thời hiện đại.

Ngũ Đạt đi theo tới sở tư pháp, nói là có việc quan trọng cần báo cáo, một chân vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phương Khắc móc vại lưu ly trong hành lý ra, dáng vẻ yêu mến không rời cẩn thận lau chùi trong ngoài.

Mặt Ngũ Đạt xanh chẳng khác gì quan bào trên người Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường ngồi ngay ngắn sau thư án lật xem hồ sơ trên bàn: "Ngũ Bộ Đầu có chuyện gì sao?"

Ngũ Đạt buộc mình dời mắt, ôm quyền nói: "Khởi bẩm hoa tham quân, lúc trước ngài bảo thuộc hạ điều tra trong phường Hồng Hương có người quen biết với Liên Tiểu Sương hay không, thuộc hạ dẫn các huynh đệ điều tra mấy ngày, cuối cùng cũng điều tra được một chút."

Ôi, ôi! Lâm Tùy An thầm nghĩ, xem ra nha quan phủ nha cuối cùng cũng đã nhìn rõ hiện thực, chuẩn bị đầu quân cho Hoa Nhất Đường rồi.

Lăng Chi Nhan lập tức đi tới, ngồi xuống vị trí kế bên Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường nâng mí mắt lên: "Nói nghe thử xem."

"Phường Hồng Hương có tổng cộng năm mươi bảy kỹ quán được đăng ký, gần như nhà nào cũng nuôi nhạc kỹ, chúng ta cầm tranh của Liên Tiểu Sương điều tra thì phát hiện là không ai biết Liên Tiểu Sương ra, điều này thực sự rất lạ..." Ngũ Đạt nhíu mày: "Sau đó, chúng ta lại tìm được một tôi tớ già làm việc nhiều năm của Phường Hồng Hương, thì có một người tên là Tôn Cửu bà nhận ra, nói Liên Tiểu Sương trên tranh rất giống với một tiểu nha đầu mà bà từng bán mười năm trước."

Lăng Chi Nhan: "Tiểu nha đầu đó có tên không?"

Ngũ Đạt lắc đầu: "Thời gian đã lâu, Tôn Cửu Bà không nhớ kỹ, chỉ nhớ rõ lúc ấy mười cái móng tay trên ngón của tiểu nha đầu kia cũng không còn, máu chảy đầm đìa, ánh mắt cũng ngây ra, cảm giác không bán được giá."

Lông tơ Lâm Tùy An dựng lên, cô nhớ tới cảnh tượng trong ngón tay vàng của Liên Tiểu Sương – ngón tay máu chảy đầm đìa đào xuống đất, làm mài mòn tất cả móng tay... chẳng lẽ, đó không phải là ảo giác do quả Long Thần tạo ra mà là cảnh tượng thật ư?

Ngũ Đạt: "Chúng ta điều tra theo manh mối đó thì tra ra được tiểu nha đầu kia bị bán cho mấy nhà, cuối cùng bị bán cho một nhạc phường của người Hồ, sau đó nhạc phường kia cũng bị đổ, vũ cơ và nhạc kỹ đều bị bán lại cho phường Vĩnh Nhật."

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Phường Vĩnh Nhật của Di Ny Na ư?"

Ngũ Đạt gật gật đầu, thần sắc có hơi nặng nề: "Đêm qua sau khi Di Ni Na bị hại, thuộc hạ cảm thấy vụ án này có hơi kỳ quặc, nên đã suốt đêm đến phường Vĩnh Nhật điều tra, biết được trước khi Di Ny Na thành danh, từng có một tay tỳ bà. Nhạc kỹ đó quanh năm đệm đàn cho nàng, kỹ nghệ cực kỳ cao siêu, Di Ni Na và vị tỳ bà nữ này tình như tỷ muội, cùng ăn cùng ở, vả lại còn rất che chở cho nữ nhân này, lần nào xuất hiện cũng kêu nàng lấy khăn che mặt, rất ít người nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng."

Lăng Chi Nhan: "Chưa từng có ai nhìn thấy sao?"

"Đây chính là điểm kỳ quái nhất." Ngũ Đạt nói: "Hai năm trước, Di Ni Na múa một điệu thành danh, làm vũ công đương gia của Vĩnh Trú phường, mà tỳ bà nữ kia lại đột nhiên biến mất, sau đó, lão phường chủ của Vĩnh Nhật phường đã đuổi hết người già trong phường trước đó đi, bây giờ phường chủ mới của phường Vĩnh Nhật, nhạc nhân và vũ công rất ít biết tên tỳ bà nữ này, cũng chưa ai từng nhìn thấy."

Hoa Nhất Đường: "Lão phường chủ của phường Vĩnh Nhật đâu?"

"Nửa năm trước đã qua đời rồi."

"Còn những người giải tán thì sao?"

"Cơ bản đều là người Hồ, một phần trở về quê hương, một phần không biết tung tích, nếu muốn điều tra ra thì rất tốn công sức."

"Nói vậy thì,: Lâm Tùy An nói: "Nếu như tỳ bà nữ này chính là Liên Tiểu Sương thì chỉ có Di Ny Na từng gặp mặt nàng, biết rõ lai lịch của nàng."

Lăng Chi Nhan: "Nhưng hôm nay Di Ny Na cũng đã chết."

Ngón tay Hoa Nhất Đường gõ bàn lạch cạch: "Không cho người khác nhìn thấy mặt của tỳ bà nữ, lại đuổi lão nhân trước đó... Giống như là vì..."

Ba người đồng thanh: "Triệt để xóa bỏ sự tồn tại của tỳ bà nữ."

Nói xong, ba người liếc nhau, đồng thời nhíu mày.

"Tú phường của Tam gia mà Liên Tiểu Sương thường đến đã điều ta được gì chưa?" Hoa Nhất Đường lại hỏi.

"Đều là thêu phường bình thường làm ăn đàng hoàng, không có gì đặc biệt." Ngũ Đạt nói: "Bây giờ đang điều tra danh sách khách thường xuyên của Tú Phường."

Hoa Nhất Đường gật đầu, ý bảo Ngũ Đạt lui ra.

"Không ngờ được những nha lại này và bất lương nhân còn có chút tác dụng." Cận Nhược lầm bầm: "Cuối cùng cũng không cần chuyện gì cũng do Tịnh Môn chúng ta tự mình làm."

Hoa Nhất Đường bày ra khuôn mặt tươi cười dỗ dành con trẻ: "Nha lại và Bất lương chỉ có thể điều tra rõ ràng bề nổi, những manh mối bí ẩn mấu chốt kia đương nhiên vẫn phải dựa vào Tiểu Cận Nhược của chúng ta rồi."

Cận Nhược khinh thường nói: "Cút cút, bớt dùng ngữ khí này nói chuyện với ta, thấy gớm."

"Ôi, rầm, rầm, rầm rầm...", bên ngoài vang lên tiếng trống làm mọi người rùng mình, đồng loạt đứng lên.

Cù Tuệ đến phủ nha.

*

Trì thái thú gặp ác mộng cả đêm, vừa nhắm mắt lại đã thấy thi thể Di Ni Na treo trên xà nhà, buổi sáng còn phát hiện bên gối đầu phát hiện một chùm tóc rụng, Trì thái thú không khỏi nhớ tới Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm từng có duyên gặp mặt... cái trán sáng bóng kia, chân tóc bi kịch kia... chẳng lẽ hắn sắp đi theo bước đường của Đại Lý tự khanh sao?

Trì thái thú nhịn một bụng tức rời giường đứng dậy, vừa mới húp hai ngụm cháo gà đã nghe thấy tiếng trống kêu oan của phủ nha vang lên, ném chén cơm vội vàng chạy tới đại sảnh, híp mắt nhìn thì thấy Lăng Tư Trực, Hoa Tham Quân và Lâm nương tử đã đến từ sớm, cùng dùng ánh mắt trông mong chờ hắn thăng đường.

Đám người này chẳng lẽ đều không ngủ không ăn cơm sao? Đây là muốn chúng ta mệt chết đây mà!

Trong lòng Trì thái thú mệt mỏi buồn bực nhưng kêu trời không thấu kêu đất không hay, chỉ có thể sửa sang quần áo, ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, đập kinh đường mộc: "Người nào kêu oan, mau mang lên công đường!"

Ba hồi đường uy hô lên, Ngũ Đạt dẫn theo một phụ nhân lên đường, Trì thái thú lúc đầu còn tưởng rằng mình hoa mắt, hắn dụi dụi mí mắt, hít sâu một hơi, phụ nhân kia chính là phu nhân Cù Tuệ của Ngô Chính Lễ, nàng thế mà vẫn bình an vô sự, nhưng các loại chứng cứ trước đó rõ ràng cho thấy nàng đã bị Ngô Chính Lễ giết...

Cù Tuệ quỳ xuống đất, hai tay trình kháng cáo: "Dân nữ Cù Tuệ, đã thành hôn với Ngô Chính Lễ mười năm, tự cảm thấy mình giữ gìn bổn phận, cần kiệm an gia, bất đắc dĩ Ngô Chính Lễ ham mê đánh bạc thành thói, bại gia tàn bạo, ngày ngày bạo hành dân nữ, dân nữ sống không bằng chết, hôm nay đăng đường khiếu nại, cầu xin thái thú phán cho hai chúng ta được nghĩa tuyệt, từ nay về sau mỗi người một đường, không còn liên quan!"

Dứt lời, dập đầu thật mạnh, hai vai run rẩy không ngừng.

Trì thái thú ra hiệu cho Bất lương trình cáo trạng lên, tỉ mỉ xem một lần, tặc lưỡi một cái, gọi Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan đến trước bàn án, thấp giọng nói: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!"

Hoa Nhất Đường: "Cù nương tử quả thực đã Vân Trung Nguyệt cướp đi."

Trì thái thú: "Hả?"

Lăng Chi Nhan: "Đêm qua Lâm nương tử và Vân Trung Nguyệt đại chiến, cứu Cù nương tử về."

Trì thái thú: "Hả?"

Hoa Nhất Đường: "Việc này náo loạn khắp thành, Trì thái thú không nghe nói gì sao?"

Trì thái thú: "Bản... Bản quan công vụ bận rộn, còn chưa kịp hiểu... Thì ra là như thế, cũng tốt, chỉ cần không có người chết là tốt rồi!"

Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan xoay người ngồi xuống, Trì thái thú hắng giọng: "Cù Tuệ, bản quan rất đồng tình với ngươi, việc này cũng phù hợp với Đường luật, hôm nay bản quan đã phán ngươi và Ngô Chính Lễ nghĩa tuyệt, cưỡng chế giải trừ hôn nhân."

"Đa tạ Trì thái thú!: Cù Tuệ lệ rơi đầy mặt, nặng nề dập đầu.

"Ngũ Đạt, đi hỏi ngục thừa xem Ngô Chính Lễ đã tỉnh chưa?" Trì thái thú lại nói.

Ngũ Đạt bước nhanh ra khỏi đại sảnh, không bao lâu sau lại trở về: "Khởi bẩm thái thú, Ngô Chính Lễ đã tỉnh, đang chờ ở dưới công đường."

Trì thái thú rất hài lòng, thầm nghĩ thủ hạ của Hoa tham quân quả nhiên rất tốt, chỉ là một ngỗ tác cũng có y thuật diệu thủ hồi xuân, vung tay lên: "Mau mang lên!"

Hai tên ngục tốt kéo Ngô Chính Lễ lên, tay chân Ngô Chính Lễ vẫn mềm nhũn, quần áo bẩn thỉu, tóc mai tán loạn, ánh mắt còn có chút ngây ngốc, khi nhìn thấy Cù Tuệ, ánh mắt hơi chớp một chút, đột nhiên tránh thoát tay ngục tốt, nằm sấp trên mặt đất hét lớn: "Đại nhân, là Cù Tuệ! Ta bị oan! Ta không giết ai hết! Cù Tuệ vẫn còn sống! Ta bị oan!!"

Trì thái thú đập Kinh Đường Mộc: "Cù Tuệ bình yên vô sự, vụ án Ngô Chính Lễ giết vợ không thành lập, phán Ngô Chính Lễ vô tội."

Ngô Chính Lễ ngơ ngác trong chớp mắt, đột nhiên xoay người nhào về phía Cù Tuệ: "Ngươi là tiện nhân, hợp mưu với người ngoài đến hại ta, hôm nay ta sẽ rút gân lột da ngươi..."

Ngục tốt nắm chặt bả vai Ngô Chính Lễ kéo hắn trở về lại.

"Buông ta ra! Cù Tuệ là thê tử của Ngô Chính Lễ ta, sống là người của Ngô thị, chết là quỷ của Ngô thị, các ngươi là ai mà dám ngăn cản ta, đây là chuyện gia đình của ta! Các ngươi không được nhúng tay vào!" Ngô Chính Lễ đỏ mắt gào thét.

"Làm càn! Đây là đại sảnh nha môn Ích Đô, không phải cái chợ! Không phải nơi để ngươi làm loạn công đường?!" Trì thái thú vỗ mạnh Kinh Đường Mộc, khiến cả sảnh chấn động: "Ngô Chính Lễ ngược đãi thê tử, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta tức giận, bản quan bây giờ theo quy định của "Đường luật sơ nghị hộ hôn", phán Ngô Chính Lễ và Cù Tuệ nghĩa tuyệt, Ngô Chính Lễ bây giờ phải trả lại tất cả của hồi môn của Cù Tuệ, không được thiếu gì, ngoài ra còn phải bồi thường cho Cù Tuệ năm mươi quan tiền bồi thường. Người đâu, đưa thư nghĩa tuyệt cho Ngô Chính Lễ ký!"

Tùy đường thư đã chuẩn bị thư nghĩa tuyệt xong đưa đến trước mặt Ngô Chính Lễ, Ngô Chính Lễ nhìn lướt qua, hai mắt trợn lớn, liều mạng giãy dụa: "Ta không ký! Cù Tuệ sống là người của ta, chết là quỷ của ta, ả ta cả đời này cũng đừng hòng rời xa ta!"

Ngũ Đạt không chút khách khí nắm lấy tay Ngô Chính Lễ bẻ ngón tay ra, dính ấn đỏ lên thư nghĩa tuyệt, rồi đưa thư nghĩa tuyệt đưa đến trước mặt Cù Tuệ, Cù Tuệ lau nước mắt, chẳng thèm liếc mắt nhìn Ngô Chính Lễ một cái đã ẩn dấu vân tay.

Ngô Chính Lễ phát ra tiếng gầm xé tim xé phổi, rồi lại bị ngục tốt đè mạnh xuống đất.

Trì thái thú cầm thư Nghĩa Tuyệt xem một lát, hài lòng gật đầu, ý bảo thư lại cất đi: "Ngô Chính Lễ, bản quan muốn nhắc nhở ngươi, từ giờ phút này trở đi, Cù Tuệ và ngươi không còn liên quan gì nhau nữa, nếu ngươi lại dây dưa với nàng thì bản quan chắc chắn sẽ không tha thứ! Trong vòng ba ngày ngươi hay đưa của hồi môn và tiền bồi thường của Cù Tuệ đến Cù gia, ngươi có nghe rõ không?!"

Ngô Chính Lễ bị ngục tốt đè xuống, ngực dán xuống đất, ưỡn cổ ngẩng đầu, không nói một chữ, chỉ đỏ mắt trừng mắt nhìn Trì thái thú.

Trì thái thú thở dài: "Ngô gia chủ đang trong tuổi tráng niên, Ngô gia cũng tính thế gia đại tộc, sau khi về nhà thì hãy suy ngẫm lại, cố gắng làm người, đại trượng phu sao lại sợ không cưới được thê tử chứ?"

Trong cổ họng Cận Nhược phun ra một tiếng kêu quái dị, Lâm Tùy An trợn trắng mắt lên trời.

Hoa Nhất Đường liếc xéo Ngô Chính Lễ, miệng lẩm bẩm: "Ôi chao, một người không thể làm chuyện ấy được thì cưới thê tử lại khỉ gì chứ? Không bằng vào cung đi làm thái giám thì may ra mới có tiền đồ, còn tiết kiệm được quá trình tịnh thân, Ôi chao, ta quên mất, bây giờ là nữ đế chấp chính, sớm đã phế bỏ quy chế thái giám, đáng tiếc ghê, thế là anh hùng không có đất dụng võ."

Đại sảnh nha môn phủ Ích Đô được xây dựng hùng vĩ rộng rãi, hiệu quả vang vọng rất tốt, âm thanh của Hoa Nhất Đường bay một vòng, tạo ra hiệu quả vang vọng ba ngày liên tiếp. Biểu cảm của mọi người đều có chút khó nói thành lời.

Lâm Tùy An và Cận Nhược đồng loạt ghé mắt: Vẫn là ngươi ghê gớm!

Gân xanh trên cổ Ngô Chính Lễ nổi lên, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, móng tay cào cào cào, dường như muốn đào một cái lỗ để chui vào.

Trì thái thú ho khan hai tiếng: "Ừm... vụ án này đã rồi, Ngô Chính Lễ ngươi về nhà trước đi..."

"Chậm đã!" Lăng Chi Nhan đứng dậy nói: "Ngô Chính Lễ còn có một vụ án vẫn chưa xong, không thể rời đi!"

Trì thái thú ngẩn ra: "Hả, vụ án gì?"

Mắt Lăng Chi Nhan tối đen: "Vụ án hàng vải Ngô thị buôn bán quả Long Thần!"

*

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Rồi rồi, Lăng Lục Lang bắt đầu nổi giận rồi.

Lâm Tùy An: Đưa hạt dưa lên mau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui