Ngươi Có Tiền Ta Có Đao

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 227: Lên đường, hồi mới

Hoa Nhất Đường quả nhiên nói được làm được, bày yến tiệc suốt mười ngày ở Hoa trạch 99.

Lăng Chi Nhan mập lên vì ăn hay không Lâm Tùy An không nhìn ra, nhưng đệ tử Tịnh Môn do Cận Nhược cầm đầu trọng lượng rõ ràng tăng lên năm cân, năm đại phái vừa gia nhập Tịnh Môn có đủ loại học thức, học hết kỹ xảo mặt dày ăn chực đến mười phần mười, mỗi ngày đều no đến mức ôm bụng mới chịu rời đi.

Ngày Hoa Nhất Đường rời khỏi Ích Đô, dân chúng nửa thành Ích Đô đều tới. Ngoài cửa Trường Huyền đứng sẵn, thay vì nói là đến tiễn đưa, thì chi bằng nói là đến hóng hớt.

Trì thái thú và Hạ Trường Sử một trái một phải kéo tay áo Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan, nước mắt rơi như mưa, phía sau còn có tham quân ngũ tào của Ích Đô, Ngũ Đạt, bất lương chờ xếp hàng. Hoa Nhị Mộc thì cứ mãi xoay quanh Hoa Nhất Đường.

Lâm Tùy An bên này thì thoải mái hơn nhiều, Tịnh Môn tai mắt trải rộng khắp thiên hạ, lúc nào cũng có thể giữ liên lạc, không có chuyện buồn rầu vì chia ly, thậm chí còn nhàn rỗi tụ tập lại với nhau để hóng hớt nữa.

Cận Nhược đầu mối số một đường quốc, câu đầu tiên cũng phải đủ mạnh mẽ: "Hôm qua, vào giờ dậu ba khắc, Lăng lão Lục đến tiệm son phấn Lưu thị ở số hai mươi lăm phố Tây Lâu, thành phố Đông mua một hộp son phấn!"

Lâm Tùy An: Ái chà!

"Nói chi tiết hơn đi."

Cận Nhược tặc lưỡi: "Giờ dậu một khắc, Lăng lão Lục đặc biệt thay xiêm y, còn mang theo nón, từ Hoa trạch 99 của Hoa thị đi ra ngoài, lén lút vào trong chợ Đông, lúc ấy đã gần giờ chợ Đông đóng cửa, trên đường ít người, trong cửa hàng cũng ít người, hắn đi qua vài con phố ở chợ Đông... hắc, nếu không phải hắn ăn mặc quá chói mắt thì đệ tử Tịnh Môn chúng ta cũng sẽ không chú ý... cuối cùng hắn đến phố Tây Lâu, đi dạo bảy vòng rưỡi ở bên ngoài cửa hàng son phấn Lưu thị, cuối cùng mới đi vào, qua hơn nửa canh giờ mới đi ra, trong tay cầm rất nhiều hộp, là son phấn của Lưu thị."

Lâm Tùy An chớp chớp mắt, Cam Hồng Anh và đám đệ tử Tịnh Môn cũng chớp chớp mắt.

"Lưu nương tử..." Lâm Tùy An từ xa gọi Lưu Thanh Hi tới, mọi người vây thành một vòng, hạ thấp giọng: "Nghe nói ngày hôm qua Lăng Tư Trực đại nhân mua một hộp son ở trong cửa hàng của ngươi ư?"

Lưu Thanh Hi che miệng cười khẽ: "Là cái loại ta đưa cho Lâm nương tử lần trước khi đến tham gia đại điển ở tổ trạch Tô thị, tên là Giang Thượng Xuân Sầu."

Lâm Tùy An nhớ lại, lúc ấy Lăng Chi Nhan quả thực rất quan tâm đến hộp son kia.

Lưu Thanh Hi: "Giang Thượng Xuân Sầu có bốn mươi sáu màu sắc, mỗi màu Lăng Tư Trực đều dùng cổ tay thử, cuối cùng chọn loại Lưu Quang Anh Đào, còn chọn hộp bao bì. Cẩn thận như vậy, nhất định là muốn tặng cho người."

Lâm Tùy An: "Vậy một hộp son như thế cần bao nhiêu tiền?"

Lưu Thanh Hi: "Một hộp năm quán tiền."

Mọi người: "Wow!"

Cận Nhược: "Lăng lão Lục lại chịu bỏ tiền xương máu mua son đắt như vậy, người hắn muốn tặng có phải là..."

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thì thấy Hoa Nhất Đường đang vung ống tay áo dài ở giữa đám người, nhanh nhẹn thông minh, dáng vẻ của Lăng Chi Nhan thì rất xấu hổ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang một bên, hiển nhiên là đang tìm người nào đó, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, ôm quyền thi lễ rồi rời khỏi đám người, trực tiếp đi về phía một chiếc xe ngựa.

Là xe ngựa của Hoa thị, ước chừng là vì đường tắc nghẽn qua cho nên mới đến muộn, bàn tay như ngọc mảnh khảnh nhấc rèm xe lên, một nữ tử đeo chiếc mũ trùm bằng lụa trắng, khoác áo chàng màu đỏ thẫm như hào quang tung bay, phong hoa tuyệt đại.


Nhãn lực của đệ tử Tịnh Môn quá tốt, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nay: "Là Hoa thị tam nương."

Lâm Tùy An cực kỳ kích động, ra hiệu bảo Cận Nhược cùng cô đến chân tường thành, ẩn thân ngồi xổm xuống đất, nín thở lắng nghe, phía sau còn có một mớ lỗ tai nghe lén của đệ tử Tịnh Môn.

Lăng Chi Nhan sải bước đi tới trước mặt Hoa Nhất Mộng, đầu tiên là cung kính thi lễ, Hoa Nhất Mộng dường như có hơi kinh ngạc, vén mũ trùm lên, dung mạo khuynh quốc chiếu rọi dưới ánh mặt trời, các đệ tử Tịnh Môn đồng loạt hít sâu một hơi.

Lăng Chi Nhan lấy hộp son phấn ra, hai tay dâng lên: "Lúc trước Lăng mỗ có nhiều điều đắc tội, cho nên xin được bồi tội."

Hoa Nhất Mộng giật mình: "Ngươi đắc tội ta lúc nào chứ?"

Yết hầu Lăng Chi Nhan lăn lên lăn xuống, mà thính lực của Lâm Tùy An quá tốt, cô thậm chí còn nghe được tiếng hắn nuốt nước bọt: "Lúc đại chiến ở thôn Đào Nguyên. Tay áo Tam Nương rách, rách một chỗ... Lăng, Lăng mỗ..."

Hoa Nhất Mộng bừng tỉnh đại ngộ: "Lăng Tư Trực lúc ấy cởi áo khoác khoác cho ta, là giúp ta, tại sao lại đắc tội chứ?"

Mặt Lăng Chi Nhan đỏ bừng, lại giơ tay lên cao hơn, vùi đầu ở giữa hai tay: "Đặc biệt bồi tội!"

Hoa Nhất Mộng nghiêng đầu nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lăng Chi Nhan, chớp chớp mắt: "Lăng Lục Lang có biết, nam tử tặng nữ tử son phấn là có ý gì không?"

Lăng Chi Nhan ngẩng đầu: "Hả?"

Hoa Nhất Mộng: "Lăng Lục Lang có từng tặng nữ tử khác son phấn chưa?"

Lăng Chi Nhan lắc đầu.

"Vậy vì sao ngươi lại tặng ta son phấn?"

"Tất nhiên là vì bồi tội."

"Vậy vì sao lại là tặng son phấn, mà không phải tặng thứ khác?"

"...... Bởi vì lần trước ta thấy Lưu nương tử đưa cho Lâm nương tử một hộp son phấn, màu sắc đẹp, nên nghĩ ngươi nhất định sẽ thích..."

"......"

Lâm Tùy An đỡ trán, Cận Nhược thảm không đành lòng nhìn: "Lăng lão Lục thật đúng là lão Lục!"

Hoa Nhất Mộng bình tĩnh nhìn Lăng Chi Nhan một lúc lâu, đưa tay ra lấy son phấn, nhếch khóe miệng: "Được, ta nhận."

Lăng Chi Nhan thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, lại ôm quyền.

Đột nhiên, Hoa Nhất Mộng tiến lên một bước dài, Lăng Chi Nhan cả kinh, cuống quít lui về phía sau, bị Hoa Nhất Mộng kéo lại.

Hoa Nhất Mộng ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: "Về sau, ngươi chỉ có thể tặng ta son phấn, không được tặng nữ nhân khác son phấn."

Hai mắt Lăng Chi Nhan thẳng tắp, đầu lưỡi có chút không khống chế được: "Được."

Hoa Nhất Mộng bật cười, thả mũ trùm xuống, chào hỏi Hoa Nhất Đường rồi xoay người lên xe, quay về thành.


Lăng Chi Nhan ngơ ngác nhìn theo phương hướng xe ngựa rời đi, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nghi hoặc: "Rốt cuộc nàng ấy có thích son này không?"

Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Như thế rồi mà còn không hiểu?"

Lăng Tư Trực đại nhân cũng thẳng... quá rồi!

Cận Nhược ghé mắt: Sư phụ người cũng có mặt mũi nói người khác à?

"Xin ra mắt Lâm nương tử!" Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, Lâm Tùy An quay đầu lại nhìn, chợt kinh hãi thất sắc, là Hoa Nhị Mộc dẫn theo một đám đệ tử Hoa thị đồng loạt quỳ xuống: "Các ngươi làm gì thế?!"

Hoa Nhị Mộc: "Lúc trước là tiểu bối chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, thất lễ với Lâm nương tử, hôm nay nhất định phải thi lễ bù!"

Nói xong, con cháu Hoa thị lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đập đầu ba cái với Lâm Tùy An, hô to: "Con cháu Hoa thị bái kiến Lâm nương tử!"

Lâm Tùy An ngăn không kịp, bàn tay vươn ra cứng đờ giữa không trung, Hoa Nhị mộc mang theo nụ cười chân thành chỉnh tề, ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Tùy An: "..."

"Bề trên được tiểu bối thi lễ, là muốn cho tiền lì xì đó." Hoa Nhất Đường lắc lắc quạt nhỏ đi tới, cười đến hai mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, Mộc Hạ cầm chiếc khay lớn theo sát phía sau, chia lá vàng trong khay xuống.

Hoa Nhị Mộc mọi người hô to "Đa tạ Lâm nương tử! Đa tạ Tứ gia gia (Tứ tổ gia gia)!", sau đó điên cuồng chạy trốn.

Lâm Tùy An: Đám người này rốt cuộc là muốn làm gì?

Hoa Nhất Đường tiến lại gần: "Ngươi là cộng sự của ta, dựa theo bối phận tính toán, tất nhiên là tổ nãi nãi của bọn họ."

Lâm Tùy An trợn trắng mắt, tức giận xách Thiên Tịnh đi.

Cái quạt nhỏ của Hoa Nhất Đường dừng lại, phồng má: "Như thế rồi còn không hiểu sao?"

Cận Nhược đứng xem toàn bộ hành trình tỏ vẻ vô cùng đồng tình:

Đừng nhìn tỷ đệ Hoa đều thị có gương mặt đào hoa như thế, gặp phải sư phụ và Lăng lão Lục thì có là rồng phượng cũng lo mà co sừng cụp lông quay về!

*

Ngoài thành Ích Đô mười dặm, không có gì ngoài ý muốn, cũng có một tòa "Thập Lý Đình".

Thập Lý Đình là điểm khởi đầu của hai quan đạo, phía bắc về An Đô, phía đông về Đông Đô.

Tháng mười gió mát, lá rụng như tuyết, Tuyết Thu nương tử ngồi ở trong Thập Lý Đình ôm tỳ bà, sau khi thi lễ thì tấu bài "Thu Nguyệt Lưu Quân".

Đây là lần đầu tiên mọi người được nghe hết bài hát này... có lẽ cũng là lần cuối cùng... giai điệu như khóc như kể, tựa như trăng khuyết dưới đáy giếng quyến luyến bầu trời tự do.

Một khúc tấu xong, thần sắc mọi người đều có hơi thê lương.


Lăng Chi Nhan xoay người lên ngựa, nâng kiếm ôm quyền: "Ta đi đây, núi xanh còn đó, sông kia chảy dày, mong chư vị càng thêm trân trọng..."

Lời còn chưa dứt đã bị mọi người cắt ngang.

Hoa Nhất Đường: "Nếu như người quẫn bách thì có thể đến tiền trang Hoa thị mượn, Hoa mỗ tính ngươi một phần lời thôi, nghĩa khí không nè!"

Cận Nhược: "Nếu nhớ chúng ta thì cứ nhờ Tịnh Môn gửi thư, chi phí giảm ba phần."

Phương Khắc: "Có thi thể thú vị thì để lại cách khám nghiệm tử thi."

Lâm Tùy An: "Nếu có người bắt nạt ngươi thì đợi ta về Đông Đô xử lý cho."

Lăng Chi Nhan kinh ngạc nhìn lại, nước mắt ngấn lệ, cổ họng giật giật, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng đánh nuốt vào lại, dứt khoát xoay đầu ngựa, vung roi một mình cưỡi ngựa chạy nhanh như bay rời đi.

Hoa Nhất Đường thở dài: "Ôi chao, ngươi nói các ngươi, vô duyên vô cớ nói nhiều thế làm gì, chọc Lục Lang khóc rồi kìa."

Cận Nhược: "Không phải, chỉ là so với chúng ta, Lăng lão Lục thê thảm quá, nếu là ta thì ta cũng muốn khóc."

Lâm Tùy An yên lặng nhìn đội hình bên này, hai chiếc xe ngựa bốn bánh, tám con ngựa đều là "Tuyết Trung Phi" do Hoa Nhị Mộc tài trợ, màu lông trắng như tuyết, thân thể mập mạp cường tráng, tuy rằng giá trị nhan sắc vẫn kém Trân Châu Tuấn, nhưng cũng là một con ngựa tốt hiếm có, một con năm mươi vàng.

Bốn người Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ mỗi người phụ trách điều khiển một chiếc xe tải song giá, nồi niêu xoong chảo dược liệu tươi trái cây tươi điểm tâm, thảm che nắng đều có đầy đủ, chỉ riêng quần áo Hoa Nhất Đường đã nhét đầy như một chiếc xe lớn, chậm rãi đi trên đường, chuông vàng rung động, bánh xe cuồn cuộn, muốn khoa trương bao nhiêu thì khoa trương bây nhiêu.

Cũng may Mộc Hạ có tầm nhìn xa trông rộng, trước đó cắm cờ phiên đặc chế của Hoa thị, cường đạo sơn phỉ trên đường nhìn thấy huy hiệu tộc Hoa thị, thì đã biết vạn lần chọc không được, đều im lặng cho qua.

Từ Ích Đô đến An Đô, cần phải qua ba tòa thành trì, Dịch Thành, Bàn Thành và Lựu Thành, ước chừng phải đi hai mươi ngày, đường xá xa xôi, chỉ có thể nói chuyện phiếm để giết thời gian, cuộc trò chuyện cũng thật là... Lâm Tùy An sụp đổ phát hiện, kiến thức địa lý trong đầu cô lại không thể giải thích được rồi.

Lâm Tùy An: "An Đô không phải ở Thiểm Tây sao? Sao lại ở Thái Nguyên rồi?"

Y Tháp: "Trư nhân, Thiểm Tây là tên khác của Lũng Tây!"

"Hả?"

Cận Nhược bất đắc dĩ: "Sư phụ ơi, tốt xấu gì ngươi cũng là chủ nhân Thiên Tịnh, là mặt tiền Tịnh Môn chúng ta, người mù đường như thế thì mất mặt ta quá."

Lâm Tùy An gãi đầu: "Cho nên, An Đô thực ra là địa bàn của Khương thị Thái Nguyên?"

Cận Nhược: "Cái này còn cần phải hỏi sao?"

Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy quạt: "Nơi Thánh nhân chọn cho ta quả nhiên đều là phong thủy bảo địa."

Lâm Tùy An: Hay lắm, đây là mới ra khỏi hang hổ rồi lại vào hang sói thì có!

Cận Nhược nhét bánh đường trắng vào miệng: "Ta vẫn không liên lạc được với người của phân đàn Tịnh Môn An Đô, lần này đến An Đô, không biết con đường phía trước ra sao đây!"

Phương Khắc đang nhắm mắt dưỡng thần hừ một tiếng: "Không sao, heo chết không sợ nước sôi, chấy nhiều không sợ cắn."

Mọi người bị sự hài hước lạnh lùng của Phương Khắc chọc cười, tiếp tục thưởng trà, ăn trái cây, gặm thịt khô, nói chuyện phiếm, một đường hoan ca cười nói đến Dịch Thành.

*

Tính từ cấp bậc hành chính thì Dịch thành thuộc về thượng huyện, nằm ở trong mười cấp trung hạ đẳng của nhà Đường, nhưng chỉ cần ở nhà Đường nhắc tới danh hiệu "Dịch thành" thì không ai là không biết.

Hơn ba mươi năm trước, Liêu Thành chỉ là một tòa thành nhỏ bé ở biên thùy, nằm trên đường biên giới của nhà Đường, bên ngoài quốc cảnh, chính là nước Đồ Tán mơ ước lãnh thổ nhà Đường nhiều năm. Tộc Đồ Tán là những du mục, kỵ binh chiến lực bưu hãn, quanh năm quấy rầy quốc cảnh nhà Đường, hành cường đạo bắt cóc, dân chúng biên cảnh khổ không thể tả, cho đến ba mươi hai năm trước, Vạn thị Thanh Châu dùng nửa tộc chết trận làm cái giá, đánh chết gần vạn kỵ binh Đồ Tán ở Dịch thành, sử sách gọi: Dịch thành đại thắng.


Sau đại thắng Dịch Thành, nước Đồ Tán nguyên khí đại thương, cộng thêm trong nước sinh nội loạn, quốc vận suy giảm, hai năm sau mất nước. Nhà Đường nhân cơ hội đó thu phục đất bị mất, trải qua hơn ba mươi năm nhập thổ địa Đồ Tán và bản đồ nhà Đường, cuối cùng thống nhất đất nước.

Thanh Châu Vạn Thị đánh một trận thành danh, từ quân tịch vô danh nhảy vọt trở thành thế gia đại tộc, lúc đỉnh thịnh, có thể nổi bằng Huỳnh Dương Lăng thị, đáng tiếc sau này đất nước không có chiến sự, Vạn thị không có đất dụng võ, nên dần dần trở nên yếu thế, cuối cùng rơi xuống dưới ngũ tính thất tông.

Lâm Tùy An nhìn "Dịch thành"đại danh đỉnh đỉnh trước mắt, tường thành làm tử hắc nham, cao vút vào mây, trải qua nhiều năm phong sương, vách đá bên ngoài đã có chút loang lổ, dưới ánh hoàng hôn, giống như một gã tướng quân cầm đùi gai, mặc áo giáp tàn phá, uy vũ đóng quân ở trong núi non nhấp nhô.

Theo dòng người tiến vào cửa thành, phía trước là một con đường dài rộng thùng, hai bên trên là những phiến đá xanh lồi lõm, có thể nhận ra là rất nhiều dấu vó ngựa, ước chừng trước kia là con đường hành quân buộc phải đi qua.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, con đường hành quân bây giờ chật ních những gánh hàng rong, người bán rau, bình đất sét, thịt băm, canh gạo nếp, cháo thịt tươi, vịt, trứng ngỗng, chổi lông gà, gánh bản in...

Gánh bản in là đặc sắc nhất, người bán hàng rong gánh hai cái giỏ, một cái giỏ chứa đầy khuôn in, đều là tấm gỗ điêu khắc hai thước vuông, một cái giỏ khác nhồi đầy từng quyển bản in đã in xong, muốn quyển nào thì cứ rút ra là được, không muốn in sẵn thì chọn một tấm điêu khắc in tại chỗ cũng được. Dân chúng mua tranh nối nhau không dứt, trên chợ gần như mỗi người đều có một phần.

Lâm Tùy An lần đầu tiên nhìn thấy bán tranh kiểu như vậy, quả thực rất tò mò bèn nhảy xuống xe xem thử.

Người bán tranh vừa thấy xe ngựa phía sau Lâm Tùy An thì đã biết không giàu thì quý, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu nương tử là từ nơi khác đến nhỉ, bản thần họa này là đặc sắc của Dịch thành chúng ta, khuôn in đều là dùng gỗ đào để khắc, mực in cũng là đặc sản của Dịch thành, có thể trừ tà nạp phúc, mua một bộ trở về dán ở trên cửa, có thể phù hộ gia trạch bình an!"

Lâm Tùy An ngẫm nghĩ: hẳn là hình thức ban đầu của môn thần.

"Có những đồ án gì thế?" Hoa Nhất Đường cũng xuống xe, đứng phía sau Lâm Tùy An hỏi: "Bán thế nào?"

Người bán hàng rong: "Vị tiểu lang quân này có điều không biết, bản đồ thần họa không thể nói là mua, mà phải nói là thỉnh, trên bức tranh này đều là thần tiên trên trời."

Lâm Tùy An vui vẻ: "Có thần tiên gì vậy? Có Thần Tài không?"

"Có có có!" Người bán hàng rong rút ra một quyển bản in đưa cho Lâm Tùy An: "Hai vị nhìn bức tranh này xem, hiện giờ thiết huyết Hoa tài thần là nổi nhất nhà Đường đấy, không chỉ có thể thỉnh tài, còn có thể trảm yêu trừ ma, bảo vệ thiên hạ bình an!"

Lâm Tùy An nghe không hiểu ra sao, thần tài này sao nghe quái vậy, vừa mở ra bản in ra nhìn thì chợt trợn mắt há hốc mồm.

Thần tiên trên bức tranh mặc trường bào tay áo rộng, áo dài bay bổng, chân đạp hoa sen, thân khoác hào quang, dung mạo năm phần tuấn lệ, năm phần anh vũ, không phân biệt được nam nữ, thái quá nhất chính là tay trái hoa lan nắm một tấm lá vàng to bằng bàn tay, tay phải cầm một thanh đao chặt thịt dài bốn thước, nét vẽ cực kỳ lạ lùng.

Lâm Tùy An: "..."

Hoa Nhất Đường: "..."

Người bán hàng rong còn đang nhiệt tình giảng giải: "Vị Thiết Huyết Hoa Tài Thần này từng chém giết yêu long ở Thanh Châu, ban trà tiên uống, bảo vệ dân chúng một phương Thanh Châu an cư lạc nghiệp, công đức vô lượng, nghe nói, phàm là người có duyên gặp vị thần này, đều có thể đại phú đại quý, vinh quang cả đời!"

Lâm Tùy An yên lặng nhìn về phía Hoa Nhất Đường, khóe mắt co giật: hình như bức tranh này là vẽ ngươi...

Hoa Nhất Đường dùng quạt chỉ vào đao trong tay Hoa Thần, cười đến run rẩy bả vai: Còn một nửa là ngươi á.

*

Tiểu kịch trường:

Lăng Chi Nhan trên đường trở về Đông Đô yên lặng gặm lương khô, hồi tưởng lại mùi thịt nướng của Mộc Hạ, tay nghề chế trà của Y Tháp, cực kỳ oán thở dài.

Người xưa thực sự không lừa chúng ta: Từ tiết kiệm vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm sao mà khó khăn quá!

8.10.2023

Một chương cutiii nhẹ nhàng đáng êu!!!!!!!

Mai mốt em bận đi chơi quốc khánh của thiên hạ rồi, đợi về rồi dịch tiếp nhé hehe

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận