Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 202: Dự cảm không lành X3

Lúc ra khỏi cửa, Đoàn Hồng Ngưng và Lưu Thanh Hi tự nhiên nhớ tới cái gì đó, rồi lập tức đè Lâm Tùy An lên giường lột áo ngoài, thay quần áo mới, vẽ mi, bôi phấn mật ong, son môi, đối mặt với hai tiểu nương tử yếu đuối thế này, Lâm Tùy An không dám dùng sức phản kháng, bèn dứt khoát nhắm mắt nằm ngửa ra mặc các nàng muốn làm gì thì làm.

Đoàn Hồng Ngưng không hổ là thợ trang điểm rành nghề, chỉ mới vài nét thôi mà vẻ đẹp của Lâm Tùy An đã tăng vọt lên vài level, Lâm Tùy An soi gương thôi cũng tự cảm thấy rất đẹp, rất có tinh thần.

Sau đó, thì gặp Hoa Nhất Đường ở chính đường.

Hoa Nhất Đường hoàn toàn choáng váng, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, đứng cũng nhìn chằm chằm, đi cũng nhìn chằm chằm, ngồi cũng nhìn chằm chằm, uống trà cũng nhìn chằm chằm, tròng mắt giống như mọc trên mặt Lâm Tùy An, cho dù dây thần kinh Lâm Tùy An có thô đến đâu thì cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng như thế của hắn, bèn trừng mắt một cái: "Đừng nhìn nữa."

Hoa Nhất Đường "Ừ..." một tiếng, nhưng vẫn nhìn cô không chớp mắt.

Các cô nương xung quanh cười đến cành hoa run rẩy.

Da mặt Lâm Tùy An như bị thiêu đốt, đạp Hoa Nhất Đường một cước: "Còn nhìn nữa! Mau quay đầu đi đi!"

Cú đá này không nhẹ, Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng dời đi, nhưng chỉ trong nháy mắt lại quay trở về, phồng má lên: "Đẹp mà, để cho ta xem thêm một chút đi, nhỏ mọn quá."

Lâm Tùy An dở khóc dở cười, cái con hàng này thế mà còn tủi thân nữa.

"Lâm nương tử là người tập võ, thích hợp với những bộ đồ nhẹ nhàng đơn giản, trang điểm không cần đậm quá, chỉ phớt nhẹ là được." Lưu Thanh Hi cầm hộp sách ngồi bên cạnh Lâm Tùy An, lấy ra hai hộp son phấn: "Hôm nay dùng phấn mật ong, là sản phẩm mới của tiệm son phấn Lưu thị ta tên là 'Vân Đạm Phong Thanh', nếu lại phối hợp với phấn 'Thủy Thiên Nhất Sắc', tất nhiên sẽ càng đẹp hơn."

Hoa Nhất Đường vung quạt lên: "Rương son phấn này Hoa mỗ mua hết."

Lâm Tùy An: "Này!"

Lưu Thanh Hi mừng rỡ: "Trong tiệm son phấn Lưu gia còn có các loại khác, nhất là son môi, đều nấu từ cánh hoa tươi nhất, phối với hương liệu Ba Tư được ưa chuộng nhất..."

"Toàn bộ đưa đến Hoa trạch 99, về sau nếu có sản phẩm mới, cũng đưa hết đến đó."

"Hoa Nhất Đường!" Lâm Tùy An thật sự nghe không nổi: "Ngươi mua những thứ này làm gì, ta cũng đâu có biết trang điểm."

"Không sao." Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy quạt: "Ta sẽ học."

(trời ơi, ai cho em một anh bông đi, phiên bản không phải mệnh Conan ấy)

"......"

Các cô nương cười càng lớn, Lưu Thanh Hi cực kỳ bất ngờ: "Không hổ là Hoa Tứ Lang vung tiền ngàn vàng..."

Trong tiếng cười đùa giỡn, chỉ có Đoàn Hồng Ngưng không cười, lẳng lặng nhìn hai người Lâm, Hoa thật lâu, khẽ thở dài.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường nhìn Lâm nương tử nóng bỏng chân thành, tâm tư đối với Lâm nương tử quả thực là giăng đèn kết hoa, rõ ràng như ban ngày, thế nhưng Lâm nương tử lại giống như không có cảm giác gì, có lẽ đến nàng cũng không phát hiện, lúc nàng nhìn Hoa Nhất Đường, gương mặt lúc nào cũng tỏa sáng.

Nhưng... Nam nhân này có thực sự đáng không?

Đoàn Hồng Ngưng nhớ tới trước kia, cũng từng hỏi một người như thế.

[Người đàn ông này có đáng để ngươi thật lòng thật dạ không? ]

Người đó mỉm cười và trả lời: [Đáng.]

Tuy nhiên, sự thực lại hoàn toàn ngược lại.

Đoàn Hồng Ngưng nhắm chặt mắt lại.

Căn bản không đáng chút nào!

"Đoàn nương tử, không hay rồi!" Gã sai vặt trông cửa khoa tay múa chân chạy vào, vì vội quá nên ngã úp sấp, chưa kịp lau mặt đã ngẩng đầu thét chói tai nói: "Bên ngoài, bên ngoài bên ngoài có một đám người tới bao vây nhà chúng ta lại rồi!"

Mọi người chợt trở nên xôn xao, Đoàn Hồng Ngưng chậm rãi mở mắt: "Ai dám đến Đoàn Cửu gia ta gây chuyện? Không biết Hoa tham quân đang làm khách ở đây sao?"

"Bọn, bọn bọn họ nói, là đến vì Hoa tham quân!" Gã sai vặt kêu lên: "Dẫn đầu là minh chủ Ngũ Lăng Minh Ô Thuần, ồn ào nói muốn thực hiện ván cược gì đó!"

Lâm Tùy An: Ôi! Hóa ra đang chờ họ ở đây.

Hoa Nhất Đường cười đến xán lạn, khép quạt lại, đứng lên: "Tới đúng lúc lắm!"

*

Lăng Chi Nhan lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "từ tiết kiệm đến xa xỉ mới dễ, chứ từ xa xỉ mà muốn tiết kiệm thì cực kỳ khó", hắn đã quen ngồi ghế thái sư ở Hoa trạch, bây giờ, chỉ mới quỳ một khắc thôi cũng kiên trì không nổi, bắp chân tê buốt, đầu ngón chân co rút đau đớn.

Đợi mòn mỏi cả buổi sáng, đầu tiên là bị người qua đường vây xem như xiếc khỉ, sau đó lại bị hầu trà chế nhạo, còn bị các cô nương vừa đuổi vừa đánh mắng, bây giờ khó khăn lắm nhờ vào mặt mũi của Hoa Nhất Mộng để gặp được nữ chưởng quầy Tuyết Thu của phường trà Thu Nguyệt, Lăng Tư Trực đại nhân hắn dù có thế nào cũng không thể bị đánh lui được.

Tuyết nương tử tuổi tác chừng hơn hai mươi, mặc váy dài màu xanh nhạt, búi tóc cao, chỉ đeo một cây trâm bạc thanh nhã, thân hình thon dài, làn da trắng nõn tái nhợt giống như quanh năm không thấy ánh mặt trời, biểu cảm hờ hững, dung mạo cũng hờ hững, lúc này đang quỳ gối đối diện hắn pha trà cho mọi người, chính là loại trà Bách Hoa thượng phẩm Thanh Châu.

Bộ trà là sứ trắng của Hoa thị, đáy chén trà vẽ bông tuyết màu xanh nhạt, sau khi đổ nước trà vào, bông tuyết tựa như trôi nổi trên mặt nước, nhìn cực kỳ thanh nhã.

"Bộ trà cụ này là lần trước Tam Nương tới tặng, ta vẫn không nỡ dùng, hôm nay vừa khéo dùng để chiêu đãi khách quý." Tuyết nương tử lần lượt đưa từng chén trà lên: "Hôm nay thất lễ với Lăng tư trực, mong Lăng tư trực đừng trách tội."

Lăng Chi Nhan nhấp một ngụm trà: "Không sao."

Bởi vì có sự ngoài kế hoạch của Hoa Nhất Mộng nên thân phận tư trực của Lăng Chi Nhan tất nhiên là không giấu được, đành phải dùng thân phận thật tra hỏi. May mắn có Hoa Nhất Mộng và Cù Tuệ ở đây, bầu không khí mới trở nên không đến mức quá nghiêm túc.

Tuyết Thu: "Lăng tư trực đến đây là muốn hỏi cái gì vậy?"

Lăng Chi Nhan buông chén trà xuống, giương mắt bình tĩnh nhìn Tuyết Thu: "Không biết Tuyết nương tử có biết Liên Tiểu Sương không?"

Đây là thói quen của Lăng Chi Nhan, khi hỏi thăm tình tiết vụ án, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua, nhất là ánh mắt và biểu cảm của nhân chứng có liên quan, đều có thể trở thành mấu chốt phá án.

Ai ngờ Lăng Chi Nhan vừa nhìn, thần sắc Tuyết Thu đột nhiên đại biến, vội vàng nghiêng mặt. Hoa Nhất Mộng đụng mạnh vào Lăng Chi Nhan một cái.

Lăng Chi nhan ngạc nhiên: "Hoa gia Tam Nương, có chuyện gì thế?"

Hoa Nhất Mộng bất đắc dĩ: "Quá thất lễ!"

Lăng Chi Nhan: "Hả?"

Hoa Nhất Mộng ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu, Lăng Chi Nhan không hiểu sao nhìn qua, Tuyết Thu lấy tay che mặt trái, sờ sờ một hồi mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay xuống.

Lăng Chi Nhan lúc này mới để ý, gượng mặt trắng của Tuyết Thu thật ra không được bình thường, không chỉ trắng, còn rất mỏng, mơ hồ tỏa ra ánh sáng như tơ lụa, nửa khuôn mặt bên trái biểu cảm hơi cứng ngắc... Lăng Chi Nhan chợt phản ứng lại, trên mặt Tuyết Thu đang dán một tầng thứ gì đó, giống như là phấn hoặc là phấn hồng?

Hắn quả thực không hiểu về đồ trang điểm của nữ tử, vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu Hoa Nhất Mộng.

Hoa Nhất Mộng hạ thấp âm thanh: "Mặt Tuyết nương tử bị thương, cho nên mới dùng lớp trang điểm che đi."

Lăng Chi Nhan chợt đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm quyền nói: "Là Lăng mỗ thất lễ."

Tuyết Thu lắc đầu, cảm kích nhìn Hoa Nhất Mộng cười nói: "Nếu người Lăng Tư trực muốn hỏi là Liên nương tử giỏi thêu hoa Hải Đường, thì ta quả thực có quen biết."

Lăng Chi Nhan không dám nhìn chằm chằm mặt Tuyết Thu nữa, đôi mắt không có chỗ đặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm chén trà trên bàn: "Quen biết thế nào?"

"Ta thích hàng thêu của Liên nương tử, trước đây có đặt vài lần nên mới quen biết."

"Tuyết nương tử có còn quen biết Đoàn Hồng Ngưng của phường Hồng Hương và Di Ny Na của phường Vĩnh Nhật không?"

"Từng gặp vài lần ở phường thêu, cũng không quen lắm."

"Không quen?" Lăng Chi Nhan theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu muốn nhìn mặt Tuyết Thu, lại đột nhiên phản ứng lại, vội rũ mí mắt xuống: "Ta đã xem sổ sách của ba phường thêu, ngươi, Đoàn Hồng Ngưng và Di Ny Na trong một năm nay, ngày mười lắm mỗi tháng đều đến phường thêu, lấy hàng của Liên Tiểu Sương, chẳng lẽ không phải đã hẹn trước sao?"

"Thì ra Lăng Tư hỏi thẳng là cái này." Tuyết Thu dừng một chút: "Chúng ta quả thực có hẹn trước, Liên nương tử không thích ra ngoài nên ba người chúng ta đều chiều theo nàng, mỗi tháng đều hẹn cùng một ngày đến lấy hàng, cũng tiện cho Liên nương tử mất công đi lại nhiều."

Câu trả lời của Tuyết Thu hợp tình hợp lý, không có gì sơ hở, nhưng Lăng Chi Nhan chính là cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, lại chẳng quan sát được biểu cảm ánh mắt của đối phương cho nên rất sốt ruột, bưng chén trà lên, lại đặt xuống, đặt xuống, lại bưng lên, nhấp một ngụm: "Liên Tiểu Sương đã từng có thai, ngươi có biết không?"

Tay rửa chén trà của Tuyết Thu đột nhiên run lên, nước tràn ra làm nóng đỏ đầu ngón tay, cô vội thu tay lại, lấy ra một cái khăn ướt để lau: "Việc này, ta chưa nghe Liên nương tử nhắc tới bao giờ."

Lăng Chi Nhan lập tức phán đoán: Nàng ta đang nói dối!

"Ngươi có quen biết tình lang của Liên Tiểu Sương không?"

Tuyết Thu dùng khăn ướt bọc chặt lấy ngón tay, ngón tay trở nên xanh trắng: "Chưa từng gặp, không quen biết."

Lăng Chi Nhan: Câu này hẳn là sự thật.

"Ngoại trừ ba người các ngươi, còn có ai thường xuyên mua hàng thêu từ Liên Tiểu Sương không?"

Tuyết Thu buông khăn tay ra, tiếp tục chậm rãi dùng nước trà rửa sạch bộ ấm trà: "Câu hỏi này Lăng tư trực nên đi hỏi chưởng quầy của phường thêu, bọn họ có lẽ biết rõ hơn."

Lăng Chi Nhan âm thầm thở dài: Xem ra hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây rồi.

Ngón tay Hoa Nhất Mộng phe phẩy trước mắt Lăng Chi Nhan: "Hỏi xong rồi?"

Lăng Chi gật đầu, uống một hơi cạn sạch nước trà còn lại, đứng dậy thi lễ: "Vậy Lăng mỗ không quấy rầy nữa. Cáo từ."

Lúc rời khỏi trà phường, Lăng Chi Nhan nghe thấy tiếng Hoa Nhất Mộng nhiệt tình giới thiệu Tuyết Thu thông minh như thế nào hữu lễ ra sao, thân thế gập ghềnh như thế nào, kiếm tiền ra sao, lúc này mới nhớ tới Hoa Nhất Mộng lúc trước từng nói, muốn giới thiệu một công việc tiến sĩ trà cho Cù Tuệ, thì ra lúc ấy cũng không phải là lời an ủi suôn, mà là thật."

Không hổ là Dương Đô Hoa thị, quả nhiên nói được làm được.

Trên đường người đến kẻ đi, la hét không ngừng, trong gió mang theo mùi pháo hoa náo nhiệt, Lăng Chi Nhan thở dài một hơi, theo dòng người đi về phía nha thành, trong đầu phân tích lại lời khai của Đoàn Hồng Ngưng và Tuyết Thu một lần, vẫn không phát hiện ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, nhưng sự bất an trong lòng lại càng lúc càng lớn, tựa như đã bỏ sót chỗ mấu chốt gì đó...

Bảy tám nam tử mặc cẩm y hoa phục lướt qua, tư thế đi hiên ngang xông thẳng, người đi đường tránh thật xa, chỉ vào bóng lưng vài nam tử mặc hoa phục thì thầm.

Lăng Chi Nhan đột nhiên dừng bước, vừa rồi liếc mắt xem thử, người này hình như hắn đã gặp ở đâu đó."

"Lại là đám lưu mạnh của Mã gia và mấy nhị thế tổ kia, sao lại tới đây nữa?"

"Khi dễ nữ nhân, không biết xấu hổ!"

Lăng Chi Nhan nhớ tới, người dẫn đầu là con trai duy nhất của gia chủ Mã thị ở Đông thành, tên là Mã Bưu, hai mươi ba tuổi, không học không nghề, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, mấy người khác hình như là con cháu Vương thị và Tô thị, đều đã từng gặp trong dạ yến ở Lầu Tán Hoa.

Chẳng lẽ?!

Lăng Chi Nhan vội quay đầu lại, thì thấy đám người Mã Bưu nghênh ngang xông vào phường trà Thu Nguyệt.

*

"Này này, các ngươi có cảm thấy nơi này lạnh sống lưng không?" Cận Nhược xoa xoa cánh tay hỏi.

Ngũ Đạt nuốt nước miếng: "Hay, hay là chúng ta trở về bẩm báo với Hoa tham quân, mời Lâm nương tử tới áp trận đi!"

Phương Khắc trợn trắng mắt: "Tiền đồ."

Trước mặt ba người là một tòa nghĩa địa, tường đen ngói đen biển báo đen, chữ trên tấm biển trắng bệch giống như mặt Phương Khắc, còn có hai cái đèn lồng trắng bệch, không nhúc nhích, nhìn cực kỳ lạnh lẽo.

Trước cửa chính trồng hai cây liễu màn thầu, vỏ cây lởm chởm, cành liễu lộn xộn im lặng trong ánh mặt trời, nhìn giống như hai cái đầu người tóc tai bù xù.

Cổng lớn nghĩa địa khép hờ, trên mặt đất trải đầy lá liễu khô héo và tiền giấy, đột nhiên có một trận gió thổi qua, tiền giấy bay lên, vù một cái lại tản đi, một đám quạ đen từ trên cây liễu ào ào bay lên, gào thét xông vào nghĩa địa, không có bất kỳ âm thanh nào.

Cận Nhược điên cuồng túm tay áo Phương Khắc: "Phương đại phu! Phương ngỗ tác!! Phương tổ tông!! Ta vừa mới liếc mắt nhìn hoàng lịch, hôm nay không nên xuất hành, hay là chúng ta trở về trước, ngày khác lại đến..."

"Ngày mai lại ngày mai, đầu ra nhiều ngày mai như thế." Phương Khắc siết chặt đai rương gỗ lớn, sải bước đi về phía cổng lớn nghĩa địa: "Đến cũng đã đến rồi, tất nhiên phải đi vào xem một chút."

Cận Nhược sắp khóc đến nơi, lại không thể mặc kệ Phương Khắc một mình mạo hiểm, vẻ mặt đau khổ rưng rưng đuổi theo, giống như con mèo run rẩy ở phía sau Phương Khắc, vội bước khe khẽ, đang đi thì phía sau hiện lên một cái bóng, một tay túm lấy thắt lưng hắn, Cận Nhược sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn thì thấy Ngũ Đạt cũng đi theo, tư thế cũng giống y như hắn, sắc mặt hai người phỏng chừng cũng không kém bao nhiêu, đều trắng bệch.

Cận Nhược: "Ngũ Bộ Đầu, ngươi dọa chết ta rồi!"

Ngũ Đạt: "Cận thiếu môn chủ đừng la hét lung tung, ta sợ lắm!"

Phương Khắc: "Câm miệng, ầm ĩ chết được!"

Nghĩa địa nhìn lớn hơn trong tưởng tượng nhiều, thế mà lại có tận ba viện.

Một viện chỉ có một gian Phật đường, bên trong đặt một pho tượng lão quân rách nát, râu cũng đã bị gãy, lư hương cũng nứt ra, đỉnh đầu lão Quân có một con chuột đen nhánh lướt qua, Cận Nhược và Ngũ Đạt sợ hãi hét to hét nhỏ một hồi, Phương Khắc không thể nhịn được nữa, quay đầu trừng mắt một cái.

Ngỗ tác áo đỏ hung ác còn đáng sợ hơn quỷ, Cận Nhược và Ngũ Đạt vội bịt miệng lại, đến rắm cũng không dám thả.

Ba người giống như một chuỗi thịt nướng xuyên qua nhị viện, hai bên trái phải xây sáu gian sương phòng, chân tường mọc đầy rêu xanh biếc, giấy cửa sổ bị bọn chuột gặm sạch chỉ còn lại cửa sổ trơ trụi, dây leo quấn quanh con hổ đã đã khô héo, Phương Khắc tùy tiện mở một gian ra, trong sương phòng trống rỗng, chỉ có một cái chiếu cỏ rách nát, mấy cái chén sứ thô sơ, trước kia hẳn là đã từng có người ở.

Cận Nhược run run ngón tay quệt một nhúm trò từ trên bệ cửa sổ, lại dùng ngón tay đo thử: "Ít nhất phải nửa năm không có ai tới."

Ngũ Đạt: "Khẩu cung của Phùng Kiều có nói, Nha Hàng môn nửa năm trước đã cắt đứt công việc của nghĩa địa."

"Vì sao lại là nửa năm trước?"

"Phùng Kiều cũng không biết."

Phương Khắc tặc lưỡi: "Nghĩa địa lớn như vậy, thế mà một cỗ thi thể cũng không có, thật sự là lãng phí."

Nói xong, tiếp tục đi về phía tam viện, thân thể gầy gò của hắn tựa như ẩn chứa sức mạnh ngàn cân treo sợi tóc, kéo hai cái đuôi lớn Cận Nhược và Ngũ Đạt khóc không ra nước mắt.

Tam viện có một đại sảnh rộng rãi, sáu cánh cửa gỗ lớn không có một cái cửa sổ đứng đắn, chỉ để lại một hàng lỗ thông hơi dưới mái hiên, có phần tương tự với cấu tạo của Liễm Thi Đường.

Ánh mắt Phương Khắc sáng lên, da đầu và tóc Cận Nhược và Ngũ Đạt muốn dựng đứng.

Trong đại sảnh quả nhiên có vài thứ, mấy quan tài ngổn ngang, thoạt nhìn chất liệu đều không tồi, quan tài cũng không có nắp đậy, Phương Khắc xông vào trước, lần lượt thò đầu nhìn thử, vẻ mặt rất là thất vọng.

"Tất cả đều trống rỗng."

Cận Nhược và Ngũ Đạt lui ra phía cửa thở dài một hơi.

Phương Khắc dạo một vòng, đi tới bên cạnh một quan tài ở bên trong cùng, sắc mặt mừng rỡ: "Quan tài này đã được niêm phong." Giơ tay gõ gõ: "Bên trong có đồ! Hai người, lại đây, mở quan tài ra!"

Cận Nhược và Ngô Đạt: "?!!"

(bé nhược đang hối hận muốn chớt vì sao không đi cùng anh Nhan)

Phương Khắc trợn mắt hung hắn: "Nhanh! Lên!"

Hai người dìu đỡ lẫn nhau, khom lưng rụt cổ nhón mũi chân đi qua, tay đặt trên bảgg quan tài, đúng lúc này, trong quan tài phát ra một tiếng "rắc" một tiếng.

Cận Nhược và Ngũ Đạt nhảy lên cao ba thước, lắc mình trốn ở phía sau Phương Khắc, Phương Khắc nhìn chằm chằm quan tài, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Bảng quan tài phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt... Từng tấc từng tấc dời đi, bàn tay như xương khô đột nhiên chui ra, bốp một tiếng đặt lên bảng quan tài.

Cận Nhược và Ngũ Đạt đặt mông ngồi trên mặt đất: "Thi thể sống lại aaaaaaaaaaaaaaaa!"

*

Tiểu kịch trường:

Mộc Hạ đang chuẩn bị bữa tối ngẩng đầu: "Hình như có âm thanh gì đó?"

Y Tháp đang tận tâm tận lực quết gia vị cho thịt nướng dựng thẳng tai: "Hình như vậy, Cân cả ở đây, kêu thảm thiết."

Hai người liếc nhau: "Cận Nhược (Cân ca) hẳn là đói bụng rồi."

6.9.2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui