Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 201: Có lẽ chúng ta không hiểu nàng

Khuê phòng Đoàn Hồng Ngưng nằm ở tầng cao nhất của tiểu lâu tam viện Đoàn cửu gia, một gian có ánh sáng tốt nhất.

Đối diện là một tấm bình phong sáu tấm, trên đó thêu một cụm hoa Hải Đường nở rộ, trong ánh sáng biến ảo những đóa Hải Đường nhìn sống động y như thật đang đón gió lay động.

Vòng qua bình phong, đập vào mắt là một chiếc giường màu đỏ thẫm nằm gần cửa sổ, ba bốn cái đệm lớn ném lên trên, tất cả các cửa sổ đều mở ra, ánh mặt trời và gió quấn quanh trục sách trên giường, trang sách như vảy rồng lật qua lật lại, xào xạc rung động.

Bên trái giường là một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ lim, bên cạnh là một cái gương đồng đặt đứng cao nửa người, chỉ có thể nhìn thấy người, trên bàn trang điểm đặt năm tầng hộp trang điểm, hai hàng bình lưu ly trong suốt, ánh sáng xuyên qua bình lưu ly bắn thành từng chùm cầu vồng nhỏ.

Vòm bên trái giường là một phòng trà thanh lịch, vòm bên phải treo tầng tầng lớp lớp vải sa nhẹ nhàng lay động theo gió, đây hẳn là phòng ngủ của Đoàn Hồng Ngưng.

Nha hoàn dẫn đường dường như rất quen thuộc với Lưu Thanh Hi, vừa đi vừa nói chuyện rất thân thiết, Lưu Thanh Hi vào phòng, không có đi phòng trà, mà cất trục thư trên giường đi trước, sau đó đặt tiêu lục của cô ở trên bàn nhỏ bên giường, trực tiếp cởi giày khoanh chân ngồi trên giường, còn gọi Lâm Tùy An đến ngồi cùng.

Lâm Tùy An đổ mồ hôi: "Thế này, không hay lắm?"

"Có gì đâu, đều là nữ tử, không cần phải câu nệ quá." Sau tấm rèm truyền đến âm thanh của Đoạn Hồng Ngưng: "Lâm nương tử nếu là bằng hữu của Lưu nương tử thì cũng là bằng hữu của Đoàn Cửu Nương ta."

Lâm Tùy An do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định là khách tùy chủ, giống như Lưu Thanh Hi cởi giày khoanh chân ngồi xuống, kéo vạt áo che chân, vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, tròng mắt xấu hổ đảo hai vòng, kiếm chuyện gì đó để nói: "Lưu nương tử trong tiêu lục này chứa cái gì thế?"

Lưu Thanh Hi mở ra tiêu, bên trong đều là những hộp son phấn đầy màu sắc.

"Cửu Nương là thợ trang điểm nổi tiếng của thành Ích Đô, rất am hiểu về son phấn, son môi, chải tóc, trang sức, đây là những sản phẩm mới của tiệm son phấn Lưu thị ta, đặc biệt đến mời Cửu Nương thưởng thức đánh giá, đều được Đoàn nương tử khen ngợi vài câu thì chắc chắn có thể bán chạy nhất Thành Ích Đô rồi."

Cửu Nương trong lời Lưu Thanh Hi hẳn là Đoàn Hồng Ngưng, Lâm Tùy An thầm nghĩ, thì ra Đoàn Hồng Ngưng là beauty blogger của thời đại này.

Nha hoàn rất nhanh đã đưa tới một cái bàn, hai chén trà, một đĩa thủy tinh bánh long phượng, màu trà trong suốt trong suốt như hổ phách, Lâm Tùy An nếm thử một ngụm, là trà Bách Hoa thượng phẩm ở huyện thành Thanh Châu. Kênh tiêu thụ trà Bách Hoa Tịnh Môn Ích Đô vừa mới mở ra, Đoàn Hồng Ngưng đã có thể mua được trà chính thống như thế, quả nhiên là nhân mạch tài nguyên phong phú.

Phòng ngủ lay động, một nữ tử mặc áo mỏng chậm rãi đi ra, tóc dài tùy ý xõa tung, đi chân trần, ngón chân thò ra làn váy giẫm lên ánh mặt trời, nhìn rất quyến rũ.

Lâm Tùy An há to miệng, đầu bay ra một chuỗi dấu chấm hỏi: Chị gái ơi, chị là ai vậy?

Nữ tử trước mắt thân hình yêu kiều, tóc xõa như mây, lúc đi lại phong tư trác tuyệt, chỉ là gương mặt ảm đạm, mí mắt sưng đỏ, quầng thâm có thể sánh với Phương Khắc, hai bên cánh mũi còn có rất nhiều tàn nhang.

"Lúc trước ở Lầu Tán Hoa được Lâm nương tử chiếu cố, Hồng Ngưng vốn định tìm thời gian, mang lễ vật đến quý phủ tạ ơn, không ngờ Lâm nương tử và Lưu nương tử đã trở thành bằng hữu, chúng ta quả nhiên là có duyên."

Nữ tử vừa mở miệng, Lâm Tùy An đã nghe được, đây quả thực là giọng nói của Đoạn Hồng Ngưng.

Lưu Thanh Hi che miệng cười khẽ: "Chẳng lẽ Cửu Nương không trang điểm làm Lâm nương tử kinh hãi rồi?"

Lâm Tùy An gãi gãi trán: "Đoàn nương tử chịu để mặt mộc gặp ta thì hẳn là không coi Lâm mỗ là người ngoài rồi, Lâm mỗ thụ sủng nhược kinh."

Đoàn Hồng Ngưng gật đầu thi lễ, xách váy đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, mở ra tầng hộp trang điểm đầu tiên, bên trong chứa đầy các loại hộp đựng túi đựng đủ các hình dáng, tròn, phẳng, dài, vuông, chất liệu cũng đủ loại, vàng, bạc, ngọc, lưu ly, trong hộp chứa là các loại phấn hồng đầy màu sắc. Ngoài màu trắng và màu son thông thường ra còn có màu tím, xanh lá cây, xám, v.v., hai lớp hộp là bút than có màu sắc từ sâu đến nông, ba lớp là hàng chục hộp son môi, bốn lớp chia làm hai ô, một là các tạo hình khác nhau, một ngăn khác là kẹp, kéo, và các bàn chải có tạo hình khác nhau, kích thước khác nhau, năm tầng đều là trang sức kẹp tóc rực rỡ sắc màu.

Chỉ thấy Đoàn Hồng Ngưng đổ chất lỏng trong bình lưu ly trên mặt bàn vào lòng bàn tay trước, lấy ngón tay trộn đều, soi gương bôi từng chút dọc theo đường vân da, da thịt trên mặt dần dần trở nên trong suốt ẩm ướt, Đoàn Hồng Ngưng tựa hồ cũng không vội vàng trang điểm, mà là lấy ra một cái hộp ngọc sạch sẽ, đổ một vật màu hồng nhạt trong hộp lưu ly vào, lại trộn một ít chất lỏng của bình lưu ly, lấy ra một cây bạc nhỏ chậm rãi khuấy, rất nhanh, bột bên trong trở nên sền sệt, mặt ngoài tỏa ra ánh sáng như lụa tơ.

"Lâm nương tử lần này tới, chẳng lẽ cũng muốn hỏi chuyện của Di Ny Na và Liên nương tử sao?" Đoàn Hồng Ngưng hỏi.

Lâm Tùy An duỗi cổ nhìn bàn tay Đoàn Hồng Ngưng: "À, đúng vậy....... Có gì trong đó vậy?"

"Là Vân Mẫu." Đoàn Hồng Ngưng liếc mắt nhìn biểu cảm của Lâm Tùy An, khóe miệng nhếch lên: "Ta biết, đêm qua đã nói cho Lăng tư trực biết."

"À à." Lâm Tùy An gật đầu, lại khịt mũi ngửi ngửi: "Đây là làm gì vậy?"

"Đây chính là bí pháp trang điểm độc quyền của Cửu Nương, không truyền ra ngoài." Lưu Thanh Hi cười nói: "Lâm nương tử có thể nhìn cẩn thận một chút."

Đoàn Hồng Ngưng lấy từ trong một tầng hộp ra một hộp ngọc mỡ dê hình chữ nhật, mở ra, bên trong là một tấm lụa mỏng như cánh dế, lấy kẹp bạc gắp lên một mảnh, thật cẩn thận dán lên mặt, dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên, lụa mỏng lại như kỳ tích dán vào mặt, sau đó cô lấy bàn chải nhỏ, chấm phần rồi tỉ mỉ bôi lên một lớp mỏng, lại dùng phấn phấn chấm vào từng chi tiết, một lát sau, lụa mỏng và vân mẫu đã trở thành tầng da thịt thứ hai của Đoạn Hồng Ngưng, mịn màng nhẵn nhụi, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng ngời.

Lâm Tùy An rớt cằm: "Wow wow!"

Lưu Thanh Hi bật cười: "Có gì đâu mà Lâm nương tử làm quá lên thế."

"Tuyệt vời!" Lâm Tùy An vỗ tay đi: "Kỹ thuật xuất thần nhập hóa như thế, thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt nhìn cũng tự thẹn không bằng."

Đoàn Hồng Ngưng cũng bị chọc cười, chọn một cây bút than, bắt đầu vẽ lông mày: "Lâm nương tử thật sự đã đại chiến năm trăm hiệp trên hồ Mạc Sầu với Vân Trung Nguyệt sao?"

Lâm Tùy An nâng má say sưa thưởng thức tay nghề của Đoàn Hồng Ngưng: "Đâu có, chỉ đánh năm mươi hiệp thôi."

Lưu Thanh Hi: "Vân Trung Nguyệt thật sự giống như lời đồn, ngàn người ngàn mặt sao?"

"Gã Vân Trung Nguyệt kia biết dịch dung thuật, không chỉ có thể cải trang thành người Đường, người Hồ, nam nhân, lão nhân, càng đáng sợ là hắn biết thuật thu cốt, có thể cải trang thành lão phụ nhân, thậm chí là tiểu cô nương."

Đoàn Hồng Ngưng khựng lại: "Ngươi đã từng nhìn thấy gương mặt thật của Vân Trung Nguyệt chưa?"

Lâm Tùy An che nửa khuôn mặt: "Chỉ thấy có một nửa."

Lời này vừa nói ra, Đoàn Hồng Ngưng và Lưu Thanh Hi đều có chút tò mò: "Đẹp không?"

Lâm Tùy An nặng nề gật đầu: "Đẹp lắm!"

Lưu Thanh Hi: "Đẹp hơn cả Hoa gia Tứ Lang sao?"

Lâm Tùy An: "Chỉ hơn không kém."

"Woa..."

Đoàn Hồng Ngưng nở nụ cười, buông bút lông mày xuống, thay bằng má hồng: "Trên phố có lời đồn, Cù nương tử bị Vân Trung Nguyệt bắt đi, về sau lại được Lâm nương tử cứu về, là thật sao?"

Lâm Tùy An nhìn chằm chằm mặt Đoàn Hồng Ngưng: "Giả đó, người đưa Cù Tuệ ra khỏi biệt viện Ngô gia là ta, người đánh Ngô Chính Lễ cũng là ta."

(bà nậu, sao thấy người đẹp là gì cũng khai thế haha, chuẩn cái nết tui vời con bạn thân ngồi với nhau)

Đoàn Hồng Ngưng bất ngờ quay đầu, Lưu Thanh Hi "Ôi?" Một tiếng.

Lâm Tùy An dựng một ngón tay lên: "Hai vị phải giữ bí mật cho ta đó."

Lưu Thanh Hi mở to hai mắt, Đoàn Hồng Ngưng chớp chớp mắt, Lâm Tùy An nhướng mày, ba người đồng thời bật cười.

"Lâm nương tử quả nhiên là vi diệu." Đoàn Hồng Ngưng buông cây đánh má hồng xuống, cầm lấy son môi, dùng bàn chải nhỏ dính từng chút một, cẩn thận vẽ đường viền môi: "Cho nên, Lâm nương tử rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"

Lâm Tùy An: "Ta muốn biết Liên Tiểu Sương là loại người gì, tính cách như thế nào, sở thích như thế nào, thói quen như thế nào."

Tay Đoàn Hồng Ngưng khựng lại: "Phương hướng tra án của Lâm nương tử quả thực không giống người thường."

"Thật không giấu gì các nàng, đến cả manh mối vụ án Tiểu Sương gần như cũng bị chặt đứt, chúng ta điều tra đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể bệnh nặng cầu y thôi."

Đoàn Hồng Ngưng buông son môi xuống, quay đầu nhìn thẳng Lâm Tùy An, lớp trang điểm của cô gần như đã hoàn thành toàn bộ, dường như là hai con người khác nhau so với lúc mới bước vào, da như son phấn, môi hồng như anh đào, tròng mắt long lanh, rưng rưng như nước mắt động lòng người.

"Liên Tiểu Sương chẳng qua chỉ là một tú nương bình thường, không người nhà, không bối cảnh, lại không có tiền bạc, người như vậy ở thành trì lớn như Ích Đô thì hàng năm phải chết một đống, người như thế có chết cũng đã chết rồi, cần gì phải hỏi tận gốc như thế? Cho dù phá được án này, thì có ích gì đối với ngươi đâu?"

Lâm Tùy An: Xuất hiện rồi, câu hỏi mấu chốt!

Vụ án Lầu Tán Hoa, giống như lời Hoa Nhất Đường nói, Đoàn Hồng Ngưng rõ ràng biết cái gì đó, nhưng cô ta không tín nhiệm quan phủ, không tín nhiệm Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan, đương nhiên cũng không tín nhiệm Lâm Tùy An, cho nên mới không nói gì cả.

Hôm nay, từ câu đầu tiên Đoàn Hồng Ngưng nói, Lâm Tùy An đã cảm giác được, cô ta đang thử mình.

Vì mau chóng xua tan cảnh giác và dung nhập vào bầu không khí nhỏ của các cô, Lâm Tùy An phải cố gắng hết sức, vừa khen cách trang điểm, vừa nói bí mật giang hồ, thậm chí đến Vân Trung Nguyệt cô cũng kéo ra làm đề tài, hình như quả thực có hơi hiệu quả, không khí hòa hoãn không ít, nhưng câu nói vừa rồi của Đoàn Hồng Ngưng, lại khiến không khí muốn đóng băng.

Chẳng qua như thế lại làm Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm... đây có thể là câu nói chân thành duy nhất của Đoàn Hồng Ngưng hôm nay.

Câu hỏi đặt ra bây giờ là trả lời thế nào đây?

Các câu trả lời lướt qua trong đầu Lâm Tùy An đều bị phủ quyết hết.

Những lời đường hoàng, hoa hòe gấm vóc, nói ra tất nhiên là dễ nghe, nhưng đối với Đoàn Hồng Ngưng mà nói, chỉ e là đã sớm nghe chán rồi, quá giả dối, vô dụng.

Đối mặt với lời thật lòng như vậy, chỉ có thể dùng sự chân thành trả lời, thì mới có thể phá băng.

Lâm Tùy An trầm mặc một lát, thở dài: "Ta rất xui xẻo, suốt dọc đường đi luôn gặp phải đủ loại chuyện xui xẻo, hơn nữa sau khi gặp được Hoa Nhất Đường, thì đến đâu lại có người chết đến đấy."

Đoàn Hồng Ngưng hiển nhiên không ngờ đề tài lại đi theo hướng như vậy, cô chợt giật mình, Lưu Thanh Hi che miệng lại.

"Ta là người sợ phiền toái, lần nào cũng muốn trốn lẹ." Lâm Tùy dàn xếp một chút, nâng mắt lên: "Nhưng ta... không vừa mắt!"

Lâm Tùy An hai tay bình thản đặt trên Thiên Tịnh, Thiên Tịnh dưới lòng bàn tay phát ra tiếng ong ong trầm thấp: "Ta không vừa mắt người bị hại chết không nhắm mắt, không vừa mắt hung thủ thực sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật, không vừa mắt các dân chúng bình thường có oan mà không biết nói ở đâu, không vừa mắt mấy thứ chó má cao cao tại thượng kia tác oai tác quái, ta muốn nói cho những tên đi hại người hại kia rằng, trên đời này, luôn có người đang nhắm đến chúng, có người không vừa mắt chúng, có người sẽ điều tra đến cùng, trả lại cho thiên hạ sự trong sạch thanh minh!"

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, ánh mặt trời mềm mại bay lên đỉnh đầu Lâm Tùy An, mấy sợi tóc con đùa nghịch, con ngươi thiếu nữ trong suốt như nước.

Thần sắc Đoàn Hồng Ngưng khẽ rung động, đuôi mắt hơi ửng đỏ, vội rũ mi xuống, tránh được tầm mắt Của Lâm Tùy An, cô tránh quá nhanh, Lâm Tùy An vẫn chưa thấy rõ thần sắc trong mắt cô, chỉ là cảm giác không khí trong phòng đột nhiên buông lỏng xuống vài phần.

Lưu Thanh Hi hơi lộ ra ý cười: "Lâm nương tử, đúng là anh hùng hiệp nghĩa."

Lâm Tùy An xấu hổ gãi ót: "Ta chỉ là có sức lực lớn hơn một chút, giỏi đánh nhau thôi."

Đoàn Hồng Ngưng bắt đầu công đoạn cuối cùng, lấy một đóa hoa màu vàng dán ở ngực, ánh mắt cũng mềm mại như giọng nói: "Liên nương tử là người rất thích cười, âm thanh khi người tựa như tiếng nước chảy, cách nói chuyện cũng rất mềm mại. Nàng nói mình sống ở Dương Đô khi còn nhỏ, sau đó thì trôi dạt đến đây. Nàng rất nhát gan, chỉ nhìn thấy những con bọ dưới ánh đèn thôi thì đã giật mình. Khi trời nắng, nàng thích đi đến những nơi đông người, không mua gì cả mà chỉ thích đi dạo. Nàng thích náo nhiệt, buổi tối phải nghe tiếng xe cộ người đi trên chợ thì mới có thể ngủ được."

Biểu cảm của Đoàn Hồng Ngưng khi nói đến Liên Tiểu Sương mang theo sáu phần hoài niệm, ba phần bi thương, còn có một phần ý tứ không rõ ràng, càng giống như đang tán gẫu về một người bạn cũ lâu năm vậy.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tùy An, Đoàn Hồng Ngưng cười cười: "Ta và Liên nương tử quen biết chưa đến hai năm, nhưng vừa gặp như đã quen từ lâu, chỉ hận gặp nhau quá muộn, giống như... Bằng hữu lâu năm."

"Liên Tiểu Sương trong lời Cù nương tử và Liên Tiểu Sương trong lời Đoàn nương tử." Lâm Tùy An nói: "Không giống như cùng một người."

"Có lẽ thế." Đoàn Hồng Ngưng hoàn thành công đoạn trang điểm cuối cùng, lẳng lặng nhìn mình trong gương: "Có lẽ chúng ta đều không hiểu được nàng ấy."

*

Hoa Nhất Đường ngồi ở đại sảnh Đoàn Cửu gia, phe phẩy quạt, run chân giận tím người.

Lâm Tùy An đi vào trong phòng Đoàn Hồng Ngưng đã gần nửa canh giờ, sao còn chưa đi ra? Mới gặp có hai lần, lại không quen, tán gẫu gì mà lâu thế được?

Nhóm kỹ nhân, nha hoàn và gã sai vặt Đoàn cửu gia đều đang chuẩn bị cho buổi chiều khai trương, bận rộn vô cùng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đương rồi trao đổi ánh mắt với nhau.

Đó chính là Tứ Lang Hoa gia, công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô trong truyền thuyết sao.

Sao mà trông hề hước thế?

Nghe nói Lâm nương tử đi cùng hắn đến khuê phòng của Cửu nương, rồi ở trong đó rất lâu.

Ai da, chẳng lẽ Hoa gia Tứ Lang này ghen rồi sao?

Ha ha, người ngưỡng mộ Cửu Nương chúng ta từng thấy không ít, đánh nhau ghen tuông vì Cửu nương lại càng nhiều như cá qua sông, nhưng ta thấy mùi giấm của Hoa Tứ Lang này mới là lớn nhất.

Ngươi ngửi đi, cái vị chua này, thật sự chua muốn chết luôn.

Không đúng, ta thấy Hoa Tứ Lang này ăn giấm của Lâm nương tử kia.

Lâm nương tử kia? Sao có thể, tướng mạo bình thường không có gì lạ, không bôi son phấn, không mặc váy lụa không kẻ mày, Hoa Tứ Lang xinh đẹp như vậy, gia thế lại tốt, sao có thể coi trọng nàng ta?

Đi đi, đám nam nhân thối các ngươi hiểu cái rắm, đã không có mắt còn không có đầu óc, hoàn toàn không hiểu được cái tốt của nữ tử.

Lâm nương tử chính là đệ nhất mỹ nhân, các ngươi bị mù sao?

Ối, nhỏ tiếng thôi, Hoa Tứ Lang nhìn qua kìa.

Hoa Nhất Đường thật sự ngồi không yên, bốp một tiếng khép quạt lại, trực tiếp đi tới, gã sai vặt và bọn nha hoàn không đánh mà tan, Hoa Nhất Đường nhanh tay lẹ mắt cản một kỹ nhân lại, ôm quạt thi lễ: "Dám hỏi vị nương tử này, khuê phòng của Đoàn nương tử ở đâu thế?"

Kỹ nhân chớp chớp mắt: "Đoàn nương tử nói, hôm nay không tiếp khách."

"Hoa mỗ có bằng hữu đi phòng Đoàn nương tử đã lâu, thật sự có chút lo lắng..."

"Lo lắng cái gì?" Lại có mấy kỹ nhân tiến lại gần: "Lo lắng Đoàn nương tử ăn Lâm nương tử nhà ngươi sao?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày cười: "Đúng là như thế."

Đám kỹ nữ cười ầm lên.

"Hoa Tứ Lang không cần lo lắng, ta vừa mới đi ngang qua cửa Cửu Nương, nghe thấy bên trong nói cười rất là vui vẻ."

Hoa Nhất Đường: "Hả?"

"Cửu Nương dường như rất thích Lâm nương tử."

Hoa Nhất Đường: "Hả??"

"Lâm nương tử tư thế oai hùng hiên ngang, đừng nói Cửu Nương, đến chúng ta cũng rất thích nàng nữa là."

Hoa Nhất Đường: "???"

Dương Đô Hoa thị tứ lang, giờ này khắc này, cảm giác áp lực như núi lớn.

Các kỹ nữ cười một hồi, lại có hơi mất mát.

"Nửa năm nay, chỉ có lúc Lưu nương tử đến, Cửu Nương mới có thể cười một tiếng."

"Không giống trước kia, Cửu Nương rất hay cười."

"Nhất là ngày mười lăm mỗi tháng, buổi tối trở về, Cửu Nương cứ luôn ngâm nga ca hát, lại còn nhảy múa, khi đó Cửu Nương thật vui vẻ."

Mười lăm mỗi tháng? Lăng Lục Lang từng nói, Di Ny Na và Đoàn Hồng Ngưng đều đã đặt trước thêu phẩm ở chỗ Tiểu Sương, ngày mười lăm mỗi tháng chính là thời gian giao hàng.

Hoa Nhất Đường bốp một tiếng mở quạt ra, trong nháy mắt chở thăng hạng trở thành tạo dáng của công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, cười nói: "Chư vị nương tử, có thể nói cho Hoa mỗ biết Cửu Nương trước kia như thế nào không?"

Nụ cười này của Hoa Nhất Đường, quả nhiên là hào quang rực rỡ chói mắt, các kỹ nhân bị như bị sét đen, thần hồn đều bay, lúc phục hồi tinh thần lại thì đã tự động ngồi vây quanh bên người Hoa Nhất Đường, bưng trà đưa nước, quạt gió đưa trái cây, vây Hoa Nhất Đường lại giống một nhụy hoa kim quang lấp lánh.

Hoa Nhất Đường đặt từng mảnh lá vàng trên mặt bàn: "Cửu Nương vào ngày mười lăm mỗi tháng đều ra ngoài sao?"

Các kỹ nữ bảy miệng tám lưỡi:

"Cửu Nương khi còn nhỏ đã quen biết mấy tiểu tỷ muội ở Nhạc Phường."

"Tình như tay chân, bền hơn cả vàng."

"Mười lăm tháng, chính là ngày các nàng gặp mặt."

Hoa Nhất Đường: "Mấy tiểu tỷ muội kia là ai?"

"Cửu Nương chưa bao giờ nói, chúng ta chỉ có thể đoán."

"Cửu Nương có một lần uống say, lúc trở về thì nhảy điệu múa xoay tròn của người Hồ mới nhất, ta đoán một trong số đó hẳn là Di Ny Na của phường Vĩnh Nhật."

Nói đến đây, thần sắc kỹ nhân đều có hơi ảm đạm.

Hoa Nhất Đường thầm thở dài, tiếp tục hỏi: "Chư vị có biết địa điểm gặp mặt là ở nơi nào không?"

"Không biết, chỉ là ta cảm thấy ước chừng cách đây không xa, lúc Cửu Nương trở về, hương trà trên người còn chưa tan."

"Đôi khi còn có mùi rượu, hẳn là Bạch Hương của Lầu Tán Hoa."

"Chẳng lẽ là ở Lầu Tán Hoa?" Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ trán, giống như hỏi, lại giống như lẩm bẩm.

Các kỹ nữ cười ríu rít.

"Đương nhiên là không thể, Lầu Tán Hoa quá đắt."

"Lầu Tán Hoa đều là nơi các sĩ tộc quý nhân đến, tiện tịch phường Hồng Hương chúng ta, nếu không có thế gia mời thì ngay cả cửa cũng không vào được."

"Đúng rồi, Cửu Nương có đôi khi còn có thể ngâm nga khúc nhạc, giai điệu còn rất quen thuộc, là cái gì nhỉ?"

"Ta biết, là một khúc múa chậm mà Di Ny Na thích nhất, gọi là Thu Nguyệt Lưu Quân."

Trong đầu Hoa Nhất Đường "Đinh" lên một tiếng.

Thu Nguyệt lưu quân! Đó không phải là khúc nhạc mà Liên Tiểu Sương từng đàn cho Cù Tuệ nghe sao?

Đang muốn hỏi lại thì đám kỹ nữ kia đột nhiên tản ra, đồng loạt đứng ở phía sau hắn.

Đoàn Hồng Ngưng mặc váy lụa màu nhạt, tựa như tiên tử nhẹ nhàng bước đến, nhưng ánh mắt Hoa Nhất Đường căn bản không rơi lên người cô, tất cả sự chú ý của hắn đều bị Lâm Tùy An phía sau Đoàn Hồng Ngưng cướp đi.

Lâm Tùy An thay bộ bộ quần áo màu mực bó sát tay áo hẹp, khoác áo choàng nhỏ, quần ống nhỏ, cổ áo lớn lộ ra cần cổ thon dài, dây da màu đen thắt chặt, làm thắt lưng càng thẳng hơn, trên mặt thoa ít phấn, má hồng hồng, lông mày ước chừng là có vẽ qua nên thần thái càng thêm sáng sủa.

Quạt Hoa Nhất Đường rơi xuống đất, ùng ục nuốt nước miếng, cả người choáng váng.

*

Tiểu kịch trường:

Lưu Thanh Hi: Này này, một người lớn còn sống như ta đang đứng bên cạnh Lâm nương tử, ngươi không thấy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui